Cảm nhận về nhân vật trong truyện của Kim Dung

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Truyện Kim Dung với mình chỉ có 3 truyện đáng để đọc đi đọc lại là : Thiên long bát bộ, Tiếu ngạo giang hồ, Anh hùng xạ điêu.

Nhân đây cũng xin mách giùm các bạn chưa thuộc hết tên các tác phẩm của lão Kim thì có thể nhớ 2 câu thơ này:

Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc
Tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên


Mỗi chữ trong 2 câu thơ tương ứng với chữ đầu tiên trong mỗi truyện (trừ truyện ngắn Việt nữ kiếm là không được nhắc đến)
 
Sửa lần cuối:

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Tiện nói về Mạn Đà Sơn Trang thì cá nhân tôi nhận xét các tác phẩm - trực tiếp là tác phẩm này - đều miêu tả rõ các nhân vật nhưng có 1 nhân vật không có nhiều trang để nói về ông ta mà ở bên Tây thì có hẳn một tác phẩm dài đến mức là một danh từ chỉ tính cách. Tay này là Đoàn Chính Thuần.

Chẳng anh hùng như Kiều Phong, cũng chẳng phiêu diêu như Đoàn Dự hay đê hèn như Mộ Dung Phục nhưng khi chết thì lại có đến 6 người đẹp vì mình. Ở Tây là chàng Đông Doăng. Trong truyện (dịch thì không rõ văn phong) nhưng cách xây dựng nhân vật thì phải nói anh Thuần thuộc hạng nhà giàu mồm nhai sing gum dẻo hơn cả thép chảy. Riêng lão Dung chắc không giỏi việc tán gái nên khó miêu tả ngôn từ anh Thuần chảy ra với các chị già khi xưa để cuối cùng kết truyện là các người đẹp nghiêng nước nghiêng thành sống chết cùng anh. Âu cũng là thứ mà tôi học mãi không được lão lớp ạ. Còn từ anh hùng đến tiểu nhân, từ đấm đá đến ù té quyền....thì tôi đều diễn được :D

Tán gái thì không phải sở trường của lão Kin rồi. Đấy là sở trường của lão Cổ. Lão muốn sớm có 1 nửa thì cứ theo lão Cổ luyện đủ 10 thành công lực. Đảm bảo gái theo ầm ầm, đổ rào rào :)) không tin cứ hỏi minhbc ;))
 

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
Truyện lão Cổ không đi sâu vào phân tích nhân vật và võ công mà. Lão tự biết có viết theo lối cũ thì không thể sánh với lão Kim được nên phải sáng tạo ra lối kiếm hiệp pha trinh thám. Nói chung nhân vật của lão Cổ dùng trí hơn là tay chân, phải đến lúc cấp bách mới mang ra thi thố. Đánh nhau thì rất nhanh, có gì sở trường tung ra chiến luôn, dứt điểm nhanh như thực tế chứ không có chuyện đánh nhau suốt mấy ngày không phân thắng bại rồi kiệt sức mà chết như cách lão Kim tả Âu Dương Phong chiến Hồng Thất Công. Mình thích cái cách xây dựng toàn các nhân vật cực kỳ thông minh, dùng trí hơn là dùng sức của lão Cổ. Vừa đọc vừa tưởng tượng phán đoán tình huống như hoá thân vào nhân vật. Rất hấp dẫn và nhiều bất ngờ, chứ không như truyện lão Kim đọc 1 nửa đã đoán được kết thúc rồi.

Một điều mà mình thích truyện Cổ hơn là: giang hồ trong truyện thực sự nguy hiểm, thủ đoạn, gần với thực tế. Truyện lão Kim cứ như ở trên trời ấy. Cô cô của tên Quá còn ngu ngơ với đời hơn cả gà tồ mà tung tăng trên giang hồ như chỗ không người. Các nhân vật giang hồ gì mà yêu nhau trong sáng quá, tay nàng còn chả dám cầm, nâng niu quá đỗi, hành xử thì chả thấy tý "giang hồ" nào :)) Còn nhân vật của lão Cổ thì xây dựng đúng theo phong cách lãng tử giang hồ của lão (mỗi tội quá xấu trai ;)) ): hành hiệp trượng nghĩa, coi rượu và bạn đứng đầu, tình cảm xếp dưới, phiêu diêu tự tại, không bị gò bó trong khuôn mẫu, cô nào yêu thì đáp lại, rồi vi vu giang hồ ... Thế mới đúng chất lãng tử giang hồ chứ :))
Cao thủ nhất đẳng đánh nhau phải như lão Tôn kể chuyện với Thượng Quan Kim Hồng ấy, xem đoạn mô tả ấy còn sướng hơn đọc đánh nhau mấy ngày trời ;)). Truyện của Cổ em chỉ đọc được Tiêu Thập Nhất Lang, Song Hùng Kỳ Hiệp, Đa tình kiêm khách vô tình kiếm, Lục Tiểu Phụng, Sở Lưu Hương, Lưu Tinh Hồ điệp kiếm :)).
 
Sửa lần cuối:

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
Cơ mà làm film thì truyện của Cổ k hay vì hành động ít quá. 2 đệ nhất kiếm khách đánh nhau kiểu đứng bất động rồi cầm kiếm xỉa 1 cái, xong=)). Làm film thế ma nó xem=))
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Chuẩn luôn. Đoạn Tôn lão hút thuốc và Thượng Quan Kim Hồng châm điếu thì đúng là kinh điển so tài của truyện kiếm hiệp mà chỉ có lão Cổ mới nghĩ ra được. Truyện của lão Cổ chỉ hợp làm phim điện ảnh, còn phim truyền hình phải là truyện của lão Kim.

Mình thì đọc gần hết truyện của lão Cổ rồi, chỉ còn mấy truyện thời kỳ đầu khi tay bút còn non, truyện không hay nên không thèm đọc. Tiếc là lão bệnh nặng, mất sớm chứ không còn nhiều truyện hay nữa để đọc. Nhiều truyện lão mới chỉ kịp viết bố cục thôi, mấy tên đệ tử viết tiếp đọc dở ẹc luôn.
 

kataly56

BARCELONISTA
Đầu quân
21/9/09
Bài viết
1,621
Được thích
4
Điểm
38
Tuổi
34
Nơi ở
FCBVN
Barça đồng
0
Cổ Long xuất phát điểm chậm hơn, gia thế cũng không phải dân nhà nòi như Kim Dung. Chưa kể lão không dc sự hậu thuẫn, giúp đỡ từ các cao thủ giang hồ để xây dựng võ công truyện nên kho đi theo trường phái của KD dc. Bởi thế nên lão đi sâu vào trường phái riêng, để tự người đọc hình dung ra :|
 

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
Nhân tiện có ai biết đâu có bán bộ Đa tình kiếm khách vô tình kiếm không? Đang muốn mua mà chả còn đâu bán
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Bộ này xuất bản từ năm 2003. Mình mua cách đây cả chục năm rồi. Chắc bây giờ cũng chả mấy nhà sách còn bán. Thử tìm ở nhà sách Phương Nam là nơi xuất bản sách này xem có không? Nên tìm đọc bộ này do Đông Hải dịch mới đúng theo nguyên tác. Còn các bản ebook trên mạng do Thương Lan ngày trước dịch bố láo, vẽ rắn thêm chân cái hồi cuối cùng để câu khách, đầu độc cả một thế hệ người đọc truyện kiếm hiệp. Tay này còn dịch cả Sơ Lưu Hương 3 phần đầu gộp lại là Long Hổ Phong Vân đã bịa ra Sở Lưu Hương chính là A Phi trong Đa tình kiếm khách vô tình kiếm, làm cho một thời gian dài tranh cãi kịch liệt không có hồi kết trên khắp các diễn đàn kiếm hiệp.
 

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
Chuẩn anh, hay nhất bộ này là đoạn chém gió về võ công ở cuối giữa lão Tôn với TQKH mà ebook trên mạng không có. Nhà sách Phương Nam chỗ nào hả anh
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,346
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,389
Minh béo không biết gúc gồ à =)). Phương Nam ở trỏng nhé. Ngoài này thì đây:

* Nhà sách Phuong Nam: 20 Lý Thái Tổ, Q. Hoàn Kiếm - ĐT: (04) 39.264.528 - Fax: (84.4) (04) 39.264.529
* Nhà sách Phuong Nam: TT chiếu phim Quốc Gia, 87 Láng Hạ, Q. Ba Đình, Hà Nội - ĐT: (04) 39.724.866
* Nhà sách Tiền Phong: 175 Nguyễn Thái Học, Hà Nội - ĐT: (04) 37.336.235, Fax: (04) 37.336.236
* Nhà sách Garden Mall: S3-08 tầng 3 TTTM Garden Mall đường Mễ Trì, xã Mễ Trì, huyện Từ Liêm, Hà Nội - ĐT: (04) 3.733.6235
* Nhà sách Phương Nam: Vincom Galleries, 114 Mai Hắc Đế, Hai Bà Trưng, Hà Nội, ĐT: (04) 22.225.238.
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Đang định trả lời thì lão Đen post bài. Bó tay tên Minh béo ;))

Bộ này mình nhớ mua ở nhà sách đầu đường Xã Đàn (lúc đấy còn gọi là đường Kim Liên kéo dài). Bộ này do Nhà sách Phương Nam phối hợp với NXB Hội nhà văn xuất bản. Nếu không tìm thấy ở hệ thống của nhà sách Phương Nam thì tìm ở nhà sách Nguyễn Văn Cừ hay hệ thống FAHASA may ra còn sót lại.

Trên mạng thấy có địa chỉ này: Ebook Bộ sách Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm (Bộ 5 quyển) - giảm giá 30% | ebook KOMO Giá rẻ kinh người nhưng không biết còn hàng không :))
 

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
tại em tra dc 2 chỗ, 1 cái như ông Đen post, còn 1 thì của bọn Phương Nam trong SG, ngoài này thấy ghi ở Bà Triệu. Có 2 Phương Nam thì phải
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Post lại đoạn so tài kinh điển giữa 2 cao thủ được xếp hạng nhất và nhì trong "Đa tình kiếm khách vô tình kiếm" mà Minh béo đề cập đến ở trên:

Lý Tầm Hoan chú ý đến người sử kiếm bằng tay trái, còn Tôn Tiểu Hồng lại chú ý đến một việc khác. Họ đi hơi chậm, bước chân hơi dài, xem ra cũng không có gì lạ. Nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy cách đi đứng của 2 người này rất đặc biệt. Chú ý một lúc, nàng mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ. Bình thường, khi 2 người cùng đi thì bước chân nhất định sẽ cùng nhịp với nhau. Nhưng cách đi của 2 người này thì y hệt như 1 người có 4 bàn chân. Người trước bước 1 bước, rồi người sau bước tiếp bước thứ 2, rồi người trước bước đến bước thứ 3, rồi người sau bước đến bước thứ 4. Họ cứ bước xen kẽ như thế, hoàn toàn không lộn nhịp. Trước nay Tôn Tiểu Hồng cũng chưa từng nhìn thấy cách đi như vậy, nên nàng cảm thấy vừa tò mò vừa thích thú.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại không cảm thấy thích thú chút nào. Không những chàng không cảm thấy thích thú, mà lại còn cảm thấy có chút gì đó dễ sợ. Bước chân của 2 người này đã phối hợp đến mức kỳ lạ như thế, hiển nhiên là tâm trí của họ có 1 sự liên thông nào đó rất khó giải thích. Lúc họ đi 1 cách bình thường mà đã lạ lùng như thế, thì lúc cả 2 liên thủ để đối địch, chiêu thức nhất định sẽ phối hợp 1 cách thần kỳ. Một mình Thượng Quan Kim Hồng đã là cao thủ tuyệt đỉnh số 1 số 2 trong võ lâm rồi, lại thêm vào một Kinh Vô Mạng thì sẽ như thế nào. Trái tim của Lý Tầm Hoan chợt thắt lại 1 cái. Chàng không nghĩ ra trên đời có cách nào phá được thế liên hợp của 2 người này. Chàng không tin rằng lão già đang ngồi trong Trường Đình lại có thể tiễn được 2 người ấy đi chỗ khác.

Con đường này chỉ hoàng hôn là đã ít người qua lại, huống gì nửa đêm thế này. Lão già trong Trường Đình vẫn ngồi hút thuốc, đốm lửa khi tỏ khi mờ. Lý Tầm Hoan bỗng phát hiện nhịp điệu tỏ mờ của đốm lửa cũng rất kỳ dị, lúc thì tỏ rất lâu, nhưng lúc thì mờ rất lâu. Đột nhiên, đốm lửa đỏ sáng rực lên như 1 ngọn đèn.
Lý Tầm Hoan chưa thấy ai hút thuốc mà ánh lửa sáng đến mức như thế. Thượng Quan Kim Hồng cũng chưa thấy, vì chính lúc này thì hắn dừng bước. Lúc hắn dừng chân, thì chân Kinh Vô Mạng cũng dừng. Giữa 2 người hình như có sự liên hệ kỳ dị, có thể truyền cảm giác cho nhau. Ngay lúc ấy, đốm lửa trong Trường Đình tắt hẳn. Bóng lão già chìm mất trong bóng tối. Thượng Quan Kim Hồng đứng trên đường như tượng gỗ, 1 lúc lâu rồi mới quay đầu lại, bước từ từ lên Trường Đình, im lặng đứng trước mặt ông lão. Bất luận, hắn đi đến đâu, Kinh Vô Mạng cũng theo đến đó, không rời gang tấc. hắn quả là cái bóng của Thượng Quan Kim Hồng.
4 ngọn đèn lồng treo cao cao cũng được tản ra vây quanh 4 phía Trường Đình. Dĩ nhiên trong Trường Đình đã sáng hẳn. Bây giờ thì thấy rõ ông lão vẫn mặc chiếc áo màu xanh đã bạc thếch vì giặt nhiều lần, đang cúi đầu ngồi hút thuốc trên ghế đá trong Trường Đình. Hình như lão không biết có người đang đến.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nói gì, đầu hơi cúi, cả khuôn mặt giấu trong bóng tối của vành nón, dường như không muốn ai nhìn thấy mặt hắn biểu lộ những gì. Nhưng mục quang của hắn thì nhìn chằm chằm vào tay của ông lão. Hắn quan sát từng động tác một, lại còn quan sát rất tinh vi.
Ông lão lôi bọc thuốc ra, từ từ lấy ra 1 dúm thuốc , từ từ đặt vào trong ống điếu, nhét chặt, sau đó lấy ra 1 cây hỏa đao và 1 miếng hỏa thạch. Động tác của lão rất chậm chạp, bàn tay hết sức vững vàng, ổn định. Sau đó, lão đặt hỏa đao và hỏa thạch lên bàn, lấy ra 1 tờ giấy, vò nát lại thành 1 sợi dây, để lên bàn, đập hỏa đao vào hỏa thạch để đánh lửa.
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng bước qua tới, nhìn sợi dây giấy trên bàn. Dưới ánh sáng của đèn lồng, có thể nhìn thấy tờ giấy mồi này được vò rất nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, những nếp nhăn trên giấy cũng rất đều, hoàn toàn không có chỗ nào nát hơn chỗ nào. Thượng Quan Kim Hồng dùng 2 ngón tay cầm sợi dây đó lên, nhìn rất kỹ, rồi mới đưa tới gần viên hỏa thạch. Nghe 1 tiếng "cạch", tia lửa đã bắn ra. Sợi dây mồi đã được đốt cháy. Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm đưa sợi dây giấy đó lên, châm vào ống điếu của ông lão.
Tuy đứng khá xa ngôi Trường Đình, nhưng nhờ đèn sáng nên Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Hồng thấy rất rõ ràng từng động tác của họ.
Lý Tầm Hoan hỏi: "Có nên ra mặt hay chưa?"
Tôn Tiểu Hồng lắc đầu: "Không cần. Gia gia muội sẽ có cách tiễn họ đi."
Nàng nói có vẻ khẳng định, nhưng Lý Tầm Hoan cảm thấy bàn tay của nàng lạnh ngắt, lại như đã toát ra mồ hôi lạnh. Chàng biết vì sao nàng đang lo lắng.
Ống điếu dài khoảng 2 thước, nhưng Thượng Quan Kim Hồng đứng cách ông lão chưa đầy 2 thước. Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể đánh vào bất cứ chỗ nào trên mặt ông lão. Nhưng mãi mà hắn vẫn chưa xuất thủ, dường như đang đợi cơ hội.
Ông lão vẫn đang ngậm ống điếu. Không biết vì thuốc bị ẩm ướt hay bị nhồi quá chặt, nên vẫn chưa cháy được, còn sợi dây mồi đã cháy gần hết.
Cách cầm ống điếu của ông lão cũng khác thường. Lão chỉ dùng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ để cầm, còn ngón áp út và ngón út thì dựng hẳn lên. Còn Thượng Quan Kim Hồng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm dây mồi, 3 ngón còn lại hơi cong lên. Ngón áp út và ngón út của ông lão chỉ cách cổ tay của Thượng Quan Kim Hồng chưa tới 7 tấc.
Thân thể của 2 người hoàn toàn không động đậy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có sợi dây mồi đang cháy sáng mà thôi. Ngay cả khi ngọn lửa cháy gần tới ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng, hình như hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Chính lúc đó, "xèo" nhẹ 1 tiếng, những sợi thuốc trong ống điếu đã bắt lửa. 3 ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng hơi động đậy, 2 ngón tay của ông lão cũng hơi nhúc nhích 1 chút. Cử động của họ rất nhanh, cũng rất nhẹ, nhưng chỉ nhích 1 chút rồi ngưng lại.
Đến lúc đó thì Thượng Quan Kim Hồng lùi ra. Ông lão bắt đầu hút thuốc. Cả 2 trước sau đều cúi mặt nhìn tay, không ai nhìn lên mặt ai, cho dù chỉ 1 các liếc qua.

Mãi đến bây giờ, Lý Tầm Hoan mới thở ra 1 hơi.
Dưới mắt của người khác thì ông lão và Thượng Quan Kim Hồng chỉ vừa châm thuốc mà thôi, nhưng Lý Tầm Hoan biết họ vừa trải qua 1 cuộc ác đấu kinh tâm động phách. Nãy giờ Thượng Quan Kim Hồng chờ đợi cơ hội, chỉ cần thần trí ông lão hơi xao lãng 1 tí, hoặc tay mất ổn định 1 chút, là hắn lập tức xuất thủ. Cự ly gần như thế, đã xuất thủ thì chắc chắn là ra chiêu chí mạng. Nhưng hắn đã không tìm được cơ hội.
Đến cuối cùng, hắn không nhẫn nại nổi, 3 ngón tay đang uốn cong lại nhúc nhích 1 chút, mỗi động tác của ngón tay đều chuẩn bị cho những hành động rất tinh xảo. 2 ngón tay của ông lão cũng lập tức phong tỏa những đường biến hóa của hắn.
Thế công cũng như thế phá đều thật tinh vi tế nhị, dĩ nhiên phải là nhân tài như Lý Tầm Hoan mới thưởng thức được. Chỉ 1 mình chàng nhìn thấy chỗ vi diệu trong đó.
2 người chỉ hơi máy động mấy ngón tay nhưng đã ẩn tàng thiên biến vạn hóa. Quả là chuyện sinh tử trong đường tờ kẽ tóc, nguy hiểm tuyệt nhiên không kém tỷ đấu bằng đao kiếm.
Bây giờ thì bao nhiêu nguy hiểm đều đã qua rồi.

Thượng Quan Kim Hồng lùi 3 bước, lui về đúng nơi hắn dừng khi mới bước vào.
Lão già từ từ rít 1 hơi thuốc, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên. Đến bây giờ lão mới nhìn thấy mặt Thượng Quan Kim Hồng, mỉm cười rồi chào: "Người đến rồi ư?"
Thượng Quan Kim Hồng đáp: "Phải!"
Lão già nói: "Ngươi đến trễ quá."
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: "Lão chờ đợi nơi này, phải chăng đã đoán được lộ trình của ta?"
Lão già hơi cười: "Ta chỉ mong ngươi đừng đến."
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: "Tại sao lại thế?"
Lão già nói chậm: "Bởi vì, nếu ngươi đến thì cũng phải đi ngay"
Thượng Quan Kim Hồng hít 1 hơi rất dài, nói từng chữ một: "Giả tỉ ta không đi thì sao?"
Lão già nói rất êm dịu: "Ta biết ngươi nhất định sẽ đi."
Tay của Thượng Quan Kim Hồng nắm chặt lại. Kinh Vô Mạng vẫn theo Thượng Quan Kim Hồng như hình với bóng, bây giờ cũng đặt tay trái lên chuôi kiếm. Ngôi Trường Đình bỗng như mờ tối, tràn đầy sát khí.
Ông lão điềm nhiên rít 1 hơi dài, nhả khói ra chầm chậm. Từ miệng lão nhả ra 1 sợi khói dài mỏng mảnh, nhưng đột nhiên uốn cong và bay lượn kỳ dị, rồi chuyển hướng xẹt thẳng về phía Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng giật bắn người. Nhưng ngay lập tức, khói thuốc của ông lão tan biến đâu mất.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững những vòng khói tan dần vào không khí, bàn tay hắn đang nắm chặt cũng chầm chậm buông lơi. Bàn tay đặt hờ trên chuôi kiếm của Kinh Vô Mạng cũng từ từ buông xuống.
Thượng Quan Kim Hồng chợt xá dài 1 cái, lên tiếng: "Bái phục."
Ông lão đáp: "Không dám"
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm: "17 năm trước, 2 ta đã 1 lần hội ngộ. Hôm nay xin cáo biệt, không biết đến bao giờ mới gặp lại."
Ông lão cũng đáp nhẹ nhàng: "Gặp cũng như không gặp. Gặp thì cũng thế, không gặp thì cũng thế."
Thượng Quan Kim Hồng im lặng, hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không hé miệng. Ông lão lại bắt đầu hút thuốc. Thượng Quan Kim Hồng từ từ xoay người, bước đi. Cái bóng Kinh Vô Mạng vẫn trung thành theo sau lưng hắn.
Những ngọn đèn lồng càng lúc càng xa, vùng quanh Trường Đình lại chìm vào bóng tối. Ánh mắt của Lý Tầm Hoan dõi theo bóng đèn xa dần rồi mất hút, đăm đăm như mênh mang nhiều tâm sự.
 
Sửa lần cuối:

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Trong các tác phẩm của Kim Dung thì nhân vật mà mình ưa thích chỉ có 2 người: Kiều Phong (hay Tiêu Phong cũng được) và Lệnh Hồ Xung. Đây mới thực là 2 trang nam hán tử: tính tình phóng khoáng, sống ung dung tự tại, không chịu gò bó theo khuôn phép, hành xử chính trực, dù có bị người khác nghi oan cũng không muốn tự mình bào chữa mà cứ sống thực với lòng mình, thực sự có phong cách lãng tử giang hồ: uống rượu như nước lã, luôn sống hết mình vì bạn bè.

Kim Dung có thêm 1 đoạn chém gió trong "Tiếu ngạo giang hồ" mà sự thật thế nào thì phải chờ đội "nát" của FCB Hà Đông cử nhân sự sang điều tra :)) Mời các bạn thưởng thức tài chém của lão Kim:

Lệnh Hồ Xung cũng rót rượu ra bát bưng lại trước mặt Nhạc Bất Quần nói:

- Thưa sư phụ! Sư phụ thử nếm coi! Ðệ tử thấy mùi hương dường như khá lắm.

Nhạc Bất Quần hơi nhíu cặp lông mày khẽ "hừ" một tiếng chứ không nói gì.

Lao Ðức Nặc nói:

- Sư phụ! Nhân tâm nan trắc, ta chẳng thể không đề phòng. Biết đâu trong rượu này chẳng có chất khác lạ?

Nhạc Bất Quần gật đầu nói:

- Xung nhi! Ngươi phải cẩn thận một chút mới được!

Lệnh Hồ Xung ngửi thấy mùi rượu ngon, nước miếng đã chảy ra, thì còn nhẫn nại sao được, liền cười đáp:

- Sinh mạng đệ tử chẳng còn được bao lâu nữa thì trong rượu có chất độc hay không đối với đệ tử cũng vậy thôi.

Hắn hai tay bưng bát rượu lên uống vài ngụm là cạn hết. Hắn thè đầu lưỡi ra liếm láp, trầm trồ khen ngợi:

- Rượu ngon! Rượu ngon thật!

Bỗng nghe trên bờ cũng có tiếng người lớn tiếng nói theo:

- Rượu ngon! Rượu ngon thật!

Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn lên phía phát ra thanh âm thì thấy một chàng thư sinh phiêu bạt, áo quần lam lũ. Tay phải phe phẩy một cây quạt đã rách tàn. Y ngửng đầu lên để hít mạnh mùi rượu tử trong thuyền bốc lên rồi nói:

- Quả nhiên là một thứ rượu tuyệt ngon!

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Vị huynh đài kia! Huynh đài chưa nếm sao đã biết rượu ngon với rượu lạt?

Chàng thư sinh đáp:

- Thứ rượu này đã chôn hơn 62 năm. Tại hạ mới ngửi hơi men đã biết mùi rượu.

Lệnh Hồ Xung cả mừng nói:

- Nếu huynh đài không tị hiềm thì xuống đây uống mấy chung chơi được chăng?

Thư sinh nghẹo đầu nghẹo cổ đáp:

- Tôn giá cùng tại hạ vốn chưa quen biết, mới có duyên bèo nước một lần ngửi hơi rượu đã là quấy quá. Khi nào còn dám xuống đòi uống rượu ngon của huynh đài. Cái đó không được! Nhất định không được.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Anh em bốn bể một nhà. Nghe lời huynh đài tiểu đệ biết ngay huynh đài là một bậc tiền bối ở "tửu quốc". Tại hạ đang cần thỉnh giáo, mời huynh đài xuống thuyền, không nên khách sáo.

Thư sinh từ từ bước ra xá dài tận đất nói:

- Vãn sinh này họ Tổ. Ngày trước Tổ Ðịch nghe tiếng gà gáy là dậy múa gươm. Lão nhân gia là thủy tổ của vãn sinh đó. Tên vãn sinh là Thiên Thu, ý nói thiên thu vạn tuế. Chưa hiểu tôn tính đại danh huynh đài là gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tại hạ họ Lệnh Hồ tên Xung.

Tổ Thiên Thu nói:

- Cái họ đã hay cái tên lại càng hay!

Y vừa nói vừa nhảy xuống thuyền.

Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nghĩ bụng:

- Ta đã mời ngươi uống rượu thì cái gì của ta ngươi chả khen hay?

Hắn rót rượu ra bát đưa cho Tổ Thiên Thu mời uống.

Tổ Thiên Thu đã ngoài 50 tuổi, da mặt vàng khè, dưới cằm lún phún mấy sợi râu thưa thớt. Áo quần đầy dầu mỡ. Y giơ hai bàn tay ra thì mười đầu ngón tay, ngón nào cũng cáu ghét đen sì rất là dơ bẩn.

Tổ Thiên Thu thấy Lệnh Hồ Xung đưa bát rượu tới, y không tiện đón lấy, liền nói:

- Lệnh Hồ huynh tuy có rượu ngon mà không có đồ dùng tốt. Ðáng tiếc! Thật đáng tiếc!

Lệnh Hồ Xung nói:

- Dọc đường chỉ có chén sành, bát đàn, Tổ tiên sinh dùng tạm vậy.

Tổ Thiên Thu vẫn lắc đầu quầy quậy:

- Không được! nhất định không được! Lệnh Hồ huynh dùng khí cụ thế này uống rượu không được.

Thật là đầu Ngô mình Sở, chưa hiểu cách uống rượu. Uống rượu cần nghiên cứu về đồ dùng. Uống thứ rượu nào phải dùng chén nấy. Uống rượu đất Phần phải dùng chén ngọc. Người Ðường có câu thơ:

"Ngọc uyển thình lai hổ phách quang". Như vậy đủ để chén ngọc làm cho sắc rượu thêm phần rực rỡ.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Chính thế!

Tổ Thiên Thu lại nói:

- Rượu trắng ở ngoài quan ải uống rất ngon nhưng đáng tiếc mùi vị không đủ thơm tho. Hơn hết là lấy sừng tê giác làm chén để rót rượu vào mà uống. Có như thế thì mùi rượu mới thuần mỹ phi thường.

Ta nên nhớ chén ngọc làm cho rượu nổi mầu sắc, sừng tê cho rượu thêm hương vị. Cổ nhân quả đã

không lầm.

Lệnh Hồ Xung trước nay chỉ thích phẩm chất hơn là vỏ ngoài. Có điều hắn chỉ kết giao với khách hào kiệt giang hồ, họ chỉ biết phân biệt rượu ngon hay rượu nhạt cũng là khó rồi còn ai thảo luận đến chén ngọc chung tê?

Lệnh Hồ Xung lúc này nghe Tổ Thiên Thu nói thao thao bất tuyệt thì khác nào ở trong bóng tối nhìn ra ánh sáng.

Tổ Thiên Thu nói tiếp:

- Ðến như rượu Bồ Ðào thì dĩ nhiên phải dùng đến chén hổ quang. Cổ nhân có câu thơ "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi...". Chén dạ quang là vật trân quí hiếm trên đời. Rượu bồ đào đã có mầu hồng mà bọn nam nhi chúng ta uống vào thì không đủ hào khí. Chén dạ quang phát ra ánh sáng mới là tuyệt diệu! Rượu bồ đào rót vào chén dạ quang lập tức mầu rượu đỏ như huyết.

Uống rượu cũng như uống huyết. Trong bài thơ của Nhạc ngũ Mục có câu: "Tráng chí cơ xan hồ lổ nhục, Tiếu đàn khát ẩm hung nô huyết?" Chí khí của người tráng sĩ lấy thịt rợ của rợ Hồ làm cơm ăn, cười nói đến khi khát nước thi uống máu giặc Hung Nô, Như vậy có phải là hùng tráng không?

Lệnh Hồ Xung gật đầu lia lịa, nhưng hắn đọc sách rất ít. Hắn nghe Tổ Thiên Thu dẫn chứng bằng những câu thơ mà hắn không hiểu rõ nghĩa, chỉ lập đi lập lại câu "Tiếu đàn khát ẩm Hung Nô huyết" mà hào khí ngất trời, trong lòng khoan khoái.

Tổ Thiên Thu lại nói:

- Còn thứ rượu ngon này là rượu tối cổ ngẫu nhiên có người đem cho, ngẫu nhiên mà uống. Nó là rượu cao lương. Thứ rượu này phải dùng chén "tước" đúc bằng đồng xanh mới là có ý cổ kính. Thứ gạo làm rượu này cũng là thật tốt, nó vừa ngọt vừa thơm, nên dùng thứ đấu lớn mà uống mới hợp ý rượu.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Tại hạ là kẻ lỗ mãng đã không rõ chất rượu, cũng không hiểu đồ dùng. Nghiên cứu như huynh đài thật là hiếm có.

Tổ Thiên Thu trỏ vào hũ rượu đề bồn chữ "Bách thảo mỹ tửu" nói:

- Thứ "Bách thảo mỹ tửu" này là hái trăm thứ hoa thơm cỏ lạ ngâm vào trong rượu nên mùi thơm phảng phất như đi chơi ngoài nội ngày xuân, khiến người ta chưa uống đã say. Uống thứ "Bách thảo tửu" nên dùng chén cổ đẳng (làm bằng thứ rong cổn, cây cổ đẳng phải đủ trăm năm thì mới khoét thành chén được). Uống rượu bách thảo bằng chén cổ đẳng mùi thơm càng tăng lên bội phần.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Cây sống trăm năm khó mà tìm được.

Tổ Thiên Thu nghiêm sắc mặt nói:

- Lệnh Hồ huynh nói sai rồi! Rượu bách thảo mỹ tửu so với bách niên cổ đẳng còn khó kiếm hơn nhiều.

Lệnh Hồ Xung vội chữa:

- Té ra là thế! Tại hạ không hiểu. Mong tiên sinh chỉ giáo.

Nhạc Bất Quần chú ý lắng tai nghe lời nghị luận của Tổ Thiên Thu. Ngôn từ có vẻ khoa trương, lại tựa hồ đúng lý. Tiên sinh thấy Ðào Chi Tiên, Ðào Cán Tiên bưng một hũ "bách thảo mỹ tửu" khác làm đổ dàn dụa ra đầy bàn, coi như một thứ rượu tầm thường. Tuy tiên sinh chưa nếm nhưng thấy mùi hương sực nức cũng biết ngay là thứ rượu thượng hảo, mà Ðào cốc lục tiên phí phạm như vậy thật là đáng tiếc!

Tổ Thiên Thu lại nói:

- Uống thứ rượu Thiệu Hưng trạng nguyên hồng này cần phải dùng thứ chén sành cổ mà là chén đời Bắc tống, nếu không có thì dùng tạm thứ chén Nam Tống vậy. Dùng chén Nam Tống đã là khí thế suy kém rồi. Còn dùng đồ sành đời Minh thì nhỏ mọn quá. Uống rượu Lê Hoa thì phải dùng chén Phí Thúy. Lệnh Hồ huynh thử nghĩ coi trước cửa quán rượu Lê Hoa ở Hàng Châu có treo cờ xanh để ánh vào rượu Lê Hoa cho thêm vẻ huyền ảo. Nếu uống rượu Lê Hoa phải dùng chén Phí Thúy là vì lẽ đó. Uống thứ rượu ngọc lộ tửu này phải dùng chén lưu ly. Rượu ngọc lộ sủi tăm như hạt châu rót vào chén lưu ly (pha lê) để trông rõ bên trong, cho phân biệt rượu ngọc lộ với thứ rượu khác.

Trong khoảnh khắc Tổ Thiên Thu nói tính cách tám thứ mỹ tửu cùng dùng đồ, thao thao bất tuyệt.

Giữa lúc ấy, trên bờ có thanh âm trong trẻo cất lên:

- Toe! toe! toe! Là nói ba hoa chích choè!

Người đó chính là Nhạc Linh San. Nàng giơ ngón tay trỏ lên quệt vào má mấy cái để tỏ ý Tổ Thiên Thu quen tính ba hoa.

Nhạc Bất Quần nói:

- San nhi! Không được vô lễ ! Tổ tiên sinh đây nghị luận rất nghĩa lý.

Nhạc Linh San nói:

- Làm gì mà nghị luận nghĩa lý. Người ta uống chút rượu còn để thêm phần hào hứng là đúng. Nếu lúc nào bất luận ngày đêm cũng uống rồi còn nghiên cứu vớ vẩn thì đâu phải là hành vi của bậc anh hùng hảo hán?

Tổ Thiên Thu lắc đầu lắc cổ nói:

- Cô nương đây nói sai rồi! Hán cao tổ Lưu Bang ngày trước có phải là anh hùng không? Nếu ngài không nhắm rượu lúc say túy lúy chém rắn trắng khởi nghĩa thì làm sao lập nên cơ nghiệp nhà Hán mấy trăm năm? Phàn Khoái có phải là hảo hán không? Ngày hội yến ở Hồng Môn Phàn tướng quân lấy giáo cắt thịt mà ăn thi nhau vừa uống rượu vừa đấu gươm há chẳng là tráng sĩ ư?

Nhạc Linh San hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Những hạng người chân chính nề nếp chẳng ai bét rượu cả.

Tổ Thiên Thu vẩy cây quạt nói:

- Nói thế là sai! Nói vậy là lầm! Trong Hán thư có câu "Rượu là lộc hậu của trời ban. Bậc đế vương dùng rượu để di dưỡng thiên hạ dùng vào việc cúng tế cầu phúc. Rượu còn để giúp người khí huyết suy vi điều dưỡng kẻ có bệnh tật. Tất cả các cơ thể giao thôn được là nhờ rượu". Cổ nhân nói: Vua Nghiêu vua Thuấn uống ngàn chung, đức Khổng Tử uống trăm hộc, thầy Tử Lộ uống liên miên. Các bậc thánh hiền đời xưa chẳng ai là không uống rượu.

Ðào Cán Tiên đột nhiên xen vào:

- Nói thế là sai! Nói thế là lầm!

Tổ Thiên Thu giật mình hỏi:

- Xin hỏi các hạ! Tại hạ nói sai lầm ở chỗ nào?

Ðào Cán Tiên đáp:

- Vừa rồi tiên sinh nói rượu mới do Nghi Ðịch đời vua Vũ chế ra. Vua Nghiêu vua Thuấn trước vua Vũ nhiều sao bảo là Nghiêu Thuấn ngàn chung?

Tổ Thiên Thu chưng hửng không biết trả lời thế nào?

Nhạc Linh San lại bầy trò:

- Toe toe toe! Là nói ba hoa chích choè.

Tổ Thiên Thu nói:

- Nghi địch chế ra thứ rượu khác. Còn vua Nghiêu vua Thuấn uống rượu gạo hoặc rượu lúa mạch thì biết làm sao được?

Mọi người trong thuyền biết là Tổ Thiên Thu cãi chầy cãi cối đều cười ồ.

Lệnh Hồ Xung cười hỏi:

- Tiên sinh đã nói rượu này ngon, còn bảo anh hùng hảo hán phi rượu chẳng có gì làm vui lại không uống?

Tổ Thiên Thu đáp:

- Vãn sinh đã nói rượu ngon không có ly đẹp là uổng.

Ðào Cán Tiên nói:

- Tiên sinh nói ba hoa nào chung Phí Thúy, nào chén Dạ Quang gì gì cũng là láo khoét! Trên đời làm gì có những thứ đó? Hoặc có chăng nữa cũng chỉ một vài chiếc, ai mà sắm đủ hết được?

Tổ Thiên Thu đáp:

- Ðồ uống rượu của kẻ sĩ phong nhã dĩ nhiên phải có đủ. Người ta có ngư ẩm như các vị đâu mà bất cứ chung to bát lớn thứ gì cũng được?

Ðào Diệp Tiên nói:

- Tiên sinh có phải là kẻ sĩ phong nhã không?

Tổ Thiên Thu đáp:

- Bảo nhiều mà không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít. Ba phần phong nhã thì nhất định là có.

Ðào cốc lục tiên cười ha hả hỏi:

- Ðây có tám thứ rượu ngon tức là phải có tám thứ cốc chén mới đủ. Trong mình tiên sinh mang được mấy thứ?

Tổ Thiên Thu đáp:

- Bảo nhiều mà không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít. Mỗi thứ một chiếc thì có đủ.

Ðào cốc lục tiên cả cười reo lên:

- Ngưu Bì đại vương! Ngưu Bì đại vương!

Ðào Chi Tiên nói:

- Bây giờ chúng ta đánh cuộc. Nếu tiên sinh có đủ tám thứ chén thì ta nuốt từng cái vào bụng hết.

Nhưng nếu tiên sinh không có thì sao?

Tổ Thiên Thu đáp:

- Nếu vãn sinh không có thì chịu phạt cũng phải nuốt những thứ chén bát này vào bụng.

Ðào cốc lục tiên đồng thanh:

- Tuyệt diệu! thật là tuyệt diệu! Thử coi y .....

Lục tiên chưa dứt lời đã thấy Tổ Thiên Thu thò tay vào bọc móc ra một chén có ánh sáng mát dịu.

Ðó là chén dương chi bạch ngọc.

Ðào cốc lục tiên giật mình kinh hãi, chưa kịp nói tiếp thì Tổ Thiên Thu cứ thò tay vào bọc móc mãi ra không hết. Quả nhiên là ly Phí Thúy, chung tê giác, chén cổ đẳng, chén thanh đồng, chén dạ quang, cốc pha lê, chén sứ cổ, chẳng thiếu thứ gì.

Lão lấy đủ tám thứ cốc chén rồi tiếp tục lấy nữa ra, có thứ chén vàng kim quang rực rỡ, có thứ chén bạc chạm khắc tinh vi, có thứ chén đá vân hoa sặc sỡ, lại có chén bằng ngà voi, bằng nanh hổ, bằng da trâu, bằng ống trúc, bằng bạch dương v.v... đủ cả lớn nhỏ.

Mọi người giương mắt lên ngây người ra mà nhìn, chẳng ai ngờ trong bọc anh đồ kiết lại đựng lắm thứ chén uống rượu như thế.
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,346
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,389
Trong các tác phẩm của Kim Dung thì nhân vật mà mình ưa thích chỉ có 2 người: Kiều Phong (hay Tiêu Phong cũng được) và Lệnh Hồ Xung. Đây mới thực là 2 trang nam hán tử: tính tình phóng khoáng, sống ung dung tự tại, không chịu gò bó theo khuôn phép, hành xử chính trực, dù có bị người khác nghi oan cũng không muốn tự mình bào chữa mà cứ sống thực với lòng mình, thực sự có phong cách lãng tử giang hồ: uống rượu như nước lã, luôn sống hết mình vì bạn bè.
Tôi có được liệt vào dạng này không lão?
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Lão đã uống được chục bát rượu liền, cộng với gái bám theo như đỉa chưa mà đòi vào ;))
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,346
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,389
Đắng lòng :sosad:

Thế tay Võ Tòng 18 bát rượu mà ngày nay người ta kêu hình như hắn uống rượu 15 độ thì không thèm chấp. Quan trọng uống mà không bao giờ say nghĩa là chưa say bao giờ thì không chơi được ;)).

Quan trọng là tôi hỏi tổng quan chứ hỏi 2 chuyện kia thì riêng chuyện thứ 2....tôi thua :D
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Chả biết rượu mà Kiều Phong và Đoàn Dự uống lúc thi tửu lượng là bao nhiêu độ. Nhưng việc uống đến 40 bát, mà mỗi bát tính ra bằng 20 chén, thế là 800 chén mà Kiều Phong vẫn tỉnh như sáo, lại còn khỏe hơn trước khi uống thì bó tay thật. Đây gọi là nghìn chén chưa say :)) Phải nói là lão Kim chém quá ác. Nhân vật của lão Cổ uống rượu như nước lã thật nhưng uống nhiều thì vẫn say như thường chứ chả có tên nào đạt đến đẳng cấp của Kiều Phong
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,346
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,389
Tay Cổ Long mà là người Việt thì thể nào vở opera Cảnh sát hình sự trên VTV cũng được phổ truyện thành truyền kỳ với những nhân vật tán gái, chém gió, giáo sư tầm cỡ Ha vớt chứ chẳng đùa. Một kiểu Sơ lốc Hôm phong cách Tàu kết hợp với Bao công xử án. Tôi không thích Cổ Long vì nôm na giống như một nhà văn ưu miêu tả nội tâm so với một nhà văn thích bố cục kiểu Kim Dung. Tôi cảm thấy nhân vật của Kim Dung nhân văn hơn và có triết học hơn (bỏ qua mấy cái chém gió vì đã là kiếm hiệp thì ai chẳng chém). Nhưng công nhận cái lão Cổ Long tả cảnh tán gái thì ác liệt. Lão này hồi xưa chắc là mồm mép đỡ tay chân :D.

Cơ mà thật ra trong truyện kiếm hiệp thì tôi cũng đâu hâm mộ các em Ngữ Yên, Uyển Nhi...oằn tà là vằn. Tôi thích Lục Tuyết Kỳ cơ :D. Truyện này thì lão lớp chắc chắn chưa đọc.
 

minhBC

Đại gia Barçamania Việt Nam
Đầu quân
5/4/08
Bài viết
1,303
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
I don't know:lol:
Barça đồng
0
Bác nhầm rồi, nhân vật của CL, trừ Lý Tầm Hoan ra thì giống "người" hơn nhân vật của KD nhiều, đặc biệt là Lục Tiểu Phụng với Sở Lưu Hương :)). Về bố cục thì do là truyện trinh thám kiếm hiệp nên bố cục chặt chẽ hơn truyện của KD là cái chắc :)). Trừ TLBB với kỳ án giết người hàng loạt của KP tới cuối mới được minh oan thì các "vụ án" còn lại trong truyện KD đều quá dễ đoán thủ phạm, thậm chí kết truyện cũng dễ đoán nốt. KD chỉ xuất sắc ở việc lồng sử Tàu vào truyện và am hiểu về các võ phái cổ của TQ, cho cả có thật kết nghĩa anh em với hư cấu. Cái này thì hiện đại có anh Dan Brown, truyện của anh mỗi quyển đều có 1 đống kiến thức về lịch sử khảo cổ các loại nhưng hệ thống nhân vật lẫn cốt truyện thì lại cá mè 1 lứa, đọc 1 quyển là biết tất cả đám còn lại kết thúc như nào, ai là thủ phạm :))
 

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Chủ đề mới nhất

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top