Lý Tầm Hoan chú ý đến người sử kiếm bằng tay trái, còn Tôn Tiểu Hồng lại chú ý đến một việc khác. Họ đi hơi chậm, bước chân hơi dài, xem ra cũng không có gì lạ. Nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy cách đi đứng của 2 người này rất đặc biệt. Chú ý một lúc, nàng mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ. Bình thường, khi 2 người cùng đi thì bước chân nhất định sẽ cùng nhịp với nhau. Nhưng cách đi của 2 người này thì y hệt như 1 người có 4 bàn chân. Người trước bước 1 bước, rồi người sau bước tiếp bước thứ 2, rồi người trước bước đến bước thứ 3, rồi người sau bước đến bước thứ 4. Họ cứ bước xen kẽ như thế, hoàn toàn không lộn nhịp. Trước nay Tôn Tiểu Hồng cũng chưa từng nhìn thấy cách đi như vậy, nên nàng cảm thấy vừa tò mò vừa thích thú.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại không cảm thấy thích thú chút nào. Không những chàng không cảm thấy thích thú, mà lại còn cảm thấy có chút gì đó dễ sợ. Bước chân của 2 người này đã phối hợp đến mức kỳ lạ như thế, hiển nhiên là tâm trí của họ có 1 sự liên thông nào đó rất khó giải thích. Lúc họ đi 1 cách bình thường mà đã lạ lùng như thế, thì lúc cả 2 liên thủ để đối địch, chiêu thức nhất định sẽ phối hợp 1 cách thần kỳ. Một mình Thượng Quan Kim Hồng đã là cao thủ tuyệt đỉnh số 1 số 2 trong võ lâm rồi, lại thêm vào một Kinh Vô Mạng thì sẽ như thế nào. Trái tim của Lý Tầm Hoan chợt thắt lại 1 cái. Chàng không nghĩ ra trên đời có cách nào phá được thế liên hợp của 2 người này. Chàng không tin rằng lão già đang ngồi trong Trường Đình lại có thể tiễn được 2 người ấy đi chỗ khác.
Con đường này chỉ hoàng hôn là đã ít người qua lại, huống gì nửa đêm thế này. Lão già trong Trường Đình vẫn ngồi hút thuốc, đốm lửa khi tỏ khi mờ. Lý Tầm Hoan bỗng phát hiện nhịp điệu tỏ mờ của đốm lửa cũng rất kỳ dị, lúc thì tỏ rất lâu, nhưng lúc thì mờ rất lâu. Đột nhiên, đốm lửa đỏ sáng rực lên như 1 ngọn đèn.
Lý Tầm Hoan chưa thấy ai hút thuốc mà ánh lửa sáng đến mức như thế. Thượng Quan Kim Hồng cũng chưa thấy, vì chính lúc này thì hắn dừng bước. Lúc hắn dừng chân, thì chân Kinh Vô Mạng cũng dừng. Giữa 2 người hình như có sự liên hệ kỳ dị, có thể truyền cảm giác cho nhau. Ngay lúc ấy, đốm lửa trong Trường Đình tắt hẳn. Bóng lão già chìm mất trong bóng tối. Thượng Quan Kim Hồng đứng trên đường như tượng gỗ, 1 lúc lâu rồi mới quay đầu lại, bước từ từ lên Trường Đình, im lặng đứng trước mặt ông lão. Bất luận, hắn đi đến đâu, Kinh Vô Mạng cũng theo đến đó, không rời gang tấc. hắn quả là cái bóng của Thượng Quan Kim Hồng.
4 ngọn đèn lồng treo cao cao cũng được tản ra vây quanh 4 phía Trường Đình. Dĩ nhiên trong Trường Đình đã sáng hẳn. Bây giờ thì thấy rõ ông lão vẫn mặc chiếc áo màu xanh đã bạc thếch vì giặt nhiều lần, đang cúi đầu ngồi hút thuốc trên ghế đá trong Trường Đình. Hình như lão không biết có người đang đến.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nói gì, đầu hơi cúi, cả khuôn mặt giấu trong bóng tối của vành nón, dường như không muốn ai nhìn thấy mặt hắn biểu lộ những gì. Nhưng mục quang của hắn thì nhìn chằm chằm vào tay của ông lão. Hắn quan sát từng động tác một, lại còn quan sát rất tinh vi.
Ông lão lôi bọc thuốc ra, từ từ lấy ra 1 dúm thuốc , từ từ đặt vào trong ống điếu, nhét chặt, sau đó lấy ra 1 cây hỏa đao và 1 miếng hỏa thạch. Động tác của lão rất chậm chạp, bàn tay hết sức vững vàng, ổn định. Sau đó, lão đặt hỏa đao và hỏa thạch lên bàn, lấy ra 1 tờ giấy, vò nát lại thành 1 sợi dây, để lên bàn, đập hỏa đao vào hỏa thạch để đánh lửa.
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng bước qua tới, nhìn sợi dây giấy trên bàn. Dưới ánh sáng của đèn lồng, có thể nhìn thấy tờ giấy mồi này được vò rất nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, những nếp nhăn trên giấy cũng rất đều, hoàn toàn không có chỗ nào nát hơn chỗ nào. Thượng Quan Kim Hồng dùng 2 ngón tay cầm sợi dây đó lên, nhìn rất kỹ, rồi mới đưa tới gần viên hỏa thạch. Nghe 1 tiếng "cạch", tia lửa đã bắn ra. Sợi dây mồi đã được đốt cháy. Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm đưa sợi dây giấy đó lên, châm vào ống điếu của ông lão.
Tuy đứng khá xa ngôi Trường Đình, nhưng nhờ đèn sáng nên Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Hồng thấy rất rõ ràng từng động tác của họ.
Lý Tầm Hoan hỏi: "Có nên ra mặt hay chưa?"
Tôn Tiểu Hồng lắc đầu: "Không cần. Gia gia muội sẽ có cách tiễn họ đi."
Nàng nói có vẻ khẳng định, nhưng Lý Tầm Hoan cảm thấy bàn tay của nàng lạnh ngắt, lại như đã toát ra mồ hôi lạnh. Chàng biết vì sao nàng đang lo lắng.
Ống điếu dài khoảng 2 thước, nhưng Thượng Quan Kim Hồng đứng cách ông lão chưa đầy 2 thước. Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể đánh vào bất cứ chỗ nào trên mặt ông lão. Nhưng mãi mà hắn vẫn chưa xuất thủ, dường như đang đợi cơ hội.
Ông lão vẫn đang ngậm ống điếu. Không biết vì thuốc bị ẩm ướt hay bị nhồi quá chặt, nên vẫn chưa cháy được, còn sợi dây mồi đã cháy gần hết.
Cách cầm ống điếu của ông lão cũng khác thường. Lão chỉ dùng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ để cầm, còn ngón áp út và ngón út thì dựng hẳn lên. Còn Thượng Quan Kim Hồng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm dây mồi, 3 ngón còn lại hơi cong lên. Ngón áp út và ngón út của ông lão chỉ cách cổ tay của Thượng Quan Kim Hồng chưa tới 7 tấc.
Thân thể của 2 người hoàn toàn không động đậy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có sợi dây mồi đang cháy sáng mà thôi. Ngay cả khi ngọn lửa cháy gần tới ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng, hình như hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Chính lúc đó, "xèo" nhẹ 1 tiếng, những sợi thuốc trong ống điếu đã bắt lửa. 3 ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng hơi động đậy, 2 ngón tay của ông lão cũng hơi nhúc nhích 1 chút. Cử động của họ rất nhanh, cũng rất nhẹ, nhưng chỉ nhích 1 chút rồi ngưng lại.
Đến lúc đó thì Thượng Quan Kim Hồng lùi ra. Ông lão bắt đầu hút thuốc. Cả 2 trước sau đều cúi mặt nhìn tay, không ai nhìn lên mặt ai, cho dù chỉ 1 các liếc qua.
Mãi đến bây giờ, Lý Tầm Hoan mới thở ra 1 hơi.
Dưới mắt của người khác thì ông lão và Thượng Quan Kim Hồng chỉ vừa châm thuốc mà thôi, nhưng Lý Tầm Hoan biết họ vừa trải qua 1 cuộc ác đấu kinh tâm động phách. Nãy giờ Thượng Quan Kim Hồng chờ đợi cơ hội, chỉ cần thần trí ông lão hơi xao lãng 1 tí, hoặc tay mất ổn định 1 chút, là hắn lập tức xuất thủ. Cự ly gần như thế, đã xuất thủ thì chắc chắn là ra chiêu chí mạng. Nhưng hắn đã không tìm được cơ hội.
Đến cuối cùng, hắn không nhẫn nại nổi, 3 ngón tay đang uốn cong lại nhúc nhích 1 chút, mỗi động tác của ngón tay đều chuẩn bị cho những hành động rất tinh xảo. 2 ngón tay của ông lão cũng lập tức phong tỏa những đường biến hóa của hắn.
Thế công cũng như thế phá đều thật tinh vi tế nhị, dĩ nhiên phải là nhân tài như Lý Tầm Hoan mới thưởng thức được. Chỉ 1 mình chàng nhìn thấy chỗ vi diệu trong đó.
2 người chỉ hơi máy động mấy ngón tay nhưng đã ẩn tàng thiên biến vạn hóa. Quả là chuyện sinh tử trong đường tờ kẽ tóc, nguy hiểm tuyệt nhiên không kém tỷ đấu bằng đao kiếm.
Bây giờ thì bao nhiêu nguy hiểm đều đã qua rồi.
Thượng Quan Kim Hồng lùi 3 bước, lui về đúng nơi hắn dừng khi mới bước vào.
Lão già từ từ rít 1 hơi thuốc, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên. Đến bây giờ lão mới nhìn thấy mặt Thượng Quan Kim Hồng, mỉm cười rồi chào: "Người đến rồi ư?"
Thượng Quan Kim Hồng đáp: "Phải!"
Lão già nói: "Ngươi đến trễ quá."
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: "Lão chờ đợi nơi này, phải chăng đã đoán được lộ trình của ta?"
Lão già hơi cười: "Ta chỉ mong ngươi đừng đến."
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: "Tại sao lại thế?"
Lão già nói chậm: "Bởi vì, nếu ngươi đến thì cũng phải đi ngay"
Thượng Quan Kim Hồng hít 1 hơi rất dài, nói từng chữ một: "Giả tỉ ta không đi thì sao?"
Lão già nói rất êm dịu: "Ta biết ngươi nhất định sẽ đi."
Tay của Thượng Quan Kim Hồng nắm chặt lại. Kinh Vô Mạng vẫn theo Thượng Quan Kim Hồng như hình với bóng, bây giờ cũng đặt tay trái lên chuôi kiếm. Ngôi Trường Đình bỗng như mờ tối, tràn đầy sát khí.
Ông lão điềm nhiên rít 1 hơi dài, nhả khói ra chầm chậm. Từ miệng lão nhả ra 1 sợi khói dài mỏng mảnh, nhưng đột nhiên uốn cong và bay lượn kỳ dị, rồi chuyển hướng xẹt thẳng về phía Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng giật bắn người. Nhưng ngay lập tức, khói thuốc của ông lão tan biến đâu mất.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững những vòng khói tan dần vào không khí, bàn tay hắn đang nắm chặt cũng chầm chậm buông lơi. Bàn tay đặt hờ trên chuôi kiếm của Kinh Vô Mạng cũng từ từ buông xuống.
Thượng Quan Kim Hồng chợt xá dài 1 cái, lên tiếng: "Bái phục."
Ông lão đáp: "Không dám"
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm: "17 năm trước, 2 ta đã 1 lần hội ngộ. Hôm nay xin cáo biệt, không biết đến bao giờ mới gặp lại."
Ông lão cũng đáp nhẹ nhàng: "Gặp cũng như không gặp. Gặp thì cũng thế, không gặp thì cũng thế."
Thượng Quan Kim Hồng im lặng, hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không hé miệng. Ông lão lại bắt đầu hút thuốc. Thượng Quan Kim Hồng từ từ xoay người, bước đi. Cái bóng Kinh Vô Mạng vẫn trung thành theo sau lưng hắn.
Những ngọn đèn lồng càng lúc càng xa, vùng quanh Trường Đình lại chìm vào bóng tối. Ánh mắt của Lý Tầm Hoan dõi theo bóng đèn xa dần rồi mất hút, đăm đăm như mênh mang nhiều tâm sự.