Thế mới là xa rời thực tế và viển vông. Ngoài đời không có tố chất võ học thì thầy đuổi về, còn lâu mới mong cần cù bù thông minh.
Kim Dung đi theo trường phái kiếm hiệp cũ. Xây dựng truyện theo hơi hướng lịch sử, nhân vật được xây dựng chi tiết từ nhỏ đến lúc trưởng thành, miêu tả võ công chi tiết nhưng đánh nhau chủ yếu so tài về chiêu thức, nội công chứ ít dùng mưu mẹo. Kim Dung hơn các tác gia khác ở trình độ kiến thức uyên thâm, bố cục chặt chẽ, văn phong dạt dào, sâu rộng, truyền tải được tư tưởng riêng của lão. Nhưng tôi ghét là lão cậy cái tri thức của mình, phóng bút ra múa và toàn kéo dài câu chữ để khoe trình độ cuối cùng thành xa rời cả cốt truyện
Cổ Long thì đi theo lối tân hiệp, chú trọng đến tâm lý hơn là miêu tả võ công và xuất thân. Truyện bao giờ cũng nhiều yếu tố bí hiểm, hơi hướng trinh thám. Lời văn ngắn gọn, khúc chiết kiểu triết lý. Nhân vật thì đấu nhau về trí óc, mưu mô hơn là so tài trực tiếp võ công. So tài chỉ 1 vài chiêu là đủ phân cao thấp chứ không đánh nhau cả ngày, tuần, tháng rồi 2 bên cùng chết như Âu Dương Phong với Hồng Thất Công của KD
Có những trường đoạn đỉnh cao của quyết đấu mà không động tay chân như lúc Tôn lão đấu Thượng Quan Kim Hồng trong bộ Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm. Cổ Long có nhiều sáng tạo cải biên trong thể loại kiếm hiệp hơn. Nổi bật là kiếm hiệp pha trinh thám. Ngoài ra còn có bộ kiếm hiệp vui nhộn, kiếm hiệp kinh dị , kiếm hiệp thời kỳ cận đại có cả xã hội đen và bắn súng... Nên đọc đỡ bị nhàm hơn các mô típ truyện kiếm hiệp thông thường