Mẹ luôn nói với tôi rằng, trực giác của tôi được thừa hưởng từ bà. Một cách rất thường xuyên, chúng tôi chia sẻ cảm xúc của mình trước các trận đấu. Ngày 25/4/2004, bà gọi cho tôi vào điện thoại di động, khi chiếc xe bus đang chở cả đội bóng thẳng tiến đến Santiago Bernabeu. "Xavi, hôm nay chúng ta cần phải giải quyết họ".
Xavi
Chương 12: “Xavitô, hãy vui lên”
Việc Ronaldinho đến đã mang theo những luồng sáng hi vọng mà chúng tôi đã chờ đợi từ lâu, nó sáng soi cho câu lạc bộ đang trong giai đoạn thoái trào. Chưa bao giờ có một cầu thủ nào có thể tiếp thêm tinh thần cho toàn đội và người hâm mộ như anh lúc này. Sự hiện diện ấy giống như để bảo vệ cho biểu tượng của câu lạc bộ. Nụ cười và sự lạc quan của anh ấy đã gần như hòa quyện với hơi thở của bầu không khí trong lành trong phòng thay đồ, nơi mà cái ngột ngạt của nó đã hành hạ chúng tôi suốt những năm qua.
Chương 11: Chinh phục một vị trí dưới ánh mặt trời
Tôi có cảm tưởng rằng Frank Rijkaard (1) đến với Barcelona mà không biết rằng tôi và các bạn tôi là các cầu thủ. Đối với ông ta, việc đến đây dường như chỉ để có một cuộc sống bất ngờ hơn, bởi ngay trong tuần làm việc đầu tiên, ông đã không tập trung nhiều vào một việc nào cả.
Chương 10: Thưa ngài, tốt nhất đừng đến đó
Nếu một ai đó hỏi tôi rằng, có phải bạn đã từng đặt một chân vào chiếc ghế giám đốc thể thao, thì tôi sẽ trả lời, thời điểm hiện tại là như vậy. Hay ít nhất, điều đó cũng đã được tôi chứng minh.
Chương 9: Đôi lời muốn nói
Có những cầu thủ ở đội bóng đối địch, nhưng mỗi lần đối đầu lại đem đến cho bạn một cảm xúc kỳ lạ: ngưỡng mộ & thù hận. Và bạn không biết phải làm thế nào để dung hòa chúng. Đối với tôi, Iker Casillas và Raul, cả hai, luôn là bạn của tôi. Nhưng cảm xúc trái ngược nhất trong tôi gọi tên Zinedine Zidane.
Chương 8: Vũ điệu thoát y Olympic
Việc tham dự Thế vận hội là một trong những cuộc phiêu lưu hấp dẫn nhất trong đời tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng hết sức may mắn khi được ở trong một đội ngũ đầy tình cảm, luôn vui vẻ trong từng giây phút.
Chương 7: Trước cánh cổng đến nước Ý
Nếu hôm nay tôi vẫn là một cầu thủ của Barcelona, thì tất cả nhờ vào mẹ của tôi. Lý tưởng, trực giác của bà, cộng với sự bảo thủ và tình yêu với sắc áo Blaugrana đã phá vỡ cánh cửa đến Milan của tôi. Sau giải vô địch trẻ Thế giới tại Nigeria, Pedro de Felipe đã nhắn nhủ rằng, phó chủ tịch của Rossoneri - Adriano Galliani - muốn gặp cha tôi.