Nếu hôm nay tôi vẫn là một cầu thủ của Barcelona, thì tất cả nhờ vào mẹ của tôi. Lý tưởng, trực giác của bà, cộng với sự bảo thủ và tình yêu với sắc áo Blaugrana đã phá vỡ cánh cửa đến Milan của tôi. Sau giải vô địch trẻ Thế giới tại Nigeria, Pedro de Felipe đã nhắn nhủ rằng, phó chủ tịch của Rossoneri - Adriano Galliani - muốn gặp cha tôi.
"Người Ý" đã có mặt ở Barcelona, và dự khán trận đấu giữa Barcelona và Brazil nhân sự kiện Lễ bách niên của CLB (1999). De Felipe đã tổ chức một cuộc gặp tại khách sạn "Juan Carlos I", nhưng bố tôi đã đến đó một cách miễn cưỡng vì e ngại ở đó sẽ sự hiện diện của một số nhà báo. De Felipe đã trấn an rằng đó là một cuộc gặp kín, và không ai có thể làm phiền được.
Mọi chuyện đã xảy ra theo cách như vậy. Galliani xuất hiện, đi kèm với một luật sư và hai vệ sĩ.
Để bắt đầu câu chuyện, một tờ giấy trắng với các điều khoản hợp đồng chuyển nhượng và những điều khoản cá nhân. 800 triệu peso được xác định là số tiền chuyển nhượng dành cho tôi. Hợp đồng sẽ kéo dài 4 năm với mức lương 250 triệu mỗi mùa bóng. Cha tôi cũng được đảm bảo một vị trí trong học viện bóng đá của CLB thành Milan, một biệt thự với bốn phòng ngủ và miễn phí những chuyến bay trở về Barcelona. Trong bữa ăn nhẹ đó, Pedro de Felipe đã đưa cho bố tôi 500 triệu peso như là một khoản tiền được hưởng từ môi giới. Thời điểm đó tôi nhận được 40 triệu tiền lương cho một mùa bóng, vì vậy bạn thử tưởng tượng khuôn mặt của cha tôi khi được trực tiếp nghe về những con số này. Vâng, ngay sau đó Galliani đã giải thích về sơ đồ chiến thuật mà HLV Alberto Zacheroni vạch ra. Đó là sơ đồ 4-2-3-1 với 2 tiền vệ phía sau: Albertini và Xavi, tức là tôi. "Nếu chúng tôi trả một mức lương cao như vậy cho con trai ông, điều đó có nghĩa Milan đánh giá rất cao cậu ấy!" - Galliani nhấn mạnh.
Bạn cần phải hiểu rằng, vào thời điểm đó tôi không được trọng dụng, bởi Guardiola đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Ông ấy mới 27 tuổi. Khi cha gọi cho tôi để nói về lời đề nghị đó, tôi đang tập trung cùng ĐT U-21 Quốc gia tại Covadonga (Asturias). Đầu tiên tôi không thể hiểu những gì ông nói, bởi các đồng đội xung quanh "làm phiền". "Tôi có một bản lời đề nghị không thể chối từ" - đó là điều duy nhất tôi có thể giải mã qua lời của bố. Bí mật được hé lộ từng chút một, và trở thành một bất ngờ lớn khi tôi trở về Barcelona.
Đêm đó tôi không thể chợp mắt được. Lý trí mách bảo tôi nên ra đi, còn con tim thì nhất quyết đòi ở lại. Vào lúc đó, tôi tưởng tượng về thời gian sẽ chơi cho Barcelona. Guardiola sẽ còn ở thời đỉnh cao 4 đến 5 năm nữa. Khi đó tôi đã 25! Tôi muốn chơi bóng, và Milan đảm bảo cho tôi điều đó. Hợp đồng với Milan sẽ kết thúc lúc tôi 22 tuổi. Túi tiền thì rủng rỉnh, tự do bay nhảy như một chú chim, và có thể đến bất kỳ đâu theo mong muốn. Mọi thứ được bóc tách ra từng chi tiết nhỏ! Tôi không hiểu mình đang làm gì!
Và tôi trở về nhà. Phòng khách đã tụ tập đầy đủ các thành viên trong gia đình để đưa ra quyết định cuối cùng. Bố tôi và các anh em đều đồng thuận. Cần phải đến đó, bởi lời đề nghị này chỉ đến một lần trong đời. Nhưng mẹ tôi thì cứng rắn, như một hòn đá tảng: "KHÔNG, KHÔNG, và nhắc lại một lần nữa - KHÔNG! Xavi, con phải ở lại đây và CHẤM HẾT! Mẹ tin rằng một tương lai tươi sáng tại Barcelona đang chờ đón con ở phía trước, nếu con ở lại". Nhưng các thành viên khác trong gia đình đều không đồng tình với ý kiến ấy. Tôi đã rất băn khoăn. Không thể lay chuyển ý chí của mẹ tôi. Mỗi một lời nói của những người thân đều bao gồm cả hàng chục lý lẽ thuyết phục. Tôi tin rằng bà thừa hưởng những tính cách của ông ngoại Jaume, và dòng máu ấy đang chảy trong từng tĩnh mạch của mẹ tôi, hơn bao giờ hết. Căng thẳng đạt đến đỉnh điểm khi bà "chốt hạ" một câu: "Nếu Xavi rời khỏi đây, tôi sẽ đệ đơn xin ly hôn!!!". Nói xong bà ngồi phịch xuống ghế. Đột nhiên, cứ như một câu chuyện cổ tích, và mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi ngay lập tức... Tôi sẽ ở lại Barcelona! "Mẹ, đừng lo lắng nữa! Gia đình ta là bất khả xâm phạm!" - Tôi trả lời.
Tôi nói với cha rằng tôi sẽ ở lại Barca, và bảo ông có thể gọi điện cho Pedro de Felipe. Thực sự điều đó quá sức chịu đựng, bởi cha tôi biết rằng Felipe chắc chắn sẽ nổi điên. Một cậu bé 19 tuổi từ chối lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn và có thể nuôi sống cả gia đình?
Sau đó, chủ tịch Josep Luis Núñez nhận được thông báo về sự từ chối của tôi và ông đánh giá cao sự trung thành của một chàng trai 19 tuổi, người mới chỉ có 15 trận đấu trong đội hình chính thức. Tôi ký hợp đồng mới với thời hạn 5 năm, và điều khoản về lương sẽ tăng dần tương ứng với 100, 150, 200, 250 và 300 triệu peso. Mặc dù nó không bằng một nửa lời đề nghị của Milan, nhưng thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ rằng mình đã quyết định đúng.
Đó là lần gặp gần nhất của tôi với chủ tịch Núñez . Nó kéo dài chỉ một giờ, nhưng đối với những người đàn ông thì như vậy là quá đủ để nói lên nhiều điều. Tại cuộc gặp này, nơi mà tôi được phê chuẩn cho một bản hợp đồng mới, Nunez cho biết rằng Van Gaal đánh giá rất cao triển vọng của tôi. Cần phải ghi nhớ điều này, bởi tôi đã được chắp thêm đôi cánh sau cuộc nói chuyện. Trên hết, tôi vẫn nhớ rõ cái bắt tay của ông ấy. Một cái bắt tay thật chặt và chứa đựng đầy sự tin tưởng. Ông thích đến phòng thay đồ, nhưng chỉ khi đội nhà dành chiến thắng. Gần đây, tôi gặp ông đi cùng với phu nhân ở sân bay. Ông chúc mừng những thành công của tôi một cách chân thành và nói rằng, ông đã luôn tin tưởng vào tương lai của tôi. Nhưng cần phải rõ ràng rằng, "TƯƠNG LAI CỦA TÔI TẠI ĐÂY" cần phải cảm ơn một người khác. MẸ, CẢM ƠN MẸ RẤT NHIỀU!"
Autumnruv
or post as a guest
Be the first to comment.