Chương 8: Vũ điệu thoát y Olympic

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Việc tham dự Thế vận hội là một trong những cuộc phiêu lưu hấp dẫn nhất trong đời tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng hết sức may mắn khi được ở trong một đội ngũ đầy tình cảm, luôn vui vẻ trong từng giây phút.

"Chú hổ" Iñaki Saez tiếp tục là HLV của chúng tôi. Tất cả cùng hướng tới mục tiêu "Huy chương Vàng", mặc dù chúng tôi đều nhận thức được độ phức tạp của nó, điều mà đến thời của chúng tôi, các bậc tiền bối chỉ thực hiện được một lần duy nhất - Thế vận hội Barcelona 1992.

Ở Sydney, chúng tôi rơi vào bảng đấu không phải là khó khăn nhất. Bảng đấu của chúng tôi gọi tên Chile, "những chú ngựa lót đường" Ma-rốc và Hàn Quốc. Trận mở màn với đội tuyển đến từ xứ Kim Chi, chúng tôi đã thắng đậm với tỉ số 3-0. Trận thứ hai với Chile là trận có tính chất quyết định cho ngôi đầu bảng. "Những chú hổ" đã thất trận với tỉ số 3-1. Và trận đấu cuối cùng vòng bảng, đội Olympic Tây Ban Nha đã tiếp tục giành chiến thắng trước Ma-rốc với tỉ số 2-0.

Chúng tôi giành chiếc vé vào tứ kết với vị trí thứ 2. Đối thủ tiếp theo là Italia cực mạnh. Tuy nhiên "những chú hổ" đã giành thắng lợi 1-0 để vào bán kết. Đối thủ tiếp theo tại bán kết là Olympic Mỹ, đội mà sau đó chúng tôi đã chiến thắng với tỉ số 3-1.

Sau gần 25 ngày chiến đấu, chúng tôi đã có mặt ở trận Chung kết. Cha mẹ tôi cùng cô em út Ariadna đã có mặt tại Úc để du lịch và thưởng thức các trận đấu. Lúc đầu "chuyến du lịch" của chúng tôi chỉ dự kiến kéo dài một tuần. Tuy nhiên việc vượt qua các đối thủ để vào trận Chung kết đã khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn. Mẹ tôi thậm chí cảm thấy căng thẳng vì phải thích nghi với một đất nước hoàn toàn mới lạ, và quan trọng hơn là sự thiếu vắng "những niềm tự hào của bà" - Alex và Oscar.

Chiến thắng trước Mỹ đã khiến mọi cảm xúc bị bùng nổ. Chúng tôi đã chắc chắn được bảo đảm bằng ít nhất một Huy chương bạc, nhưng mục tiêu của chúng tôi vẫn không thay đổi - VÀNG. Ngày hôm sau khi trận bán kết đã kết thúc, cả đội bóng đã đến một nhà hàng ở Sydney. Chúng tôi có một đặc quyền, được dạo quanh bên ngoài làng Olympic và được ngủ lại trong thành phố. Đó là một sự tự do tuyệt đối nếu so sánh với các đội bóng khác tham gia Olympic. Khách sạn của chúng tôi năm ở trung tâm thành phố, nhưng không có đủ các nhà hàng để đảm bảo phục vụ ăn uống cho tất cả các cầu thủ cùng một lúc. Bởi vậy chúng tôi đã đi ăn ở bên ngoài. Có một chiếc xe buýt sẽ chở chúng tôi đến nhà hàng, và đặc biệt là không phải đi kèm với đội ngũ huấn luyện, chỉ có các cầu thủ mà thôi.

Ngày ấy, Jose Mari, Capdevila và Luque thường xuyên nhún nhảy trên xe và yêu cầu tài xế mở thật to Radio. Dần dần, tất cả mọi người trở nên phấn khích và mọi thứ cứ như trong bộ phim của Tây Ban Nha "Vũ điệu thoát y của những người đàn ông". Nhiều người chỉ còn chiếc quần lót trên người, và thậm chí một số còn táo bạo hơn thế. Tôi nhìn về phía Gabri trong tuyệt vọng: "Trời đất, tôi không thể tưởng tượng được điều gì xảy ra nếu cha mẹ tôi đang ở đây!". Nhưng buổi "biểu diễn" vẫn tiếp tục. Chúng tôi đi vòng quanh thành phố, tựa như việc đi trên phố mà không có mảnh vải nào trên người!

Trong trận Chung kết chúng tôi phải đối đầu với Cameroon của Samuel Eto'o. Mọi thứ khởi đầu rất thuận lợi: chúng tôi dẫn trước 2-0. Tuy nhiên, đối thủ được dẫn đầu bởi Samu đã chôn vùi chúng tôi vào địa ngục trong hiệp hai. Họ gỡ hòa 2-2 và trận đấu bước vào hiệp phụ. Khoảng thời gian ấy, chúng tôi trông như quả chanh đã bị vắt sạch nước, còn họ thì cứ như mới bắt đầu trận đấu. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao chúng tôi "tồn tại" được đến loạt sút luân lưu định mệnh. Họ đã "giết" chúng tôi với tỉ số 5-3, và cả đội về nhà với tấm Huy chương bạc trên cổ. Đó là một sự xấu hổ, tất nhiên rồi! Chúng tôi đã ở rất gần tấm Huy chương vàng.

Khi chúng tôi trở lại Barcelona (cùng với tôi còn có Gabri và Puyol), cả đội đang phải đối mặt với Serra Ferrer trên băng ghế huấn luyện. Đội bóng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Luis Figo đào tẩu để đến với Real Madrid, còn mọi người đều bị sốc nặng. Phòng thay đồ rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Bản thân tôi cũng không diễn giải hết được tình hình lúc đó. Để các bạn hiểu rõ hơn, hãy cứ thử tưởng tượng một ngày nào đó Leo Messi ký hợp đồng với Real Madrid. Đấy, mọi thứ diễn ra tương tự như vậy!

Sau đó chúng tôi biết rằng Joan Gaspart có thể giữ Figo ở lại Barcelona, nhưng ông không muốn đi vào lịch sử như là Chủ tịch đầu tiên buộc phải bán cổ phần CLB cho những Merengues (CĐV Real). Câu lạc bộ phải được đặt ở trên hết!

Theo ý kiến chủ quan của tôi, đó là vỏ bọc lấp lánh của Florentino Perez và một sai lầm nghiêm trọng của Joan Gaspar. Trước khi bắt đầu mùa bóng, chúng tôi để cầu thủ xuất sắc nhất Thế giới (chúng ta đều nhớ rằng chỉ sau đó nửa năm, Figo giành được "Quả bóng vàng"), điều đó có nghĩa là cấu trúc của đội bóng bị suy yếu, và quan trọng nhất là tâm lý của cả đội bị ảnh hướng rất lớn.

Chúng tôi trở lại với đội bóng cùng cơn sốt giải Vô địch quốc gia, sau khi vừa bị đội bóng Thổ Nhĩ Kỳ - Besiktas - hạ gục với tỉ số 0-3. Sau này, các nhà báo lập tức đặt cho tôi biệt danh "Vị cứu tinh của nhân loại", và tôi bị mặc định trở thành người chịu trách nhiệm về mọi kết quả của đội bóng trước người hâm mộ. Thật oan ức! Thực tế là từ khi sự kiện đó xảy ra đến khi mùa giải bắt đầu, tôi vẫn chưa đảm bảo được một vị trí ở đội hình chính thức. Số áo mà tôi mang khi đó đã nói lên tất cả! Serra Ferrer đã đặt cược vào các cầu thủ trẻ, và là HLV đầu tiên cho tôi hưởng đặc quyền. Tôi đã chọn số áo 16. Trước đây tôi mang áo số 26, và tôi cho rằng con số 6 mang lại cho tôi may mắn. Nhưng rất tiếc, Ivan de la Pena đã chọn số đó trước tôi.

Ngay lập tức, tôi được đưa vào đội hình xuất phát trong trận đấu với Real Sociedad. Kết quả thật đáng ngạc nhiên: chúng tôi giành thắng lợi đậm đà 6-0. Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh thoáng qua, bởi khi mùa giải kết thúc thì nó đáng bị ném vào sọt rác. Serra Ferrer bị cách chức sau trận đấu ở Pamplona, 6 vòng đấu trước khi La Liga kết thúc. Chủ tịch đã đến phòng thay đồ để thông báo về sự thay đổi đó. Carles Rexach đến sau đó một giờ.

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.