Chương 5: Cơn ác mộng với một kết thúc có hậu

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Khi còn nhỏ, tôi có những giấc mơ lặp đi lặp lại. Một trong số đó là những cơn ác mộng, chúng mang lại cho tôi những điềm xấu. Chẳng hạn như, giấc mơ tồi tệ nhất, là khi có một ai đó đuổi theo tôi với khẩu súng trong tay, nhưng không ai thèm để ý điều đó, cả những người thân cũng như bạn bè, chỉ có một mình tôi đơn độc.

Một cơn ác mộng khác, đó là tôi mơ mình đến trường học mà không có một mảnh vải nào trên người. Tôi cứ thế bước vào lớp, và cả lớp cười nghiêng ngả. Sau đó tôi chạy đi thật nhanh với nỗi xấu hổ. Và còn một cơn ác mộng khác về bóng đá. Lần đầu tiên tôi được chơi tại Camp Nou. Nhưng ngay khi tiếng còi bắt đầu trận đấu, tôi bị trượt dài trên sân cỏ, cứ như "con bò trượt băng" vậy. Tôi bị chìm dần, và không có một chút lý trí nào. Tôi không nhớ rõ những gì xảy ra tiếp theo, bởi vì khi thức dậy người tôi toàn là mồ hôi, và một cảm giác nhẹ nhõm cũng đến cùng lúc.

Tôi luôn nhớ ngày đầu tiên ra mắt đội I, đó là ngày 18 tháng 8 năm 1998, trong trận đấu tại cúp nhà Vua với Mallorca. Điều này không bao giờ tôi quên được. "Bây giờ tôi sẽ bắt đầu trượt" - tôi nhớ lại cơn ác mộng. May mắn thay, không có gì xảy ra cả, thậm chí hoàn toàn ngược lại - trong trận đấu đầu tiên ở đội hình chính thức, tôi đã ghi một bàn thắng và đó là tất cả.

Chúng ta hãy tiếp tục nhé. Trước khi được ra sân lần đầu tiên tại Camp Nou, tôi đã luyện tập suốt nửa năm với đội I. Ngày 1 tháng 1 năm 1998 đã thổi bùng ngọn lửa với trái bóng trong tôi. Hai ngày trước, Gonsalvo đã gọi tôi và Mario lại và nói, đây sẽ là buổi tập cuối cùng của chúng tôi ở Barca B, và từ năm tới cả hai sẽ tập luyện cùng đội I, nhưng vẫn đồng thời thi đấu ở Segunda. "Van Gaal đang rất mong chờ các cậu" - Gonsalvo chúc mừng.

Tôi hầu như không đi dạo vào đêm giao thừa, bởi vì tôi muốn cảm nhận được "hương vị hoa hồng" trong buổi tập đầu tiên với đội I. Tôi và Mario đến trước buổi tập 1 giờ, và cả hai cùng bước vào phòng thay đồ. Hãy thử tưởng tượng chúng tôi nhận ra "ai đó" khi bước vào phòng. "Ai đó" chính là Guillermo Amor. Ông vui vẻ mời tôi và Mario vào phòng. Amor đã trở thành "hướng dẫn viên" của chúng tôi, giới thiệu với người phụ trách hành chính Josep Maria Korbela. Sau đó ông chỉ cho chúng tôi tủ để đồ, và đưa những bộ trang phục dành cho tập luyện. Cho đến hết mùa giải năm đó, tôi và Mario phải dùng chung nhau một chiếc tủ, bởi vì không còn thừa một chỗ trống nào cả.

Một lúc sau, Van Gaal xuất hiện. Sự thật là ông sở hữu một uy quyền tối cao, đặc biệt là đối với những cậu bé còn chưa có ria mép như chúng tôi. Một ánh nhìn của ông ấy, một ý nghĩ xuất hiện đồng thời trong đầu b: "Ông ta sẽ nuốt chửng bạn ngay bây giờ". Van Gaal vẫy tay gọi tôi đến và chào đón: "Xin chào X-x-x-x-xavi (ông luôn kéo dài chữ "X" đến vô cùng), huấn luyện viên đặt niềm tin vào cậu. Chúc may mắn!"

Không phải lúc nào cũng có thời gian cho nhảy múa và ca hát trong mùa giải đầu tiên ở đội I. Có nhiều thời điểm hết sức khó khăn, bởi HLV người Hà Lan rất khắt khe. Những buổi tập ở đội dự bị không có một ai chứng kiến, nhưng ở đây luôn có sự hiện diện của 200 phóng viên và các nhà báo. Tất nhiên, nếu trong buổi tập, bạn thực hiện bất cứ động tác nào lỗi, nó sẽ trở thành chủ đề trên mặt báo. HLV không cho phép các cầu thủ được nghỉ ngơi. Bạn thử tưởng tượng xem, chỉ cần lơi là một tích tắc thôi, sẽ có một giọng nói vang lên: "Xxxxxavi, nhóm của cậu ở đâu?". Van Gaal có những yêu cầu không thể tin được, cần tập trung tối đa cho mỗi đường chuyền, mỗi cú chạm bóng, mỗi bài tập, và mỗi lời nói. Tôi nghĩ rằng, đôi khi những yêu cầu của ông ấy phát sinh một số điều không có lợi. Chẳng hạn như, trong tháng đầu tiên ở đội I, tôi bắt đầu nghi ngờ việc mình có thể trụ lại sau những cuộc sát hạch hàng ngày như thế không. Những chàng trai trẻ cần sự chỉ bảo tận tình, chứ không cần những chiếc búa tạ.

Dù bất cừ điều gì thì Van Gaal vẫn luôn là một HLV xuất sắc - chuyên nghiệp đến tận xương tủy, ngay thẳng, chính trực, chăm chỉ với công việc và luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện để nói chuyện. Có thể cách truyền đạt của ông chưa đủ độ "xúc cảm", nhưng không ai có thể thay đổi những gì đã ăn sâu vào bán cầu não. Những tính cách đó sẽ luôn luôn song hành với "người Hà Lan".

Trong phòng thay đồ, tôi đã làm quen với các "lão tướng", những người đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên dễ dàng hơn. Albert Ferrer, Guillermo Amor, Sergi Barjuán, Pep Guardiola, Luis Enrique, và trước hết - Abelardo. Tôi có cảm tình với "Peter" ngay từ buổi đầu. Đó là một người rất vui vẻ và tháo vát với những lời đối đáp sắc sảo. Ông luôn đính một cái ghim vào áo luyện tập của tôi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu ông làm như thế để làm gì. Có một sự kiện khá khó chịu như thế này: một nhóm cầu thủ trong đội luôn nghĩ rằng vị trí của mình được đảm bảo. Van Gaal cho rằng Pizzi, Dugary và Stoichkov thường tạo thành một "nhóm cô lập", điều này tạo nên sự căng thẳng đối với các đồng đội.

Dù sao thì mùa giải đó đã cho tôi cơ hội để phát triển và tiếp tục trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp bằng những bước đi khổng lồ. Tôi đã không được chơi cho đội hình chính một trận nào, nhưng Van Gaal vẫn tiếp tục cho tôi vào khuôn khổ, và ông hứa sẽ sớm cho tôi một cơ hội.

Khi tôi đang nghỉ ngơi ở Sant Antoni de Calon, thì người quản lý đội Barca B - Toni Alonso - đã yêu cầu tôi ngay lập tức đến tập trung với đội I. Vài phút sau, người quản lý đội I - Carles Naval đã đến gặp tôi và nói rằng, ngày mai tôi sẽ tập luyện cùng cả đội. Ba tuần nghỉ ngơi của tôi bị rút ngắn xuống còn một tuần, nhưng tôi phải cảm ơn vì điều đó.

Tôi đã gia nhập đội I, và ngày hôm sau sẽ cùng các đồng đội bay tới Mallorca. Chiều hôm đó Van Gaal gọi tôi lại và nói: "Sẵn sàng chưa? Ngày mai. Trong đội hình xuất phát". Xương quai hàm của tôi va vào nhau. Tôi biết rằng đội bóng đang có những vấn đề lớn ở tuyến giữa, với chấn thương của Guardiola và Celades, nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi "lần đầu tiên" lại như vậy, quá bất ngờ và quá đặc biệt, "trong đội hình xuất phát"!

Tôi trằn trọc suốt đêm. Cần phải lưu ý rằng, tôi sẽ chơi ở vị trí "chìa khóa" trong sơ đồ của "người Hà Lan". Vì vậy trọng trách đặt trên vai tôi đã tăng lên đáng kể. Trận đấu đã bắt đầu bằng cách không thể tốt hơn: tôi ghi một bàn thắng chớp nhoáng bằng một cú sút bên ngoài vòng cấm. Sau đó, đội bóng đã để mất thế trận, và Mallorca đã giành chiến thắng với tỉ số 2-1. Trận lượt về trên sân nhà, chúng tôi tiếp tục thua 0-1. Danh hiệu đầu tiên của mùa giải đã vuột khỏi tầm tay!

Trận ra mắt ở giải VĐQG của tôi là trận đấu với Valencia tại Mestalla, còn ở đấu trường châu Âu là với Manchester United, cũng trên sân khách. Rõ ràng là Van Gaal đã ném tôi vào lò nung để xem tôi có bị "hòa tan" hay không. Hai đội bóng này đã để lại trong tâm trí tôi cả những ấn tượng tích cực và tiêu cực. "MU", đối thủ trong vòng bảng, là đội bóng tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp cho tới thời điểm đó. Tôi không thể không dành sự ngưỡng mộ đối với Beckham, Scholes, Giggs và York, mặc dù về nguyên tắc họ là đối thủ của chúng tôi. Hai trận vòng bảng đều kết thúc với tỉ số 3-3, cả lượt đi và lượt về. Valencia thì ngược lại, họ là những "sợi dây thép". Với Gerard Lopez, họ đã nhiều lần bẻ gãy hàng phòng thủ của chúng tôi, từ nhiều hướng khác nhau. Đó là một đội bóng "khốn kiếp"*, cả về phòng ngự lẫn tấn công. Valencia thời đó làm tôi nhớ đến Chelsea dưới thời Mourinho, cực kỳ chặt chẽ.

Trận đầu tiên của tôi tại Camp Nou, đó là với Salamanca. Bố đưa tôi đến sân tập. Khi đang còn ở trên xe, tôi nhận thấy bố bị vã mồ hôi:

- Có chuyện gì vậy bố? - Tôi hỏi.

- Bố cảm thấy lo lắng. Bởi vì đây là trận đấu đầu tiên của con tại Camp Nou.

- Bố đừng lo! Mọi thứ cũng sẽ giống như tại Mini Estadi mà thôi. Con sẽ thi đấu như những gì đã học được.

Bố tôi là người nhát hơn tôi. Ông kể cho tôi nghe một câu chuyện thế này: khi ông còn chơi cho Sabadell, ông cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tên của ông không có trong đội hình xuất phát. Lạy chúa!

Năm đó, chúng tôi đã giành chức vô địch La Liga, nhưng tôi không cảm nhận được hoàn toàn hương vị của niềm vui chiến thắng ấy. Thực tế là khi đội giành chức vô địch ở Victoria, tôi đang cùng với Barca B ở Albacete. Van Gaal gửi tôi về đội dự bị, đó như là một hành động thân thiện đối với Barca B, bởi họ đang cố vùng vẫy khỏi tránh khỏi xuất xuống hạng Segunda. HLV trưởng không muốn mang tới Victoria những cầu thủ dự bị cả mùa bóng, bởi đó như một hành động không tôn trọng đối thủ. Vâng, chẳng may đội bóng thất bại, sẽ có hàng ngàn nụ cười không thân thiện hướng về chúng tôi. Tôi không oán trách gì Van Gaal, nhưng một lần nữa "người Hà Lan" đã không thực sự tâm lý. Đội trưởng và các đội phó đã kêu gọi HLV triệu tập tất cả những ai đã đóng góp cho thành quả này được đến Victoria tham dự trận đấu "vàng", nhưng không lay chuyển được Van Gaal.

Mặc dù Ćirić, Roher, Arnau và tôi đã không tham dự trận đấu đó, nhưng Sonny Anderson đã cất giữ cho chúng tôi những chiếc áo đấu kỷ niệm trong chiến thắng trước Alaves và áo ăn mừng chức vô địch. Những chiếc áo này hiện đang được lưu giữ trong viện bảo tàng Agel Moore.

Tôi phải tuân thủ theo sứ mệnh đã được sắp đặt, và ngoan ngoãn ngồi xem trận đấu quyết định trên TV. Sau khi chiến thắng, tôi thậm chí không ăn mừng sự kiện này, bởi vào 17 giờ sẽ là trận đấu "của tôi". Vâng, cuối cùng Salanmanca đã phá hỏng tâm trạng của tôi hoàn toàn, khi họ giành chiến thắng với tỉ số 3-0.

Mùa giải đó, tôi đã có chiếc tủ riêng cho mình trong phòng thay đồ. Tôi được thừa kế nó từ Guillermo Amor, và nó nằm giữa "hai con bò thần thánh": Figo và Guardiola. Hai người họ, cùng với Luis Enrique, Abelardo và Sergi là những đầu tàu không thể chối cãi của đội bóng. Mặc dù là lính mới trong mắt các đồng đội, nhưng tôi đã được "hai cận vệ già" bảo lãnh ở hai bên. Điều đó khiến cho tôi có những xúc cảm mãnh liệt. Những buổi tập luyện đòi hỏi một bầu không khí hết sức nghiêm túc. Nếu bạn không chăm chỉ làm việc, thì "Bố già" sẽ là người đầu tiên nhắc nhở và đưa bạn vào khuôn phép. Đó là những khóa huấn luyện bóng đá cấp tốc của các chuyên gia.

Cuối cùng tôi đã hoàn thành những bước đi chuyên nghiệp đầu tiên. Điều căn bản nhất, đó là, nếu bạn muốn đội bóng hoạt động hiệu quả, thì phải có "sự cạnh tranh lành mạnh" theo đúng nghĩa của từ này. Tôi muốn nói điều gì ư? Bóng đá chuyên nghiệp ngày nay không thể tồn tại nếu không có sự cạnh tranh và tính đối kháng, nhưng tất cả chúng cần đặt trong sự tôn trọng lẫn nhau và sự thân thiện.

Việc phát triển quá nhanh không phải là dễ dàng cho một chàng trai ở độ tuổi 18. Bởi vậy tôi hiểu rằng, mình cần phải mạnh mẽ nếu muốn chơi bóng trong đội hình chính. Phát triển càng chậm, càng nhanh vấp ngã. Những ngày đầu, tôi không có bạn đồng trang lứa để cùng chia sẻ khó khăn và những thiếu thốn trong màu áo "Xanh-Đỏ" (Blaugrana). Những cầu thủ trẻ nhất, ngoài tôi ra, đó là Roher và Arnau, nhưng họ hơn tôi vài tuổi. Thời điểm đó, có lẽ tôi là tấm bùa hộ mệnh trong phòng thay đồ. Không, điều đó không có nghĩa là tất cả đều không chú ý đến tôi. Điều đó là bình thường, những lão tướng nói chuyện về những chủ đề riêng của mình, mà tôi chưa đủ tuổi để hiểu tất cả.

Dù sao thì trong mùa giải đầu tiên của mình ở đội I, tôi đã nhận được hàng loạt lời ca tụng của báo chí sau bàn thắng đầu tiên vào lưới Valladolid. Các phóng viên đặt cho tôi biệt danh "Đấng cứu thế" cho chiếc ghế HLV của Van Gaal. Một tuần trước đó, Chủ tịch Nunez đã đi xuống phòng thay đồ để yêu cầu các cầu thủ giữ bình tĩnh và đặt niềm tin tuyệt đối vào "người Hà Lan". Nhưng tôi biết điều gì đang xảy ra, không có khói mà cũng chẳng có lửa. Tôi muốn giải thích ngay lập tức, đó không phải sự thật. Một số đồng đội quy kết cho bàn thắng của tôi là một sai lầm, rằng đó như là một sự cố tình phô trương và cứu rỗi (chiếc ghế HLV) . Nếu ai đó đã từng nghĩ vậy, thì đó chỉ như là một trò đùa nhằm vào tôi.

Van Gaal là người yêu thích các đánh giá và những tập hồ sơ: trong cuốn sổ ghi chép của mình, ông đưa ra mức độ hoàn thành của mỗi cầu thủ. Một ngày sau trận đấu là buổi thảo luận tập thể, sau đó là đến nhận xét về từng cá nhân. Trong những đánh giá của mình, đôi khi ông trở nên thô lỗ, dẫn đến việc đi quá giới hạn và việc đổ lỗi cho mọi người là không công bằng. Tôi nhớ có một lần ông quở trách tôi và Fernando Navarro vì bàn thắng của Kovasevich của đội Real Sociedad. Tôi đã chuyền hỏng, De Pedro tổ chức phản công, nhưng Fernando đã để hở sườn. "Tại sao có thể như vậy được?" - HLV cực kỳ giận dữ. Chúng tôi không có bất cứ hành động gì ngoài việc "nuốt chửng" những điều đó vào trong cuống họng.

Với Van Gaal, tôi đã hiểu thế nào là sự đa năng. Trong khoảng 70 mét, tôi đã có thể chơi cặp tiền vệ trung tâm cùng với Abelardo, cũng như chạy cánh trong trận đấu với Benidorm. Cũng trong trận đấu này, anh em nhà De Boer có trận đấu ra mắt.

Chưa hết, chúng tôi còn có một con người sở hữu những tố chất của một HLV thiên tài. Jose Mourinho - HLV đội trẻ, đã từng được cầm quân trong một số trận ở Copa Catalan. Khi đó tôi có cảm tưởng rằng ông ấy hiểu rõ bất cứ điều gì về bóng đá. Mourinho đã theo chân cha mình từ năm 13 tuổi để thưởng thức các trận bóng, và nó như ngấm vào cơ thể ông. Ông cũng có những yêu cầu cao, nhưng phương pháp huấn luyện rất thành thạo... Mọi người đều cảm nhận được những tính cách của "người Bồ": sự kiêu hãnh, hay tự ái, thích thể hiện và khôi hài. Tại sao tôi nói về chủ đề này! Có thể rằng, hai đặc điểm tính cách cuối cùng đã ăn sâu vào tiềm thức các Barcelonista, và chính điều đó khiến họ thù ghét Mourinho. Ông ấy, trước hết, đã khiến những người Catalan nổi giận, bởi những phát ngôn hết sức không công bằng và rất nhiều trong số đó không có cơ sở. Điều đó có thể được cảm nhận bằng mỗi lần đối đầu với chúng tôi, Mourinho luôn sục sôi ý chí trả thù.

Mùa giải 1999-2000 đã khởi đầu bằng một cái tát đau điếng. Van Gaal giữ lại cho tôi chiếc áo số 26, và nói rằng cánh cửa trở lại Barca B luôn rộng mở chào đón tôi trở về. Dù sao thì 2 tháng đầu tôi vẫn được thi đấu thường xuyên, cho đến trận đấu với đội bóng Thụy Điển - AIK - trận đấu chúng tôi đã thắng với tỉ số 2-1. Nhưng đừng nhìn vào chiến thắng, quan trọng nhất là tôi đã thi đấu không tốt trong trận đấu này. Một ngày trôi qua, Van Gaal gọi tôi lại đường biên và nói: "Cậu đã khiến tôi rất thất vọng. Tôi muốn cậu trở lại Barca B". Tôi đã cố gắng giải thích với "người Hà Lan" về tình hình lúc đó, rằng tôi muốn ở lại và những trận đấu ở Segunda B sẽ là một bước lùi... "Không, cậu nằm trong độ tuổi đó, đơn giản là cậu cần phải chơi bóng hàng tuần" - Ông trả lời.

... Tại "Mini Estadi", chúng tôi đã để thua UE Figueres với tỉ số 0-2, và tôi đã có một trận đấu tệ hại. Năm lần chạm bóng, 4 lần để mất bóng. Chân tôi như dính chặt lấy mặt sân, và tôi cũng không biết phải di chuyển như thế nào. Vào thứ hai, trong buổi tập luyện của đội I, Van Gaal gọi tôi lại để "hỏi tội":

- Mọi chuyện như thế nào rồi? - Ông hỏi.

- Không có gì thưa ngài. Chúng tôi thua 0-2.

- Còn cậu chơi như thế nào?

- Tồi...

- Tồi! Cực kì tồi tệ! - người Hà Lan ngắt lời - Tôi đã xem cả trận, cậu chơi cực kì tồi. Hãy tiếp tục chơi tại Barca B.

 

Tuần tiếp thep, đội B tiếp tục phải thi đấu với Gimnàstic. Chúng tôi đã thắng 2-1 và tôi đã thi đấu tốt. Vào thứ hai, một lần nữa tôi được Van Gaal triệu tập:

- Mọi chuyện thế nào?

- Bình thường, chúng tôi đã chiến thắng, và tôi nghĩ rằng mình chơi tốt.

- Không, cậu đã thi đấu rất tốt. Bây giờ cậu có thể ở lại với "nhóm của tôi".

"Nhóm của Van Gaal" là tập hợp những cầu thủ được ông ấy đặt niềm tin tuyệt đối.

Thực tế là tôi đã qua được kỳ thi "rèn luyện ý chí". Từ đó tôi rút ra một kinh nghiệm - ở Barca, bạn không được phép chơi tồi. Ở đây không có khái niệm "tốt", mà chỉ có "rất tốt". Tôi không phải trở lại Barca B một lần nào nữa.

Van Gaal có lý do để phàn nàn về tôi, bởi vì tôi bị một chấn thương vai trước mùa giải "nhờ" Bolo Zenden, người muốn nhắc nhở tôi rằng, ông đã từng vô địch giải trẻ Judo của Hà Lan. Van Gaal quyết định băng bó vai của tôi lại và dẫn đến gặp các bác sĩ. Tôi đã cùng với các bác sĩ Ricardo Pruna và Angel Mura đã thỏa thuận sẽ nói với Van Gaal rằng, tôi bị ngã ở trong nhà tắm. Người Hà Lan, tất nhiên sẽ không tin tất cả, nhưng chúng tôi đã bịa ra câu chuyện một cách hoàn hảo. Câu chuyện này khiến tôi muốn gửi lời chào đến Ricardo Prune, một bác sĩ tuyệt vời, người đã bên tôi suốt bao năm như anh trai.

Một vài tháng sau vụ "trật khớp vai", tôi quyết định về nhà ăn tối. Tôi mở tủ lạnh và sẽ "ăn vụng" một vài thứ gì đó. Một chuyện không hay lại xảy ra đối với cái chân của tôi (đặc biệt là ngón cái). Chiếc ly bằng thủy tinh rơi vỡ tan tành, găm một vết rất sâu vào chân tôi. Chúng tôi đã không thể cầm máu ở nhà, và bố tôi đã phải gọi cấp cứu. Tôi được khâu 7 mũi ở bệnh viện. Khi tôi kể lại chuyện này với Van Gaal, ông không tin một từ nào cả. "Cậu đã bị một chấn thương rất hiếm gặp, không phải trên sân bóng. Cậu đã làm điều đó, và hãy tiếp tục công việc trong các sàn nhảy" - Louis gầm gừ. Lần đó tôi đã nói hoàn toàn sự thật, nhưng thậm chí "người Hà Lan" không đoái hoài đến những gì tôi nói.

Bỏ qua tất cả những chuyện bị hài, mùa giải ở đội I của tôi đã kết thúc thật bi kịch, kể cả về mặt thể thao, cũng như xã hội. Có "một chiến dịch không công bằng" nhằm loại bỏ Van Gaal, người vẫn được tại vị dù không được hậu thuẫn. Trong phòng thay đồ chia thành hai phe: những người ủng hộ HLV, và những người không ủng hộ HLV. Nhưng nhóm thứ hai hoàn toàn không có ai. "Người Hà Lan" có một tính cách thép, ông rũ bỏ tất cả, trong đó có các cầu thủ.

Sự ra đi của Van Gaal đã để lại hậu quả nghiêm trọng, gắn liền với quyết định của Nunez. Tôi luôn biết ơn Mister vì đã tin tưởng và giữ tôi lại. Không bao giờ tôi quên rằng chính ông là người đã tạo điều kiện cho tôi chơi bóng ở đội I.

*: "Khốn kiếp": từ này sử dụng với hàm ý khen ngợi Valencia, có ý nghĩa tương tự với hoàn cảnh Guardiola đã nói về Mourinho "fucking chief, fucking boss in this press room..."

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.