Chương 2. Bánh mỳ nướng 'Philips'

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Ngày 29 tháng 8 năm 1991, tôi được HLV Juan Manuel Asensi giới thiệu đến Mini Estadi để chơi trong đội Alevil A, như một cầu thủ Blaugrana. Chỉ 3 ngày sau, ông đã quyết định trao cho tôi chiếc áo có gắn băng đội trưởng trên cánh tay.

Đúng ra chiếc áo đó phải được trao cho một ai khác (chứ không phải là một lính mới), nhưng sau 3 buổi luyện tập, Asensi đã trao nó cho tôi đến cuối mùa giải. Không nghi ngờ gì nữa, đó mà một tín hiệu tốt cho sự khởi đầu. Asensi đã giao cho tôi một trọng trách, một gánh nặng thực sự mà tôi cảm nhận được, nhưng thú thực, tôi cảm thấy tự hào.

Tôi đã chơi trong "Chiếc áo số 6" với một phong cách hơi giống Bakero. Rõ ràng, ở độ tuổi này, không ai có thể dạy cho bạn cách di chuyển và chiến thuật. Quan trọng nhất - quả bóng trong chân và hãy "cảm nhận" nó! Nhưng Asensi sở hữu một khả năng sư phạm thiên tài, ông đã bắt đầu cho chúng tôi những bài học đầu tiên về kỹ năng bóng đá. Điều đầu tiên, làm thế nào để đánh lừa được cơ thể đối phương. Trong khoảnh khắc nhận được bóng, bạn cần phải chuyển động về một hướng, nhưng cuối cùng di chuyển sang một hướng khác. Thứ hai - làm thế nào để chạy chỗ một cách hợp lý trong một trận đấu. Những buổi tập luyện không kéo dài và hoàn toàn không căng thẳng.

Tôi "yêu" Asensi không chỉ vì ông ấy có những phẩm chất tuyệt vời, và còn một lý do nữa, khi nhờ ông mà tôi có cơ hội được gặp riêng Johan Cruyff.

Thánh Johan là người quan trọng nhất trong chương trình "Chơi bóng với các ngôi sao". Ý tưởng được khởi xướng bởi kênh truyền hình TVE và nằm trong khuôn khổ chương trình "Hãy chơi một cách trong sạch, không bạo lực" của Liên đoàn bóng đá Tây Ban Nha. Chương trình được sự tham gia của các siêu sao như Maradona, Gullit, Pele, Platini, Koeman, Beckenbauer,... Cruyff cũng là một trong những siêu sao được mời. Asensi có mối quan hệ tốt với "người Hà Lan" kể từ khi còn là cầu thủ, và ông đã nhờ Johan chỉ đạo các buổi tập với các cậu bé từ Alevil A.

Chẳng biết lâu hay chóng, nhưng vào một ngày tuyệt vời, Johan Cruyff đã có mặt trong phòng thay đồ của chúng tôi để tham gia vào một chương trình truyền hình. Bài học được đưa ra dựa trên các khía cạnh khác nhau của một trận đấu, nó mang lại cho tôi những bất ngờ thú vị, và cả những bài học đáng nhớ nữa. Từ chấm phạt góc, Johan sút một quả bóng vào một quả bóng khác, và chúng bay thẳng vào khung thành. Thật đáng ngạc nhiên, ông ấy còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ "kinh khủng" ấy với cả chân trái và chân phải. Thời điểm đó, tôi chỉ chơi bằng chân phải, còn chân trái chỉ có nhiệm vụ là đi bộ hoặc chạỵ. Bài học chỉ kéo dài nửa giờ, nhưng cần phải nói rằng, với người đàn ông này, chúng tôi học hỏi được rất nhiều và cũng "gặt hái" được rất nhiều niềm vui.

Tôi đã phải sống ở Terrassa, bởi mẹ tôi dứt khoát từ chối việc cho tôi gia nhập "La Masia" (bà không thích những nơi mà trường học cũng là nhà ở). Vì vậy có thể nói rằng tôi là người đã nghĩ ra sáng kiến đi taxi đến Camp Nou, việc mà sau này rất nhiều cầu thủ trẻ cũng áp dụng theo. Hàng ngày tôi phải dậy từ 5h sáng, taxi đưa tôi tới tận cổng trường. Sau đó, để giảm chi phí cho các cầu thủ, CLB đã đưa ra phương án: bác sĩ mát-xa của đội Infantil - ngài Blas - sẽ tập hợp tất cả những đứa trẻ ở vùng Valles: hai cầu thủ ở Terressa và hai cầu thủ đến từ Sabadell, và tất cả sẽ cùng hướng đến La Masia.

Mùa bóng đầu tiên, chúng tôi đã thiết lập một kỷ lục mới so với những đội bóng cùng tuổi. Chúng tôi đã ghi trung bình 6 bàn trong mỗi trận đấu, và kết thúc mùa giải với 108 bàn thắng trong 18 trận.

Việc chuyển lên đội Infantil B đã khiến cho tôi cảm thấy đau đớn, bởi vì tôi phải chia tay những đồng đội cũ và cần phải trở thành một phần của đội bóng mới hình thành. Nó phá vỡ mọi kế hoạch của tôi. Chỉ có Miga được tiếp tục cùng tôi chơi ở đội bóng mới, còn lại đều chơi ở Infantil C. Rõ ràng rằng việc này chỉ có tốt cho tôi, bởi theo như HLV thì khả năng của tôi sẽ dễ dàng thích nghi với cấp độ cao hơn. Tôi thì không nghĩ như vậy.

Đầu tiên là tôi mất danh hiệu "đội trưởng", và xuống dốc. Ba tháng đầu tôi đứng im một chỗ. Tuy nhiên, dần dần tôi đã thoát ra khỏi cú sốc và bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh mới. Mùa giải này tôi đã làm quen với những người bạn, mà đã chơi cùng tôi cho tới đội dự bị (Barca B): Bermudo, Idalgo và Prats.

Ở thời điểm đó, Manuel Lobo là HLV của Infantil B, một con người rất nghiêm khắc và đòi hỏi cao, nhưng đồng thời ông rất giỏi và có nhiều kinh nghiệm. Ông luôn đưa ra những ví dụ về những trường hợp không thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Vào thời của mình, Lobo là một tiền đạo cực kì xuất chúng, nhưng sự nông nổi của tuổi trẻ đã khiến ông không đạt được thành công lớn. Thực tế là trong suốt sự nghiệp ông chỉ được chơi đúng một trận trong đội hình chính, và chính điều này đã khiến tất cả phải tò mò muốn biết được nguyên nhân. Sự việc là thế này: tháng 9/1984 đã xảy ra một cuộc đình công của các cầu thủ chuyên nghiệp, và các CLB đã miễn cưỡng phải thi đấu ở giải VĐQG vì khán giả. Vòng đấu đó Barca đã hạ Zaragoza với tỉ số 4-0, và Lobo ghi được 1 bàn từ chấm 11 mét. Đó là tất cả những gì ông làm được ở đội I. Lobo đã có cơ hội, nhưng ông đã không thể tận dụng được.

Lobo nói với chúng tôi rằng, ông là một ví dụ xấu để học tập, bởi vì ông đã sớm cuốn theo lối sống phóng túng, ăn chơi trác táng: "Tất nhiên, ai cũng có niềm vui "săn bắt" các cô gái trẻ. Nhưng những con ruồi và những miếng thịt băm hoàn toàn tách biệt nhau. Cần phải lựa chọn đúng con đường, và nghe theo lời cha mẹ!". Những lời khuyên của ông rất có ý nghĩa và nội dung của nó không nhằm vào những đứa trẻ, mà dành cho những cầu thủ bán chuyên nghiệp. Lobo nói rất nhiều về những sai lầm thời trai trẻ, để dạy cho chúng tôi tránh xa và không đi vào những vết xe đổ đó. Ông nhấn mạnh: "Để đạt được những đỉnh cao trong bóng đá, các cậu phải hy sinh rất nhiều, và quên đi những sàn nhảy, cùng những cô gái đẹp". Quả thực, ông đã quá dạn dày với cuộc sống này.

Với Lobo, chúng tôi có đã hoàn thành khóa học thực hành bóng đá đầu tiên: cách thoát khỏi sự kèm cặp và chạy chỗ như thế nào?

Thời gian này, những buổi tập rất đơn giản và rõ ràng. Lobo đưa ra các khái niệm và bài tập bóng đá cơ bản: sự luân chuyển của trái bóng, những pha chuyền bóng từ hai cánh, độ dài của đường chuyền,... Ông luôn luôn giảng giải rất dễ hiểu và rõ ràng. Nhắc đến điều này tôi lại liên tưởng đến người thầy cũ của mình - Luis Aragones.

Đến giờ tôi vẫn nhớ những bước chập chững đầu tiên ở Barca, nhớ đến Asensi, chuyên gia bậc thầy Cruyff và đặc biệt là Lobo, thì chắc chắn tôi không thể quên được chiếc lò nướng bánh mì hiệu "Philips", thứ mà tôi tặng mẹ khi nhận được tháng lương đầu tiên từ FC Barcelona. Lúc đó, CLB trả cho tôi mỗi tháng 4000 pesetas tiền đi lại. Khi tiền đã nằm gọn trong túi áo, tôi đã quyết định thực hiện một bất ngờ thú vị cho mẹ mình. Tôi dẫn bà đến một trung tâm triển lãm đồ điện tử, và tôi bảo rằng bà có thể lựa chọn bất cứ thứ gì, nhưng không được vượt quá 4000 pesetas. Không đắn đo, bà chọn cái lò nướng bánh mì hiệu "Philips". Khi rời khỏi cửa hàng, mẹ tôi đã rất cảm động, và tôi không thể không nhận ra những giọt lệ đang lăn trên má của bà.

Tuy nhiên còn một món quà hết sức giá trị nữa, đó là chiếc thẻ "socio" (thẻ Hội viên chính thức của CLB Barcelona) gắn liền với một chiếc ghế trên khán đài Camp Nou. Tôi chắc chắn rằng Maria Merce Creus rất thích nó, bởi mẹ tôi là một cules từ tận xương tủy. Bà đã chính thức là một "socio". Sau này Oscar tặng bà một chiếc thẻ khác, nhưng không đánh số chỗ ngồi cụ thể. Tôi đã nói chuyện với Alejandro Echevarría về việc này, một người mà tôi đánh giá rất cao về sự tận tâm đối với bạn bè, và cậu ấy đã nói với tôi rằng, mẹ tôi có thể "chiếm" được hai chiếc ghế trên khán đài Camp Nou khi sở hữu chúng. Điều đó chẳng phải tuyệt vời hơn sao! Vâng, ngay cả khi mẹ tôi đặt chân đi hết nửa vòng trái đất này, thì trong mắt bà, hai chiếc thẻ "socio" này vẫn là những thứ có giá trị nhất.

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.