Chương 1. Barça! Barça! Barça!

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Mỗi câu chuyện đều có sự khởi đầu của nó. Câu chuyện của riêng tôi, cũng như các anh trai tôi, khởi nguồn từ một buổi chiều tháng 6 năm 1972, khi một chàng trai có tên Joaquim Hernandez trở về từ quân ngũ và dạo bước trên khu phố đi bộ của Terrassa.

Ngay lập tức, hai cô gái đã nhận ra chàng trai trẻ từ đằng xa. Đối với Maria Meresa Creus, chàng trai đã khác quá nhiều so với thời thơ ấu, cái thời mà cô và Joaquim đã từng chia sẻ từng giọt "Coca-Cola" hoặc "Merinda" trong quầy bar có tên "Châu Âu" của cha mình. Còn cô bạn gái của Maria dành cho chàng trai một sự quan tâm lớn lao. Đó là một cơ hội tuyệt vời để biết những điều mới mẻ về cậu bạn mà cô mới chia tay vài tuần trước đó. Joaquim là người bạn thân của anh ta, và Joaquim có thể cung cấp cho cô một số thông tin như: người yêu cũ của cô giờ sống như thế nào? anh ta có đau khổ hay không?... Maria được cô bạn yêu cầu là "cầu nối thông tin" với Joaquim, để cô có thể biết thêm những vấn đề mình quan tâm, tất nhiên là về tình yêu cũ của cô. Maria không muốn bạn mình buồn, và đã gặp gỡ Joaquim với "nụ cười ngây thơ" trên khuôn miệng xinh xắn. Thời gian xa cách (kể từ khi họ gặp nhau lần cuối) khiến cho việc mở đầu câu chuyện thật khó khăn. Và câu chuyện chỉ ngắn như thời gian mà 2 cô gái dành cho nhau một cái cái ôm hoặc một nụ hôn xã giao. Maria bắt đầu một chủ đề mà ai cũng có thể đoán trước được câu mở đầu: "À, anh có biết Barca giờ như thế nào không?"

Về nguyên tắc, ở thành phố Barcelona này, đó là câu mở đầu cho bất kỳ một cuộc trò chuyện nào. Maria cảm thấy không có một mối liên hệ nào với bạn trai cũ của bạn gái mình, nhưng cô đã bị thu hút bởi chàng trai trẻ dễ thương và ngây thơ, mà bóng đá là một niềm đam mê cháy bỏng.

Một năm sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi (nhưng "hiệu quả"), Joaquim và Maria đã kết hôn trong nhà nguyện "Cant Boiseres" của làng Viladekavals. Hai năm sau, gia đình chúng tôi đón chào sự có mặt của anh trai cả - Alex. Bố mẹ tôi đã muốn có một cô con gái, và họ "gửi" đi mong ước đó, nhưng một lần nữa lại là một cậu bé - Oscar. Họ vẫn không dừng lại khát vọng ở đó, và đứa trẻ thứ ba xuất hiện trên hành tin này - đó chính là Tôi. Vẫn là một cậu bé!

Mẹ từng kể với tôi rằng, mang thai tôi là một vấn đề lớn, bởi vì tôi không ngừng "đòi" xuất hiện sớm hơn. Trong tháng thứ sáu, sau một nỗ lực khác của tôi, mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ chào đời. Điều này xảy ra khiến mẹ tôi không tin rằng mình đã tính đúng thời gian. Bác sĩ phụ khoa Fernandinho, người phụ trách việc theo dõi mẹ tôi, đã nói với bà rằng cần phải một chút kiên nhẫn và thư giãn.

Việc tôi chào đời đã thực sự gặp khó khăn bởi một số vấn đề không mong muốn đã xảy ra. Nhưng cuối cùng thì khoảng hơn 10h, ngày 25 tháng 1 năm 1980, tôi đã nhìn thấy ánh sáng: nặng 3,4 kg và dài 49 cm.

Lúc đầu, bố mẹ muốn đặt tên tôi là Joaquim, giống tên bố, nhưng sau đó họ đã đột ngột thay đổi suy nghĩ, và tôi nhận cho mình cái tên Xavi. Mẹ tôi là người đặt tên cho cả bốn anh em tôi. Tại sao lại là bốn? Bởi vì cuối cùng tôi cũng có một cô em gái - Ariadna.

Anh trai Oscar đã tặng tôi vật mà anh ấy thích nhất, thứ mà người ta coi như là "sự chào mừng" cho sự xuất hiện của tôi. Đó là cái chăn của Oscar. Cái chăn đã ngủ, ăn và chơi với anh ấy, và giờ anh ấy tặng lại nó cho tôi. Alex chẳng tặng tôi cái gì cả, nhưng không vì thế mà tôi để ý hay "thù oán" ông anh cả.

Tôi không bao giờ thích ngậm núm vú. Mẹ tôi đã không thể hiểu tại sao, và mua cho tôi 4 cái khác nhau. Nhưng tôi đã thờ ơ với chúng "như một đứa trẻ", cho rằng đó là chuyện nhỏ. Tôi có một bộ sưu tập những chiếc xe hơi đồ chơi nhỏ nhắn. Tôi có thể chơi với chúng suốt cả đêm mà không cảm thấy buồn ngủ. Ngay từ bé, tôi đã tự lập.

Được 9 tháng tôi đã bắt đầu biết đi. Ba tuổi, tôi đã "chạy đua" trên con phố Galileo de Terrassa với quả bóng trong chân, bởi vì tôi không nhìn thấy gì ngoài nó. Bóng đá đã ăn vào máu trong gia đình tôi: cả 3 anh em tôi đều nối nghiệp của cha mình, để cho cuộc sống gắn liền với trái bóng. Tôi đã may mắn hơn Oscar và Alex, mặc dù Oscar đã chơi chuyên nghiệp cho đến thời gian gần đây, một chấn thương dây chằng nghiêm trọng đã khiến anh ấy buộc phải treo giày. Ngay cả cô em gái của tôi cũng đang còn chơi bóng.

Một trong những niềm đam mê của tôi, cũng như em gái tôi, đó là thú sưu tập tem. Nếu chúng tôi nhìn thấy bất kì một loại mới, ở nhà hay ngoài phố, cả hay sẽ chạy như bay về nhà và lấy tiền, chạy tiếp ra sạp báo gần đó. Chúng tôi không thể để lại một khoảng trống nào trong cuốn album được.

Hai ông anh trai tôi sống trong cùng một phòng, còn tôi và Ariadna trong một căn phòng khác. Cô bé nằm ở phía dưới, còn tôi nằm trên đầu chiếc giường đôi. Tôi chỉ vào phòng hai anh khi muốn chơi trò chơi trên máy tính, bởi trong đó có nhiều trò hay. Biết sở thích của tôi, thậm chí có lần hai ông anh trốn bố mẹ và đã đánh thức tôi để dậy chơi cùng . Bây giờ, mặc dù đã có thể chơi những trò chơi video, nhưng vẫn thèm được như hồi nhỏ. Khi đó để kéo được tôi ra khỏi thế giới trò chơi thực sự là điều không tưởng.

Nhưng niềm đam mê thực sự của tôi vẫn là bóng đá. Tôi đã chơi bóng cùng các anh trai mình trong 4 năm ở khắp mọi nơi. Thậm chí họ đã ghi tên vào trường bóng đá của Terressa, còn tôi thì không thể, vì tôi còn quá nhỏ. Vâng, đối với tôi thì mọi thứ đều như nhau cả, tôi vẫn có thể luyện tập cùng họ, hoặc khi họ phải đi học thì tôi chơi với những đứa trẻ khác, ngay cạnh lớp học bóng đá.

Khi tôi tròn 5 tuổi, có nghĩa là tôi đã đủ tuổi để ghi danh vào lớp học bóng đá.

Ông ngoại tôi, Jaume, đã cho chúng tôi được luyện tập tại trung tâm "Seatle" của mình. Ông muốn tận tay chỉ bảo các cháu, và thậm chí luôn xuất hiện cùng chúng tôi tại mỗi buổi tập. Jaume là tín đồ cuồng nhiệt nhất của túc cầu giáo trong gia đình tôi, và trên hết, ông là một cule! Ông còn là chủ tịch câu lạc bộ "San Josep" ở Terrassa, có nghĩa rằng ông sở hữu cả một kho tàng tài năng đang chờ được tỏa sáng. Khi tôi mới tròn 6 tuổi, ông nói với tôi: "Mọi thứ đang tiến triển đúng kế hoạch. Xavi này, chúng ta sẽ nhìn thấy cháu trong màu áo "Barcelona". Hãy ghi nhớ lấy lời này của ông nhé!".

Cha tôi thì nghĩ rằng đó là thứ cảm xúc mà một người ông dành cho cháu của mình, và nói rằng thời gian sẽ trả lời. Nhưng ông ngoại Jaume thì liên tục lặp lại điều đó: "Cháu trai của tôi, Xavi, sẽ chơi cho Barcelona!". Mẹ tôi yêu cầu ông đừng có quá thiên vị đối với tôi, vì cả nhà có tới 3 cậu con trai đều chơi bóng đá. Ông đáp lại: "Đừng lo lắng, con gái, Xavi sẽ là gì, bố không biết. Nhưng nó hoàn toàn khác so với những đứa còn lại".

Xem bóng đá cùng ông là một thú tiêu khiển thực sự thú vị, đặc biệt là những trận đấu với "Madrid". Jaume có một tính cách mạnh mẽ, ông rất-rất-rất ghét các CĐV Madrid (anti-madridista) trong suốt cuộc đời mình. Ông có thể nhảy bổ vào một người để tranh cãi, nếu biết đó là một Merengue (tên gọi CĐV Madrid). Tôi đã chứng kiến một lần có cậu bé mặc trên mình chiếc áo phông trắng (áo của Madrid) bị rơi vào hoàn cảnh như thế. Ông ghét Real đến mức, khi họ thua trận, ông sẽ mua những tờ báo của AS, và nhấm nháp nó từng trang một trong sự thích thú.

Đôi khi, cha tôi lỡ lời khen ngợi lối chơi của "kền kền". Bắt đầu rồi đấy! Chuẩn bị là một trận mắng nhiếc, chỉ thiếu chút nữa là sẽ có màn động chân động tay. Ông ngoại mắng bố tôi là có mắt mà như mù, và gắn cho cái mác "anti-cule".

Nếu ông ngoại là một ngọn núi lửa từ trong máu, thì bà ngoại tôi lại hoàn toàn ngược lại - một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng nhất mà tôi từng biết. Paquita tựa như ánh mặt trời. Luôn luôn tốt bụng và cực kì thông thái, nhưng đôi khi bà như một con gà mái, luôn luôn dặn dò tôi: "đừng đi ra phố một mình", "đừng để bị lạc khỏi mọi người",... Khi Ariadna lớn hơn, tôi đã yêu cầu cha mẹ cho đổi phòng ngủ với bà ngoại. Chúng tôi có thể trò chuyện cả đêm. Nói chung không có gì thay đổi nhiều. Khi ở với em gái, vẫn là những câu hỏi rõ như dưới ánh mặt trời: việc học tập của cháu ở trường như thế nào? bạn gái của cháu thế nào? các bạn của cháu như thế nào?... Nhưng tuyệt đối tôi vẫn có cảm giác gần gũi với bà như em gái mình vậy. Tôi yêu bà vì sự thẳng thắn và không bao giờ có sự giả dối.

Paquita nấu ăn rất ngon. Khi bà nấu những món như mì Ý hoặc canneloni (món mì Ý "ngụy trang" nem cuốn), cả nhà như ngập trong không khí lễ hội. May mắn thay, mẹ tôi được thừa hưởng kiến thức ẩm thực từ bà. Điều đó có thể được cô bạn gái Elsa của tôi chứng thực, khi cô ấy cũng vừa mới được thưởng thức món canneloni. Nếu bạn muốn trở thành một đầu bếp giỏi, giống như mẹ tôi, bạn cần phải học được tính kiên nhẫn.

Cô bạn gái "bí mật" Elsa của Xavi

Ở "Jabac" (nhóm tuổi thấp nhất của trường bóng đá Terrassa), lần đầu tiên tôi thử chơi bóng bằng đầu. Chưa bao giờ tôi làm điều đó, bởi đơn giản là tôi sợ. Guindo và Lorenzo là thầy giáo của chúng tôi ở lớp "Jabac". Điều duy nhất mà chúng tôi cần phải học được ở độ tuổi này, đó là kiểm soát bóng và cướp bóng. Không hơn, không kém. Một hôm, chúng tôi tổ chức một trận đấu bóng, cả đội lao hết về phía trước để ghi bàn. Còn tôi - ở lại. Cha tôi hét lên:

- "Con đang làm gì thế? Tiến lên phía trước đi chứ?!", tôi đáp lại:

- "Bố nói thế có nghĩa là sao? Vậy ai sẽ ở lại, nếu chúng ta bị tấn công?".

Sau một năm rưỡi, cùng với các anh trai, tôi được nhận vào trường bóng đá FC "Terrassa". Ở đó chỉ nhận những đứa trẻ từ 9 tuổi trở lên. Bố tôi, nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch CLB Eduardo Posadas, đã trở thành giám đốc phát triển bóng đá kiêm nhiệm chức giám đốc bóng đá. Ở "Terrassa", tôi hiếm khi gặp các anh trai, bởi chúng tôi tập luyện ở các nhóm có độ tuổi khác nhau. Buổi tập của tôi bắt đầu vào lúc 6h chiều, nhưng bố tôi ở lại làm việc cho đến 11h, vì thế tôi phải đợi ông để cùng về. Trong thời gian đó, tôi xem và luyện tập theo các anh ở nhóm lớn tuổi.

Huấn luận viên đầu tiên của tôi, đó là Antonio Ladero. Ông huấn luyện chúng tôi trong 3 năm. Giai đoạn này tôi sẽ đi cùng suốt cuộc đời tôi. Tôi nhớ rõ trận đấu cuối cùng ở Adefube Cup (Hiệp hội bóng đá trẻ em), với "Sant Cugat". Chúng tôi đã để thua vì một quả phạt 11 mét. Ladero không muốn đội bóng buồn phiền vì thất bại này, ông đổ lỗi cho các trọng tài. Nhưng điều đó không thể làm những đứa trẻ mới 9 tuổi vơi đi nỗi buồn, bởi nỗi đau thua trận Chung kết đầu đời sẽ in hằn mãi. Điều đó đến tai bố tôi, giám đốc bóng đá của trường. Ông đích thân đến phòng thay đồ, và dùng nhiều phương pháp để đánh lạc hướng chúng tôi.

Nhưng bóng đá đã làm nảy sinh nhiều vấn đề khác. Tôi nhớ mỗi ngày mẹ đưa tôi 110 pesetas, để tôi đến trung tâm và mua bốn ổ bánh mì nướng còn tươi mới. Các ki-ốt đóng cửa vào lúc 2h, và tôi có đủ thời gian để chơi bóng cùng bạn bè, với điều kiện tôi phải rời khỏi nhà từ buổi trưa. Nhưng như thường lệ, đôi khi những trận bóng căng thẳng làm tôi quên mất khái niệm thời gian, và khi nhìn lại đồng hồ thì tôi nhận ra rằng các cửa hàng bánh mì đã đóng cửa. Cảm ơn chúa là mẹ tôi là người có tầm nhìn xa, đặc biệt là trong những trường hợp như thế này, trong nhà luôn có sẵn 1 ổ bánh mì. Bà đã quá hiểu con trai của mình.

Niềm đam mê bóng đá không phải là không ảnh hưởng đến việc học văn hóa của tôi ở trường, đặc biệt là thuở ban đầu. Tôi học ở trường Văn hóa, thành phố Terrassa. Ở đây chúng tôi được dạy những kiến thức tiểu học và trung học (tương đương với thời gian 9 năm). Thật ra mà nói, tôi sẽ không có vấn đề gì về việc tiếp thu các kiến thức, bởi tôi là một đứa trẻ siêng năng học hỏi. Tôi không thất bại trước bất kì môn học nào, ngoại trừ toán học. Nhưng điều đó xảy ra bởi vì tôi đã bị đau họng cả tháng trời.

Ở trường tiểu học, tôi đã làm quen với một người, mà cho đến giờ, đó là người bạn tốt nhất của tôi. Cậu ta tên là Albert Hustribo, hay đơn giản là Hustri. Cậu ta là hô-li-gân của lớp. Nhưng Hustri không hề xấu. Hustri thật đáng thương. Cậu ta luôn thu hút sự chú ý của các thầy cô giáo. Nếu có bất kì chuyện lộn xộn nào xảy ra trong lớp, mọi ánh nhìn của các thầy cô đều nhìn về một hướng. Phải rồi - đó là về phía Hustri!

Hiệu trưởng Carlos là người đáng ghét nhất trong trường. Một trong những vẻ bề ngoài khiến ông ta có được sự tôn trọng: ông ấy rất cao và có cái đầu hói. Ông bắt chúng tôi đứng lên mỗi khi vào lớp, và khi ông bước ra cũng vậy. Khi ông cho phép chúng tôi ngồi xuống, cả lớp đồng thanh "hát": "Cảm ơn sự cho phép của thầy!". Đặc biệt, Carlos rất nghiêm khắc mỗi khi gọi ai đó lên bảng trả bài. Và nếu một "ai đó" không thuộc bài, thì cả lớp phải chuẩn bị tinh thần đón nhận những tiếng ồn không mong muốn. Tất nhiên là ông tin vào phương pháp sư phạm "đúng đắn" của mình.

Kể từ khi Hustri được thầy giáo xếp ngồi cạnh tôi, kết quả học tập của cậu ta đi lên đáng kể. Nhưng điều ngược lại xảy ra với tôi. Sau ba tháng, những điểm số của tôi cứ thế giảm dần. Đó thực sự là một cơn ác mộng! Tôi nhớ một lần thầy giáo giao cho bài tập về nhà môn lịch sử, Hustri đề nghị mượn bài viết của tôi, nhưng với điều kiện cậu ta phải viết khác đi một chút, nếu không thầy giáo sẽ biết là có sự sao chép. Bạn nghĩ sao? Thật đau lòng là cuối cùng cậu ta làm mất cuốn vở, và kết quả là cả tôi, cả Hustri không trả được bài tập về nhà. Tất cả đều tại Hustri!

Cùng với Hustri, chúng tôi đã đi khắp nơi trên một chiếc xe đạp. Có lần, cả hai va chạm với chiếc xe của cảnh sát, một lần khác thì phóng xe giữa đêm trên đường cao tốc như những thanh niên đã trưởng thành,...

... Trái với mong muốn của tôi về việc được cấp chứng chỉ để học tiếp lên trường trung học, giáo sư toán học Ariso (người mà sau khi tôi được vào đội hình I của Barca, đã viết cho tôi một bức thư rất cảm động) đã yêu cầu tôi phải vứt bỏ mọi suy nghĩ về bóng đá ra khỏi đầu, và chú tâm vào học tập. Rõ ràng mỗi ngày trôi qua với tôi thật khó khăn, khi niềm đam mê với trái bóng có nguy cơ bị dang dở. Tuy nhiên, giáo dục là một điều rất quan trọng, và tôi tiếp tục học chương trình trung học.

Sau sáu tháng, người ta gọi mẹ tôi đến trường, dĩ nhiên là liên quan đến việc học tập. Mẹ tôi đã gặp gỡ giáo sư Paloma, người đã cho bà biết rằng kết quả học tập của tôi ngày càng đi xuống. Nhưng mẹ tôi đã nhấn mạnh: "Ông nói 300 lần đúng, giáo sư à, nhưng thời điểm này con trai tôi đang theo đuổi một sự nghiệp khác. Nếu sau hai hoặc ba năm mà nó không có tiến triển gì về sự nghiệp, thì chúng tôi sẽ suy nghĩ hoàn toàn nghiêm túc về việc học tập". Giáo sư Paloma nuốt cơn giận vào trong, và từ đó ông không gọi mẹ tôi đến trường nữa.

Trong trường học bóng đá, tôi có những bước tiến nhảy vọt. Mười tuổi, chúng tôi bắt đầu "chiến đấu" với những đối thủ thực sự. Chúng tôi đã thi đấu với những đội bóng đồng trang lứa đến từ CLB "Barcelona", "Espanyol",... Tôi thực sự cảm thấy hưng phấn tột độ. Tôi cảm nhận được sức mạnh ghê gớm và sự chuyên nghiệp của họ, điều mà chúng tôi chưa thể với tới. HLV Oriol Tort đã 3 năm không ngừng yêu cầu cha tôi cho phép tôi được gia nhập "Barca". Tort biết cha tôi từ khi cả 2 gia nhập đội bóng "Leopard". Dù sao bố tôi vẫn nghĩ rằng tôi còn "xanh" để gia nhập "Barcelona", và cần phải cố gắng rất nhiều để có thể chơi bóng tại đây.

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Nhưng có một điểm yếu lớn nhất đối với tôi, đó là chiều cao. Mẹ tôi thường xuyên đưa tôi đến bác sĩ với niềm tin rằng, dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ "đột biến". Nhưng mỗi lần như vậy bà lại quay trở về với sự thất vọng. Bác sĩ Martin Garcia dự đoán rằng tôi không thể cao hơn 171cm. Nên tin tưởng ông ấy, bởi ông đã dự đoán đúng chiều cao của Oscar (chỉ sai số nửa cm). Với ông anh cả Alex của tôi thì thậm chí còn chính xác hơn.

Bóng đá vẫn đi cùng tôi khắp mọi nơi. Hồi bé tôi đã có các triệu chứng của viêm xoang, và các bác sĩ khuyên cha mẹ tôi nên thường xuyên dắt tôi ra bãi biển. Nói là làm! Gia đình tôi thuê một căn hộ ở Torredembare trong suốt tháng 7. Ngày đầu tiên, Alex và tôi quyết định ra biểm để tắm. Ông ngoại Jaume cũng gia nhập hội với chúng tôi. Đầu tiên chúng tôi ngồi ở dưới cái mái che để ăn uống trong quán "Tapas". Ông không nghĩ ra một cái gì mới mẻ, ngoài việc tập hợp lũ trẻ quanh đó để cùng "đuổi theo quả bóng". "Hãy thành lập các đội khác nhau" - Jaume chỉ đạo. Những cậu bé nhìn vào thân hình nhỏ bé của tôi, và chẳng ai muốn nhận tôi vào đội của họ cả. Tốt thôi, như vậy tôi sẽ được cùng đội với hai ông anh trai, Alex và Oscar, mà không phải là đối địch của họ. Bởi vì về mặt kỹ thuật, Alex luôn luôn giỏi hơn tôi, điều đó được thừa hưởng từ bố. Anh ấy không thích chơi pressing, nhưng điều ấy đâu có quan trọng đối với một trận bóng đá bãi biển? Khi kết thúc trận đấu, những đứa trẻ địa phương luôn "ném" về phía chúng tôi một câu kết chắc nịch: "Hãy nhớ - ngày mai, tại chỗ này, và cũng vào giờ này!". Từ đó sinh ra một quy luật: hàng ngày, trên bãi biển sẽ có những trận đấu giữa "đội bóng địa phương", dẫn đầu bởi Joan Gimera, với đội bóng "Tramontana" (tập hợp bởi những đứa trẻ có bố mẹ làm việc trong các quán ăn trên bãi biển), và đội bóng của những vị khách du lịch - do Alex, Oscar và tôi đứng mũi chịu sào.

Nếu đá bóng ngoài bãi biển chưa đủ, sau mỗi trận đấu và trước khi ăn uống, chúng tôi tụ tập quanh bàn và chơi "bóng đá", kiểu như một cách để đỡ ngứa ngáy chân tay. Chỉ khác một điều: đường phố là sân vận động ("Camp Nou" và "Santiago Bernabeu" là SVĐ đắt tiền nhất), các khách sạn và những ngôi nhà xung quanh là những khán đài lí tưởng.

Mặc dù những ngày nghỉ ở Torretembarre rất tuyêt vời, nhưng chúng tôi chỉ ở đó một tháng, bởi vì bố tôi phải đi làm trở lại vào tháng 8. Ngoài ra, ngay sau đó ông sẽ rời bỏ chiếc ghế giám đốc trường dạy bóng đá để trở thành HLV chính của "Terrassa", đội bóng lúc đó chơi ở giải hạng ba.

Không lâu sau, chúng tôi chuyển đến Sant Antoni de Calon, thay vì Torretembare. Bố mẹ tôi thuê một căn hộ ở đó, và 2 năm sau, chúng tôi đã sở hữu một căn hộ gồm 2 phòng ngủ. Tiếp đến, chúng tôi mua được một ngôi nhà ở khu dân cư Tore Levantino.

Tôi không muốn chỉ ngắm biển bằng con mắt trực quan. Tôi muốn khám phá nó. Cùng với Gabri (cựu cầu thủ Barca), tôi đã mua một xe tay ga để lướt trên biển. Sau đó tôi quyết định mua một du thuyền cỡ nhỏ. Việc này diễn ra sau khi Tổng thống xứ Catalan - Jordi Roche - mời tôi đi dọc bờ biển Costa Brava trên con tàu của mình. Du thuyền của tôi tên là "Pelopina". Tôi đã cùng nó nhiều lần ra biển, nhưng chỉ dưới sự chèo lái của các chuyên gia, chẳng hạn trong gia đình tôi chỉ Oscar có bằng lái du thuyền loại này.

Trở lại với thời thơ ấu. Tôi rất thích được đi cùng bố tôi - huấn luyện viên, đến xem những trận đấu của đội bóng Terrassa. Điều này cho tôi những cơ hội để trải nghiệm bóng đá vào cuối tuần. Tôi hỏi ông tất cả mọi thứ: làm thế nào để ông chọn ra đội hình xuất phát? Cách bố trí đội hình chiến thuật?... Tôi nhớ một lần tôi đã rơi vào tình trạng khá thê thảm. Bố tôi huấn luyện đội "Rubi". Họ sẽ chơi trên sân của "Manleu", và bố tôi cần chuẩn bị kĩ càng cho trận đấu này. Ông đưa tôi 10000 pesetas, và nói tôi hãy đi ăn nhanh. Lúc đó tôi rất vui với số tiền trong tay, và tôi đã gọi cho mình một chiếc hot-dog thật to (một loại bánh kẹp xúc xích). Nhưng khi trả tiền, tôi không thấy đâu cả. Cái áo khoác của tôi có rất nhiều túi. Tôi lục lọi khắp, nhưng tiền thì chẳng thấy đâu. Tôi tiếp tục tìm kiếm, và phát hiện ra một chiếc túi đã bị rách rất lớn. May mắn thay, quầy bar ấy có người trong ban lãnh đạo của "Rubi", và tôi không phải trả tiền cho chiếc bánh. Tôi trở lại sân vận động và không nói gì với bố. Trận đấu kết thúc với tỉ số 5-1 nghiêng về phía đối thủ, và tâm trạng của bố tôi hoàn toàn "trống rỗng". Tôi không biết làm gì cả. Cuối cùng, tôi đã nhờ các cầu thủ giúp mình. Họ kể lại tất cả với bố tôi. Với trách nhiệm của mình, bố đã kiềm chế, nhưng tôi vẫn nhận được một trận mắng.

Bố vẫn là cố vấn chính của tôi. Ông là một người đàn ông của trí tuệ và hết sức thẳng thắn, không để cho tình cảm lấn át tất cả. Sau mỗi trận đấu, kể cả tôi chơi hay hoặc dở, bố luôn chỉ ra được những nhược điểm của tôi. Ông là người khó tính nhất đối với tôi, nhưng cũng là người khách quan nhất. Tôi không được may mắn như Oscar, được chơi trong những đội bóng do bố huấn luyện như "Trempe" hoặc "Tarrega". Bố luôn luôn dễ dãi và có những đánh giá tích cực đối với hai ông anh tôi. Đặc biệt là Alex, người tiếp thu các bài học một cách dễ dàng, cũng như Oscar, luôn thận trọng và chăm chỉ trong luyện tập.

Bố mẹ - đó là những cổ động viên trung thành nhất của tôi. Họ chưa từng bỏ lỡ một trận đấu sân nhà nào kể từ khi tôi được chơi cho đội I. Hơi lừa dối một chút! Bởi mùa này, truyền thống ấy đã bị phá vỡ. Họ đã không tham dự trận đấu vòng loại Champions League với Wisla Krakow. Lý do khách quan là gì? Đêm nhạc của Julio Iglesias ở Gardines de Cap Roig, Costa Brava. Bố mẹ có vé mời từ những người bạn, và đơn giản là không thể chối từ hoặc dời sang một ngày khác. Mẹ tôi cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt Julio Iglesias, đã rất thích buổi hòa nhạc; còn bố tôi, sau khi xem xong phần I của chương trình, đã rời khỏi khán phòng với mục đích mà ai cũng biết - đến Camp Nou.

Mười tám năm trước đây cho đến trước buổi hòa nhạc, bố đã luôn đồng hành cùng tôi, với mối quan tâm duy nhất - "Barca". Một lần, Oriol Tort và thêm cả Antonio Carmona đã "ép" bố tôi:

- Nào, còn chờ gì nữa, Joaquim. Cậu bé đã 10 tuổi. Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Họ đã thuyết phục được bố tôi, và ông quyết định sẽ xem xét nghiêm túc điều đó. Nhưng với điều kiện tôi phải chứng tỏ được khả năng trước những cậu bé khác ở trong trường bóng đá (Terrassa).

Mọi thứ diễn ra thật tuyệt vời - tôi ghi được 3 bàn thắng, một trong số đó từ chấm phạt đền. Khi bố tôi thông báo trịnh trọng rằng sẽ mang tôi đến "Barca", tôi đã vui sướng đến vô tận. Sau này ông đã tiết lộ với tôi rằng, việc làm đó chỉ là hình thức, bởi trong tay ông đã có giấy mời gia nhập đội bóng từ "Espanyol" và "Real Madrid". Thì ra là "trinh sát viên" Romero, một người chuyên săn lùng "bơ sữa" (tài năng trẻ) của Madrid ở Catalonia đã cung cấp cho họ tất cả thông tin về tôi.

Tuy nhiên, chắc chắn rằng bố tôi không bao giờ làm điều đó, bởi vì nếu ông ngoại Jaume biết được, bố tôi có thể sẽ được "chuyển" ra sống ở ngoài phố, bằng một cú đá thật mạnh.

Con biết rằng đến giờ ông vẫn đang dõi theo con! Và ông vui vừng với từng bước đi của cháu mình. Ông à, con vẫn thường xuyên nhớ về ông!!!

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.