Top 6 - Tú Tài: Barcelona - đường đến trái tim

Cộng đồng
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

11 giờ đêm, khi viết những dòng này, tâm trạng của tôi thật sự rất tệ. Mặc dù không hề muốn đề cảm xúc riêng của bản thân chi phối bài viết, nhưng lại không thể tiết chế được nó. Trải lòng một chút gì đó về tình cảm của mình dành cho Barca có thể giúp tôi lấy lại được tinh thần chăng???

Hồi lớp 12, có người hỏi tôi rằng bạn hâm mộ Barcelona đã lâu chưa? Lúc đó tôi không ngần ngại trả lời là lâu lắm rồi. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy khá hổ thẹn với bản thân khi dùng từ " lâu" đấy. Cái thời tuổi trẻ bồng bột, tôi cứ nghĩ nếu như nói ra mình mới chỉ thích Barca vài năm trở lại đây, liệu có bị xem thường hay không. Và có bị xem là fan phong trào? Tôi luôn mang trong mình cái suy nghĩ đấy và tự động trả lời mọi người rằng "lâu lắm rồi". Không phủ nhận rằng thứ tình cảm mà tôi dành cho Barca những ngày ấy chỉ là sự ích kỉ của bản thân. Tôi biết đến Barca khi họ gặp Chelsea tại bán kết Champions League năm 2009. Năm ấy, nghiệt ngã là đội tôi cổ vũ lại là Chelsea. Xem ngoại hạng Anh từ những ngày đầu cấp 2, có cảm tình với Petr Cech nên tình cảm của tôi đã dành cho Chelsea thời gian đó. Và lẽ tất dĩ ngẫu, trận đấu đó tôi cổ vũ cho Chelsea rồi. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trận đấu ấy, Stamford Bridge gần như chết lặng ngay khoảnh khắc Iniesta ghi bàn gỡ hòa ở phút bù giờ. Mới năm ngoái thôi, vừa chứng kiến John Terry với cú trượt chân định mệnh đánh rơi mất chức vô địch, thì ngay lúc đó lại phải chịu thêm một nỗi đau mang tên Barca nữa. Khoảnh khắc đó, tôi đã rất ghét (có thể nói là căm thù) Barca và trọng tài. Sự thật thì tôi đã cầu mong rằng họ sẽ phải nếm mùi đau khổ ở trận chung kết. Nhưng có vẻ ông trời không chiều lòng người, Olimpico chứng kiến sự lên ngôi của Barca nhờ bàn thắng của Eto'o và Messi. Có một điều lạ là, tôi lại để ý đến Leo. Rồi cũng nhờ Leo, tôi bắt đầu thích Barca. Đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được. Trái tim của những người trẻ cũng thật dễ thay đổi. Thì ra khoảng cách giữa yêu và ghét nó cũng không xa nhau là bao. Vâng, nhưng thời điểm đó, điều khiến tôi có thể quay ngoắt sang thích Barca không hẳn chỉ là vì thích Messi, mà vì tâm lý muốn được khen, muốn được công nhận. Tôi thích đọc những bài báo tung hô Barca, lấy chiến thắng của Barca xem như chiến thắng của chính mình. Nhưng đó là những ngày tôi còn trẻ, vẫn còn háo thắng. Bây giờ nhìn lại, nếu như không có khoảng thời gian đó, liệu tôi có thể yêu thích một đội bóng tuyệt vời như Barca hay không? Tại sao tôi lại dùng từ tuyệt vời cho họ? Tạm bỏ qua những danh hiệu cao quý hay bề dày lịch sử của đội bóng, thứ khiến tôi ngày càng yêu mến họ đó chính là "tình người". Tôi không rõ ở các câu lạc bộ khác như thế nào, nhưng tôi tin khó có thể so sánh được với những con người ở xứ Catalan này. Tôi là một người có khá nhiều cảm xúc, nên khi thấy dòng chữ UNICEF luôn luôn xuất hiện trên màu áo xanh – đỏ đó, thực sự làm tôi có một cảm giác rất khó tả. Và khi tôi đọc được bài báo nói rằng, không chỉ để tên Unicef trên áo một cách phi lợi nhuận, hằng năm Barca đều quyên góp khoảng 1,5 triệu euros dành cho Qũy nhi đồng Liên Hợp Quốc. Không cần biết tài chính ra sao, nhưng đều đặn mỗi năm Barca luôn đồng hành với Unicef như vậy. À, nhắc mới nhớ, ngay cả cái khẩu hiệu của đội bóng cũng mang quá nhiều ý nghĩa "Més que un club" – không chỉ là một câu lạc bộ. Nó đúng với tinh thần của cầu thủ luôn luôn xem nhau như một gia đình.

Viết đến đây thì tâm trạng của tôi đã khá hơn rất nhiều rồi. Ngược về thời gian trước một chút. Tôi xem bóng đá chắc phải từ năm học lớp 2. Thời mà chỉ biết đến bóng đá Việt Nam với các danh thủ như Hồng Sơn , Huỳnh Đức,... Theo mẹ và ông bà ngồi xem đá bóng, chưa biết được đâu là tiền vệ, tiền đạo. Chưa nhận thức được việt vị là gì (Thời đấy tôi còn đọc là liệt vị cơ). Nghĩ lại thấy buồn cười thật. Có lẽ tôi thực sự có duyên với bóng đá đấy. Nhưng xem bóng đá quốc tế, vì một số lí do tôi lại chỉ xem có một mình. Ngày đấy vtv3 vẫn đang xem được đá bóng, khi nào cũng hóng đến Champions League để xem. Đêm cứ mò mẫm dậy mở tivi lên, xem một mình, vui một mình, buồn cũng một mình. Dù vậy nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Được xem đội bóng, cầu thủ mình yêu thích thi đấu thật sự rất tuyệt. Cứ hôm nào xem là xác định ngày mai mang khuôn mặt thất thểu đi học. Chả hiểu sao từ Euro 2012 trở đi, tivi nhà tôi lại không xem được vtv3 nữa. Nên muốn xem Barca đá, lại phải đi xem ké nhà hàng xóm có K+. Mỗi lần đến bác chủ nhà cứ trêu, con gái gì mà ham vậy, một hai giờ sáng vẫn đi xem bóng đá. Nhưng mà cháu lỡ đam mê rồi bác ơi, làm sao mà bỏ được. Cứ thế tình cảm dành cho Barca cứ ngày càng tăng lên. Tôi có con bé bạn thân, oái oăm sao nó lại là fan Real Madrid, và lại hâm mộ ngay đúng C.Ronaldo. Ngày nào đi học hai đứa cũng tranh luận với nhau. Tôi thì Barca đá hay hơn, Leo giỏi hơn còn nó thì ngược lại. Kể ra thì khá là vui và thú vị đấy chứ. Cơ mà tôi luôn là người thắng trong mỗi lần tranh luận. Hehe, vì các fan trung lập trong lớp luôn đứng về phía tôi mà... Cứ thế tình yêu dành cho Barca ngày càng tăng lên, ngày một nhiều hơn. Bây giờ, tôi không còn bắt mình phải xem tất cả các trận có Barca đá nữa. Lớn hơn lên mới thấy, đam mê cũng khó thể thắng được nỗi lo cơm áo. Nhưng không vì thế mà tình cảm dành cho Barca phai nhạt đâu nhé.

Không ai là chiến thắng mãi, và Barca cũng vậy. Một đội bóng không thể nào đứng mãi trên đỉnh vinh quang. Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của họ, chắc hẳn chúng ta cũng khó có thể cầm lòng. Bóng đá là vậy, phải có thắng thua mới mang lại cho ta được nhiều cung bậc cảm xúc. Hôm trước tình cờ có đọc được một bài viết của nhà báo Trương Anh Ngọc – một Milanista chính hiệu khiến tôi rất tâm đắc. Xin được trích lời bài đó ở đây:

Ngày sinh nhật Milan, nhận được message của một bạn không quen, rằng "Milan đá kém như thế, tại sao anh vẫn thích, vẫn hâm mộ? Em chỉ yêu những đội chiến thắng và được tung hô. Milan chỉ ăn mày dĩ vãng".

Mình chỉ trả lời thế này, "Bạn ạ, mình xem bóng đá và yêu bóng đá chứ không xem thời trang. Bóng đá là tình yêu, là cảm xúc, là thắng, là thua, là thăng, là trầm, là những niềm vui khi thắng và nỗi buồn khi thất bại. Bóng đá chính là một phần của nỗi đam mê, của con người mình. Bóng đá không phải là thứ để đem ra khoe mẽ, để thể hiện ta thời thượng, để thể hiện ta đây thuộc về số đông và lấy chiến thắng của đội ra để khẳng định mình là mình cũng chiến thắng, và chửi bới đội bóng một khi nó thất bại. Đấy không phải là yêu bóng đá một cách đàng hoàng, mà là mượn bóng đá để trang điểm cho bản thân mình.

Milan thắng hay thua là một vấn đề quan trọng với họ trên sân cỏ. Nhưng vấn đề đối với các cổ động viên là thái độ hành xử ra sao trong hoàn cảnh ấy. Với mình, những danh hiệu không phải là lí do để mình yêu đội bóng này, mà là những cảm xúc mà đội bóng đã mang lại cho mình trong gần 30 năm qua. Đội bóng đã đi cùng với mình trong những lúc mình vui, mình buồn, hy vọng và thất vọng. Đội bóng luôn là một chỗ dựa tinh thần cho mình.

Ai xấu hổ và sợ bị chỉ trích chỉ vì yêu một đội bóng không chiến thắng cần xem lại mình. Người ấy không yêu đội bóng, mà ích kỉ, yêu bản thân mình. Còn ăn mày dĩ vãng ư? Có một quá khứ chiến thắng để mà tự hào là một điều đáng xấu hổ ư? Có trầm, có thăng, có thắng, có thua, không gì là mãi mãi, không có đội bóng nào thắng mãi, hay thua mãi. Chỉ có những người không yêu bóng đá đích thực mà cứ tưởng là mình hâm mộ bóng đá hết lòng
Thực ra, họ chỉ yêu mình họ".

Trương Anh Ngọc

Phải cảm ơn chú Ngọc rất nhiều, vì đã mở ra được nhiều thứ mà tôi vẫn đang mông lung. Và cũng cảm ơn chú vì câu trả lời quá sắc bén như vậy.

Bằng cách này hay cách khác, tình yêu của mỗi người dành cho đội bóng họ yêu quý đều khác nhau. Không thể mang lên bàn cân để đong đếm được. Với tôi, bóng đá và Barca đã là một phần của cuộc sống, như một thói quen của bản thân vậy. Tôi không chắc mình sẽ giữ mãi ngọn lửa này được bao lâu, nhưng khoan hãy nghĩ đến tương lai, vì hiện tại đã rất tuyệt vời rồi. Với Barcelona, chúng ta hãy cứ tin và yêu!

● Đơn vị tổ chức: Cộng đồng Barçamania Việt Nam (FCBVN)
● Nhà tài trợ: Ngân hàng TMCP Sài Gòn - Hà Nội (SHB)
● Thẻ SHB-FCB MasterCard Debit dành riêng cho Barçamania Việt Nam: http://www.fcbarcelona.com.vn/fcbvn/cong-dong/the-shb-fcb-mastercard-debit-danh-rieng-cho-barcamania-vietnam.fcbvn

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã