Tôi chưa từng kể về anh trai của mình, nhưng hôm nay tôi sẽ viết về anh ấy – anh trai đáng yêu của tôi cùng với tình yêu trái bóng. Anh tôi rất mê bóng đá. Mặc dù hơn tôi 2 tuổi nhưng tính tình lại cực kỳ trẻ con, nhắng nhít, rất hay trêu ghẹo, chọc tôi cười. Dáng người nhỏ con, loắt choắt, cộng thêm việc tối ngày chạy lăn trên sân bóng khiến toàn thân đen nhẻm, trông anh chẳng khác gì cậu nhõi cấp 3 chứ không ai nghĩ đã là sinh viên đại học rồi.
Anh ấy mê bóng đá đến lạ. Khi còn đi học ở nhà, sáng nào anh cũng ôm bóng ra sân vận động chạy bộ, tập sút. Chiều đi học về, vội vàng vứt cặp sách lên hiên nhà rồi lại đạp xe đi đá bóng với lũ bạn. Và niềm đam mê bóng đá của anh ấy gắn với đội bóng tên ''Barcelona''. Ngày ấy, trông cái đội này, tôi cũng không có cảm tình gì cho cam. Đội bóng có cái logo xanh đỏ vàng trông đến lòe loẹt. Mấy bộ đồ quần đùi áo số cũng chẳng đẹp gì, và theo mẹ nói là ''thật thiếu thẩm mỹ, đã sọc xanh còn thêm sọc đỏ''. Mỗi lần bị mẹ chê, bị tôi bĩu môi, anh ấy lại cười xòa :'' Hai người có biết gì đâu. Tình yêu của con đấy!''
Vâng, thật sự là anh ấy phát cuồng rồi chứ không phải yêu nữa. Căn phòng nhỏ xíu chỉ đủ kê một chiếc giường, một bàn học và một tủ quần áo, nhưng bất kỳ mặt phẳng nào có thể dùng được anh dán đủ các thể loại ảnh, báo, cả mấy decan logo đội bóng ấy lên. Cả tủ quần áo ngoài mấy bộ đồng phục ra chỉ toàn quần đùi với áo số.
Anh tôi chẳng có người yêu, cũng không thấy tán tỉnh hay hẹn hò với cô gái nào. Kiểu bóng bánh suốt ngày thì có ma nó yêu anh ấy. Thỉnh thoảng đang ngồi ăn với tôi, ổng lại thốt lên vài câu ngớ ngẩn: "Ước gì mình có một cô người yêu cũng thích xem bóng đá, yêu Barca nữa thì thật tuyệt vời..." Mỗi lần nghe câu đó, tôi đều thở dài ngao ngán và vùi dập mấy suy nghĩ vớ vẩn đó ngay tức thì. Thi thoảng tôi cũng có lần cố tự dối lòng mình mà an ủi anh lấy một câu: "Hay để em thích bóng đá cùng anh nhé! Haha." Trái ngược với những phản ứng vui sướng như tôi dự đoán, anh quay sang nhìn tôi với một ánh mắt đầy vẻ coi thường: "Mặt này mà đòi xem bóng đá?". Tôi hậm hực quyết tâm thức đêm xem cùng cho anh biết tay.
Và tôi xin kể thêm bố kính yêu của tôi cũng rất thích xem bóng đá. Vâng, sôi động hơn nữa là đội bóng bố hâm mộ lại là Real Madrid, theo anh nói là đội không bao giờ đội trời chung với Barcelona của anh. Bố và anh không không bỏ qua một trận Siêu kinh điển nào. Ban đầu mẹ khó chịu lắm vì không muốn ba bố con thức khuya, vừa hại sức khỏe lại còn ồn ào. Nhưng bố giao kèo với anh, nếu Barcelona thua anh sẽ phải lau nhà một tuần, ngược lại Real thua, bố sẽ rửa bát nửa tháng luôn. Mẹ thấy có vẻ hợp lý vì bỗng dưng được phụ giúp việc nhà, từ đó mẹ chẳng bao giờ cằn nhằn nữa, trước khi ngủ còn nướng mực cho mấy bố con. Tôi dần bị lôi kéo theo sau mỗi trận bóng mặc dù mấy lần đầu chỉ là muốn ăn ké đồ nhắm và để lên mặt với ông anh. Tôi theo chân anh cổ vũ cho Barca, càng xem nhiều tôi càng cảm thấy hứng thú. Anh luôn nhắc tới Messi nên tôi cũng tò mò, để ý theo. Tôi từng thấy Messi trong quảng cáo Pepsi trên tivi, trông thật đẹp trai quá đi thôi...
Tôi nhớ một trận Siêu kinh điển gần nhất ba bố con ngồi xem với nhau, đó là khoảng cuối tháng 2 năm ấy, sau khi Varane đánh đầu ghi bàn vào lưới ấn định tỷ số 3-1 cho Real tiến vào chung kết Cup Nhà Vua. Bố vỗ tay lớn, cố nhịn cười, nhìn sang anh đầy vẻ thương hại: "Thôi đi ngủ nào, chúc may mắn lần sau nhé nhóc." Tôi cố nhặt lấy nhặt để mấy miếng snack cuối cùng bỏ vào vào miệng, anh cứ ngồi thẫn thờ, ánh mắt đầy sầu mặc dán vào màn hình, không chớp mắt, không nói gì. Tôi thấy một ánh mắt rất buồn, tôi hiểu anh buồn không phải vì 7 ngày lau nhà, anh buồn vì Barca thua... Anh buồn thực sự, và bỗng dưng tôi cũng thấy lòng buồn man mác...
Rồi thời gian học xa nhà, anh ít về hơn, không cùng tôi và bố xem bóng đá thường xuyên được nữa. Anh nói rằng sân bóng ngoài thành phố có cỏ nhân tạo chạy rất êm chân, anh khoe anh được vào đội tuyển bóng đá của trường. Ngày ngày anh vẫn đi học, đá bóng và đêm thì xem bóng. Cuộc sống của anh vẫn luôn gắn liền với trái bóng mỗi ngày như khi còn ở nhà. Anh khoe trong sự sung sướng rằng anh mới biết một nhóm cổ động viên fan Barca ngoài này, họ có tổ chức off xem đá bóng cùng nhau. Và tất nhiên anh có tham gia rồi: "Đông lắm ấy, tất cả mọi người đều mặc áo đội bóng trông đẹp lắm bé à, mỗi lần vào một phát tất cả mọi người hò hét ầm ĩ ăn mừng thích dã man luôn. Ở nhà mẹ chẳng cho hét chán lắm. Lêu lêu bé chẳng được đi xem cùng anh...''. Xùy, kệ anh, ai thèm chứ...
Rồi có cả những khi rạng sáng nhận được tin nhắn từ anh, một cái icon con chó khóc huhu: "Buồn chết mất!!''. Tôi search luôn google. Ôi đúng là đáng để chia buồn với anh, Barca đã mất đi một nửa cơ hội vào Chung Kết Champions League khi để thua Bayern 0-4 ở lượt đi bán kết. Chẳng cần nhìn mặt cũng đủ biết anh đang buồn như thế nào.
Tôi luôn xem anh trai mình là một con người kỳ quặc. Anh ấy coi Barcelona như cô gái anh ấy rất thích. Anh ấy nghe tin tức thể thao, đọc báo mạng về đội bóng ấy mỗi khi rảnh. Anh quan tâm đến mọi thứ liên quan, một cầu thủ chấn thương cũng khiến anh ấy lo lắng ra mặt. Tôi nhớ có một cuối tuần trở về nhà, anh không đi đá bóng, không cười nói như mọi ngày, chỉ nằm ở phòng ôm laptop. Hỏi mãi mới biết nguyên do là Messi bị chấn thương nặng phải nghỉ thi đấu 2 tháng sau trận gặp Betis, anh bảo anh lo sợ Idol của mình sẽ mất cơ hội nhận QBV thứ 5. Anh tôi là như thế. Sống với một niềm đam mê mãnh liệt mà chính bản thân tôi cũng cảm thấy ganh tỵ. Sau một đêm xem đá bóng, ngày hôm sau có thể anh sẽ cười nói tíu tít cả ngày, nhưng cũng có thể là một khuôn mặt như đưa đám từ sáng sớm cho đến khi mẹ phải phát bực: "Anh dở hơi vừa thôi! Buồn cái gì?"
...
Rồi bỗng dưng...một ngày nọ...
Anh tôi chẳng thèm xem Barca đá nữa. Anh ấy chẳng quan tâm, chẳng cập nhật tin tức gì nữa...
Từ ngày đó, tôi thay anh ấy xem hết tất cả mọi trận đấu, rồi kể lại cho anh nghe, vì tôi biết anh vẫn muốn xem lắm nhưng không thể...
....
''7-6-2015
Anh, thế là em đã ra thành phố học được một thời gian khá dài rồi. Nhưng hôm nay em mới dám đi offline một chuyến. Chọn cho mình một trận đấu thật hay và em muốn tự trải nghiệm cảm giác sung sướng, được hò hét thỏa thích như anh đã từng khoe với em nó như thế nào. Thật sự là tuyệt vời lắm anh à. Em cũng như đa số người khác, tới đây một mình và không quen biết ai trước cả. Nhưng chỉ sau bàn thắng sớm ở phút thứ 4, tất cả mọi người nhảy hết lên ghế reo hò ầm ĩ tưởng chừng như sắp nổ tung cả quán café ấy. Cô bạn bên cạnh quay sang ôm em, chân vẫn nhún nhảy. Em cũng đã hét thật to, em chẳng biết hét câu gì ngoài :''Aaaaa...!''. Nhưng chắc anh hiểu mà lúc đấy có hét gì đi nữa thì cũng không ai để ý đâu. Hihi. Em cảm thấy như mọi khoảng cách xa lạ ban đầu đã bị phá vỡ hết, mọi người quay qua khoác vai, nắm tay nhau cùng chung vui sau bàn thắng đầu tiên ấy. Không khí tuyệt vời lắm! Anh có cảm nhận được không?
Ấy là không khí sôi động khi có bàn thắng, nhưng tất cả thay đổi khi ở phút 55, pha phá bóng bất cẩn của Dani Alves đã tạo điều kiện cho Morata đệm bóng thành công ghi bàn gỡ hòa cho Juvetus. Sau một tiếng ''Ồ'', không gian xung quanh bỗng dưng trùng xuống, im lặng, chỉ vẳng lên một vài câu trách móc vu vơ. Nhưng sự lo lắng của mọi người cuối cùng cũng được đền đáp bằng một chiến thắng thuyết phục. Em trở về nhà khi trời gần sáng, trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Barca siêu đẳng của chúng ta vừa giành cú ăn ba xứng đáng, trở thành câu lạc bộ Châu Âu đầu tiên có 2 mùa giải đoạt cú ăn 3 vĩ đại. Còn em, em vừa được sống trong một không khí tuyệt vời giống như anh đã từng...
...
29-5-2016
Anh, hôm nay em có về nhà và xem bóng đá cùng bố. Không có anh bình luận thêm ngoài trận đấu cùng bố nên hình như bố buồn. Em cứ quay sang để ý bố suốt, trận đấu hòa 1-1 sau 120 phút nhưng hình như cũng không khiến vẻ mặt bố bớt trầm tư. Sau loạt sút luân lưu 11m, đội bóng yêu thích của bố giành chức vô địch Champions League. Đáng lẽ ra bố đã rất vui và sẽ lại xoa đầu anh và cười. Nhưng hôm nay bố buồn, xem xong bố nhắc em tắt Tivi rồi lặng lẽ lên phòng đi ngủ anh à...''
8-10-2016
Anh...
Vậy là đã 1011 ngày kể từ ngày hôm ấy. Hôm ấy trời lạnh, anh vẫn mặc bộ quần đùi áo số cùng chiếc áo gió mỏng, chiếc áo mà em đã từng nằng nặc đòi anh in tên mình sau lưng. Hôm ấy...Một ngày cơn mưa vừa ngớt, anh vẫn đi đá bóng như một thói quen...Nhưng anh chẳng về nhà nữa... Mọi người đến đón anh về, anh nằm đó trên tấm ga giường trắng tinh. Bộ đồ anh mặc, chiếc gối anh kê đầu tất cả nhuốm một màu đỏ, đau lòng đến đáng sợ anh à! Anh biết cảm giác bàng hoàng của mọi người khi ấy không. Mẹ chẳng kịp than khóc gì, mẹ ngất lịm đi. Bố đỡ mẹ, nước mắt giàn giụa chạy đến lay người anh: "Con...sao thế này. Tỉnh dậy đi con..." Tai em ù đi và đầu óc choáng váng, môi run lên và đôi chân không còn đứng vững được nữa... Anh đang nằm đó, mặt xanh xao, đôi mắt đã nhắm nghiền...
Mọi nỗi đau, sự bàng hoàng ngày hôm ấy tưởng chừng như đi vào quên lãng, nhưng không, chỉ là tất cả mọi người đều đang muốn chôn giấu đi thôi anh à! Khoảng thời gian ấy có lẽ là những ngày dài nhất cuộc đời. Lần đầu tiên em có cảm giác muốn vứt bỏ mọi thứ sau lưng, chỉ có một mong ước cháy bỏng, mà biết dẫu cố đến đâu, cũng không thể có được.
Em mở điện thoại anh, vẫn ngần ấy cuộc gọi nhỡ từ Bo Yeu, Me Yeu, Be... Cái hình nền vẫn là hình anh ghép mặt anh đứng cạnh anh Messi. Trông thật dở hơi và buồn cười nhưng anh rất thích. Anh còn nói ước mơ được đặt chân tới sân Campnou, được nhìn Messi chạy trên sân cỏ một lần. Album ảnh ngoài ảnh chụp trộm bố mẹ, ảnh dìm em thì còn lại là hàng trăm ảnh thuộc về các cầu thủ, các trận bóng... Safari của anh còn lưu trang web bán đồ lưu niệm đội bóng Barcelona, anh còn muốn mua chiếc balo xanh xanh đỏ đỏ ấy kìa... Hơn ai hết em hiểu tình yêu anh dành cho đội bóng ấy to lớn đến nhường nào. Anh còn muốn tất cả Cules trên đất nước biết rằng anh là cổ động viên trung thành và cuồng nhiệt như thế nào.Vậy mà cuối cùng anh bỏ lại tất cả hoài bão ước mơ, bỏ lại cả gia đình và bước sang một thế giới xa xôi khác.
Sau khi anh đi, mọi người đã buồn nhiều lắm. Facebook của anh ít bạn bè nhưng cũng tràn ngập những lời chia buồn đến não lòng. Em khóa nick facebook của anh, khóa cả nick em nữa. Thời gian sau em lập một nick mới, kết bạn với toàn những người bạn mới, để chắc chắn rằng sẽ chẳng có ai nhắc đến anh nữa...
Mẹ từ ngày ấy chẳng còn cười nhiều nữa. Bố cũng không còn thường xuyên xem đá bóng nữa anh à... Còn em, em vẫn xem chẳng thiếu trận nào vì em không muốn tình yêu của anh bị dang dở. Anh còn bảo rằng sau này có con cháu, anh sẽ kể cho chúng nó nghe về một Barcelona siêu đẳng, một Barcelona thời có huyền thoại Lionel Messi thi đấu... Anh bảo chắc chắn anh sẽ kể lại một cách đầy tự hào.
Em đã từng ích kỷ muốn giấu nhẹm anh vào quá khứ vậy mà hôm nay em lại viết hết ra. Chỉ là tình cờ đọc một đề bài ''Barcelona và cuộc sống của bạn'', bỗng dưng mọi suy nghĩ đổ dồn về anh. Em muốn chia sẻ cho mọi người biết về một Culé cuồng nhiệt là anh, về cuộc sống của anh đã gắn chặt với tình yêu dành cho Barcelona sâu sắc như thế nào. Chắc anh sẽ tự hào lắm, chắc mọi người sẽ yêu anh lắm...
Cảm ơn anh đã truyền tình yêu này lại cho em. Em sẽ giữ nó lại mãi mãi bên mình, giữ cho tình yêu và đam mê của anh luôn trở thành bất diệt...
Rồi một ngày, có những cơn mưa chợt trút xuống, ướt đẫm những ký ức về anh còn dang dở. Em ngồi đó, bên khung cửa sổ ôm con Leo – con mèo cả hai anh em mình nuôi từ nhỏ... Em của ngày mưa đang viết tiếp tình yêu của anh, câu chuyện của anh... Người em thương...
Yêu anh...
● Đơn vị tổ chức: Cộng đồng Barçamania Việt Nam (FCBVN)
● Nhà tài trợ: Ngân hàng TMCP Sài Gòn - Hà Nội (SHB)
● Thẻ SHB-FCB MasterCard Debit dành riêng cho Barçamania Việt Nam: http://www.fcbarcelona.com.vn/fcbvn/cong-dong/the-shb-fcb-mastercard-debit-danh-rieng-cho-barcamania-vietnam.fcbvn
or post as a guest
Be the first to comment.