Gửi chú Tito Vilanova kính mến,
Cháu biết bức thư này sẽ đến được với chú, vì cháu tin những chia sẻ từ trái tim đến trái tim, đôi khi không thể bị ngăn cản bởi những giới hạn nhân sinh hữu hình. Vậy nên, hôm nay cháu xin mạn phép viết cho người đàn ông nơi xa xôi mà cháu hằng ngưỡng mộ; ngưỡng mộ không chỉ bởi những câu chuyện tuyệt vời chú đã viết nên cùng màu áo lam đỏ mà cả chú và cháu cùng tin yêu, mà còn bởi lời răn dạy chú dành cho con trai mình: "Đừng bao giờ lo sợ vì điều gì, bởi những điều tưởng chừng quan trọng hôm nay, có thể ngày mai sẽ chẳng còn như thế". Những lời ấy, giản dị nhưng thấm thía như chính con người và cuộc đời chú, có sức lay động mạnh mẽ đến một cô gái nhỏ bé như cháu, một cô bé đang đứng chông chênh giữa tuổi 18, băn khoăn, giằng co trước những cánh cửa lớn của đời người. Cảm ơn chú, và cảm ơn câu lạc bộ FC Barcelona, vì đã chỉ cho cháu thấy, sống hết mình vì tình yêu, vì ước mơ, là một điều tuyệt vời đến như thế nào.
Có lẽ giờ này chú đang bận rộn luyện tập với đội bóng thiên đường, cùng các bác Johan, César, Kubala chú nhỉ? Chắc hẳn đội bóng của Chúa đang rất cần những trái tim nhiệt huyết như chú, nên mới gọi chú về sớm đến như vậy. Ở nơi ấy, thảm cỏ xanh mướt nằm êm đềm giữa những đám mây trắng muốt nhẹ như bông, và không điều gì khác ngoài tình yêu đối với trái bóng tròn, kể cả tuổi tác hay bệnh tật, có thể ngăn được những con tim cùng đập nhịp đập bóng đá. Ở nơi ấy, vầng mắt chú có lẽ đã thôi trũng sâu thâm quầng ám ảnh, mái tóc đã trở lại nâu mềm xoăn nhẹ như những ngày đầu cầm quân. Ở nơi ấy, có lẽ chú đang cười, một nụ cười thật hạnh phúc và thanh thản.
Chú ơi! Còn ở chốn bộn bề này, nơi cuộc sống vẫn xoay vần không nghỉ, người ta cứ vô thức trôi theo dòng chảy sân si và định kiến xã hội, thì ước mơ trong mắt nhiều người đôi khi chỉ là những suy nghĩ bốc đồng lúc thảnh thơi. Có những người từng mơ ước trở thành một ngôi sao bóng đá hay một diễn viên múa ballet, nhưng áp lực xã hội, gia đình, áp lực cơm áo gạo tiền khiến chính bản thân họ phải tự thuyết phục mình, rằng đừng nên cố hiện thực hóa những điều vô bổ. Học sinh bọn cháu bây giờ, không ít người từ nhỏ đã chỉ biết cắm mặt vào sách vở theo con đường đã định; đừng nói đến ước mơ, thậm chí việc theo đuổi những sở thích, những niềm đam mê nhỏ nhoi cũng trở nên khó khăn lắm. Chỉ có thể nói là may mắn, khi cháu không bị gia đình buộc "đóng đinh" bên bàn học để chạy theo những con điểm vô tri, mà có thể đôi lúc nuông chiều bản thân bằng niềm vui dõi theo bước chân đội bóng con cưng vài đêm trong tuần. Có một người cô từng bảo với cháu: "Là con gái thì xem bóng đá vừa vừa thôi, chứ không chả thằng nào nó dám lại gần đấy cháu nhé". Đấy chú ạ, kể cả những tình cảm yêu thích tưởng chừng vô hại vẫn có thể là đối tượng triệt tiêu của những định kiến xã hội khắt khe và lạnh lùng.
Nhớ lại nửa thập kỷ trước, vẫn còn như in trong cháu ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ với hơi thở tiqui-taka "thêu hoa dệt gấm" nơi màn trình diễn tuyệt diệu của nhà vô địch Tây Ban Nha cùng những pha đi bóng ngọt sắc của chàng trai trẻ Messi ở World Cup 2010. Và theo cái cách tự nhiên nhất của một người bị hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cháu tìm đến Barça, ngấu nghiến những La Liga, Champions League hay La Copa del Rey của tập thể được xem là "Dream team II" dưới bàn tay dẫn dắt của chú cùng với chú Pep. Nhưng chú ạ, dần dần về sau này, không chỉ những trận cầu đỉnh cao, những pha làm bàn đẹp mắt hay những đường chuyền ảo diệu mới làm cháu ngưỡng mộ; chính cách sống của một tập thể mà mỗi cá nhân là kết tinh của tình yêu đội bóng, của lòng nhiệt thành và cháy hết mình với đam mê mới là điều cháu thấy thật sự đáng quý. Chú ơi, thi thoảng tim cháu vẫn nhói lên khi bắt gặp lại đâu đó hình ảnh ngày nào chú đứng trước băng ghế chỉ đạo với chiếc khăn quàng cổ to sụ, hay hình ảnh chú cười bên bàn phỏng vấn sau trận đấu, nụ cười tuy chưa bao giờ trọn vẹn, nhưng hiền từ, cương nghị, và đầy yêu thương. Cảm động biết bao, khi người ta có thể hết lòng theo đuổi những điều mình tin, mình yêu đến tận cuối cuộc đời! Cũng như vậy, đoàn quân Azulgrana mà chú và cháu vẫn tôn sùng, là tập hợp của bao nhiêu cái tên đã đạp lên trên khó khăn để trở nên vĩ đại. Đó là một Messi nhỏ bé mang trong mình căn bệnh thiếu hormone tăng trưởng, lặn lội vượt Đại Tây Dương để tìm cho mình một cơ hội được sống với tình yêu trái bóng tròn. Đó là một Suárez lớn lên trong nghèo khó, từng trôi dạt, lăn lộn với đủ nghề để kiếm tiền theo đuổi đam mê. Đó là một Neymar bắt đầu cuộc hành trình đáng khâm phục của mình bằng một đôi giày nhặt từ bãi rác. Đó là một Abidal vững chãi trước cơn bạo bệnh để trở thành người "đội trưởng tinh thần" nâng cao chiếc cúp bạc Champions League danh giá. Đó chính là Barça, Barça của chú, của những Messi, Suárez, Neymar và Abidal, một Barça không chỉ là bậc thầy sân cỏ, mà còn là những nhà truyền cảm hứng tuyệt vời nhất mà may mắn thay, cháu đã được biết đến trong đời.
Chú biết không, chính chú và những người con Barça luôn cháy mãnh liệt vì tình yêu ấy, đã giúp cháu biết tìm cho bản thân những xúc cảm tuyệt vời khi yêu hết mình, làm hết mình, sống hết mình. Trong suy nghĩ của nhiều người, những đêm thức trắng chỉ để chong mắt theo dõi vài trận bóng, hay những giọt nước mắt hạnh phúc trong chiến thắng cũng như đau buồn trước thất bại cùng những con người không liên quan cách xa nửa vòng trái đất chỉ là những điều vô thưởng vô phạt, nhưng với những trái tim thực sự biết yêu, họ hiểu đó chính là hạnh phúc. Hạnh phúc, chính là những nụ cười ngẩn ngơ buổi sáng sau đêm Wembley huyền diệu. Chính là giọt nước mắt rơi không thể kiềm chế sau cú ra chân chốt hạ của Alba vào lưới AC Milan, trả đủ cho người hâm mộ "món nợ lội ngược dòng". Chính là sự hả hê và thỏa mãn khi vỗ mặt đội bóng áo trắng hoàng gia 4 bàn không gỡ ngay trên thánh địa Bernabéu. Chính là niềm tự hào đến kiêu hãnh khi đọc từng trang báo tung hô vị vua mới của châu Âu, vị vua của các nhà vô địch. Chính là cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim khi hay tin FC Barcelona lấy tên chú làm tên sân tập số 1. Hạnh phúc, đôi khi còn là cả việc ở bên đội bóng sau những thất bại đắng cay, tủi hổ. Là sự giận dữ khi gục ngã trước lối chơi phản bóng đá của Chelsea. Là sự bất lực khi chứng kiến Bayern vùi dập sắc áo đỏ lam 7 bàn không gỡ. Thậm chí là sự chán chường khi không muốn mở cả máy tính để phải nhìn thấy bất kỳ thông tin nào về giấc mơ La Décima vừa hoàn thành của đại kình địch. Hạnh phúc, đối với một số người chỉ là như thế, giản đơn đến không ngờ!
Nhà văn Oscar Wilde từng nói: "Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, và cảm xúc của họ là một câu trích dẫn". Trước giờ, tuy luôn cố gắng cháy hết mình với những điều mình đam mê, nhưng cháu vẫn hay tự bắt gặp mình trăn trở trước những lời ra tiếng vào, đắn đo trước những định hướng có khi đẹp đẽ, có khi không, nhưng hẳn là luôn rất an toàn của những người xung quanh. Chú ơi, cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, nhưng nếu bị điều khiển bởi những định kiến của người khác, chẳng phải còn tệ hơn rất nhiều hay sao? Tại sao người ta luôn sợ hãi và không dám nghe theo chính bản thân mình?
Và rồi chính chú, chính Barça đã khiến cháu nhận ra rằng, cháu chỉ có một cơ hội duy nhất để được là chính mình – sống như mình muốn, làm điều mình tin, theo đuổi những gì mình khao khát, trao gửi tình cảm đến những người mình yêu quý. Cơ hội đó chính là cuộc đời ngắn ngủi này, "một cái chớp mắt so với những vì sao". Bởi vậy, đứng trước những lựa chọn khó khăn, giờ đây cháu đã biết cần phải để con tim mình lên tiếng. Để mỗi khi thức dậy, cháu sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì lại phải lăn lộn với hai mươi tư giờ đằng đẵng, mà sẽ háo hức cảm ơn cuộc đời vì có thêm một ngày nữa để yêu thương. Để đến khi về già, cháu sẽ như chú, nhìn lại và mỉm cười với những cuộc phiêu lưu thú vị mình đã trải nghiệm, sẽ lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ trong lòng cả đối thủ truyền kiếp: "Nếu tôi có một điều ước, tôi muốn dành điều ước đó cho Tito Vilanova" - Mourinho.
P/S: À cháu còn quên kể với chú, một trong những ước mơ lớn của cuộc đời cháu chính là được đặt chân đến thành phố Barcelona hiền hòa và xinh đẹp, nơi từng có chú và tình yêu của chú ghi dấu trên bao con hẻm cũ. Đến đấy, cháu sẽ hòa mình vào không khí Camp Nou rực lửa, hòa giọng vào bài ca El cant del Barça cùng những con người xa lạ mà thân quen. Rồi cháu sẽ đứng dưới mái nhà thờ Barcelona Cathedral, nhìn ra khoảnh sân nắng có những nghệ sĩ đường phố đang nhảy múa theo những giai điệu rộn rã. Và cháu sẽ đến trước mộ chú, đặt lên đấy một nhành hoa hồng đỏ, loài hoa của tình yêu, để kể cho chú nghe đội bóng của chúng ta đã bảo vệ thành công ngôi vô địch Champions League lần đầu tiên tuyệt vời đến như thế nào. Nhất định!
TP. HCM, ngày 9 tháng 10 năm 2016
Gửi đến thiên đường
Người hâm mộ của chú
● Đơn vị tổ chức: Cộng đồng Barçamania Việt Nam (FCBVN)
● Nhà tài trợ: Ngân hàng TMCP Sài Gòn - Hà Nội (SHB)
● Thẻ SHB-FCB MasterCard Debit dành riêng cho Barçamania Việt Nam: http://www.fcbarcelona.com.vn/fcbvn/cong-dong/the-shb-fcb-mastercard-debit-danh-rieng-cho-barcamania-vietnam.fcbvn
or post as a guest
Be the first to comment.