"Vào, vào rồi, vàoooo...., Messi đã ghi bàn ở phút thứ 91, bàn thắng duy nhất giúp Argentina đánh bại Iran" Cho mãi đến sau này, tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc mà tôi nhận ra tình yêu của mình thuộc về ai, thuộc về điều gì. Cách đây hai năm, đúng hơn là hai năm tám tháng, ngay thời điểm diễn ra World Cup 2014, thời điểm mà một khoảnh khắc nhỏ đấy khiến cho cuộc sống tôi lật sang một trang mới.
Bước ngoặt mới của cô gái nhỏ lần đầu biết yêu
Cuộc sống của một đứa con gái 17 tuổi đang chuẩn bị bước vào kì thi quan trọng nhất cuộc đời mình thì chỉ có ăn-chơi-học, mọi thứ vẫn cứ bình thường và trải qua như đã được lập trình sẵn, cho đến khi cô gái đó đem lòng yêu một chàng trai được mệnh danh là "gã khổng lồ". Tôi giống như một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu. Nếu ví Barca như một người đàn ông thì có lẽ đó là người đàn ông khiến cho bất cứ cô gái nào cũng phải đổ gục bởi sự lãng tử của mình, và chính tình yêu với "người đàn ông lãng tử" đó đã làm cả thế giới của tôi thay đổi.
Thay đổi, thay đổi và thay đổi. Từ thói quen hàng ngày đến tính cách tâm trạng theo từng cung bậc cảm xúc với "tình yêu lớn"
Nếu như lúc trước, tôi phải đi ngủ thật sớm và dậy đúng giờ để có một thể trạng cũng như tinh thần thật tốt khi đến lớp, đi học về lại hết ngủ rồi lại ăn, ăn xong lại vùi đầu vào bài vở và những buổi học thêm, cứ như đã được lên lịch sẵn và tôi chỉ cần làm đúng, làm đủ những thứ vẫn diễn ra hàng ngày. Còn bây giờ, đồng hồ sinh học của tôi bất quy tắc, ngày nào mà Bà Xã không đá thì thôi, hễ cứ đá là 11h đêm, 1h sáng, 3h sáng, bất kể giờ nào tôi cũng cài báo thức để xem. Lại còn một nỗi sợ, khi bố mẹ biết tôi thức khuya để theo dõi, thì doạ rằng "không ai cấm con yêu thích một điều gì, nhưng vì đó mà lực học giảm sút thì không có bóng bánh gì hết, nhớ rõ đấy". Và từ bận rộn, tôi chuyển sang trạng thái bận rộn hơn, phải hoàn thành tốt mọi việc, nhưng nhờ thế, lại chính là động lực để tôi vượt qua mọi thứ.
Cứ thế hàng ngày, lúc nào rảnh rỗi, thay vì xem TV, lướt facebook, hay đi ăn đi chơi với bạn bè, tôi lại ngồi ở nhà xem lại những trận đấu lớn để biết nhiều hơn về lối đá, về những ưu nhược điểm, những góc tấn công, và cả những tính cách để hiểu hơn về người yêu của mình. Là một Barcamania, hẳn là ai cũng không còn xa lạ gì với tiki-taka, lối đá ảo diệu đã chinh phục biết bao trái tim của Culés. Những năm tháng đỉnh cao của tiki-taka tốn không biết bao giấy mực của báo giới và những chuyên gia hàng đầu. Thứ bóng đá mà barca đang phô diễn cho cả địa cầu thấy sự huyền ảo, hoa mỹ của nó. Tiki mà Pep mang đến những năm đó quả thực là thứ bóng đá kì diệu nhất mà tôi biết được. Tôi xem đi xem lại khoảnh khắc Messi ghi bàn vào lưới Van Der Sar tại Wembley năm 2011, làm hi vọng mà Rooney vừa mở ra cho MU phút chốc vụt tắt. Để rồi chính Villa là người dội gáo nước lạnh vào hi vọng của Quỷ Đỏ bằng bàn thắng ấn định tỉ số 3-1 của trận chung kết năm đó, giành cúp Champions League danh giá , khiến Sir Alex và fan MU chết lặng ở chính Wembley.
Tôi miệt mài và say mê dõi theo những màn trình diễn ấy, mặc dù chỉ là xem lại, không được xem trực tiếp, nhưng những giây phút đó giống như tôi đã cùng Barca trải qua bao thăng trầm, thành rồi bại, nụ cười và nước mắt trong những năm tháng đó về sau. Trải qua bao cung bậc cảm xúc với niềm đam mê của mình, ngày Pep đến mở ra thời kì hoàng kim của tiki-taka và khi ông đi, bắt đầu chu kì thoái trào của nó. Để rồi những sự kế nhiệm sau này, tiếp nhận và biến hóa tiki-taka theo những cách riêng, thành cũng nhiều mà bại cũng không ít.
Tiki-taka với những đôi chân kì diệu của Messi- Xavi- Iniesta, bàn lĩnh của đội trưởng Puyol , sự chắc chắn, sự hy sinh thầm lặng của Busi. Trên hàng tiền đạo, những chân sút hàng đầu tạo ra những siêu phẩm đẳng cấp, những pha làm bàn thần sầu, nơi hàng thủ là Pique, là Mascherano, 2 bên cánh là những tay đua tốc độ Alba, Alves, và chốt chặn tin cậy ở khung thành – Valdes và sau này là Bravo và Stegen. Khoảng thời gian sau đó vẫn là những con người đó, nhưng thời gian đã hằn lên đôi chân kì diệu của Xavi – Inesta, của Puyol những dấu ấn khắc nghiệt, họ ra sân ít hơn bởi tuổi tác, nhưng những ảnh hưởng của họ lên toàn đội vẫn không thay đổi, những bổ sung về nhân sự sau đó dần được tiến hành.
Những chàng trai - những vị thần
Nếu Barca của các anh, các chị và các bạn, những thế hệ fan đi trước là ảo thuật gia sân cỏ Ronandinho, là báo đen E'to, là con trai của thần gió Henry... thì Barca của tôi là Messi – cầu thủ đến từ hành tinh khác, là Neymar - chàng trai tinh nghịch và tài năng, là Suarez – sát thủ vòng cấm. Và cả những cầu thủ trẻ khác nữa, những chàng trai trường thành từ La Masia, tuy chưa thể vượt qua cái bóng của thế hệ đàn anh nhưng họ vẫn miệt mài luyện tập với tình yêu bất diệt dành cho Barca, vẫn chờ đợi cơ hội để được tỏa sáng. Dẫu có những người đã không thể chờ đợi được ngày đó, đã ra đi tìm chân trời mới nhưng tôi tin tình yêu của họ với Barca sẽ vẫn luôn tồn tại. Cứ thế, kẻ đến – người đi, mang đến - mang đi bao hỉ - nộ - ái - ố, bao cảm xúc cho chúng tôi – những người hâm mộ đội bóng xứ Catalan.
Khi bạn yêu một ai đó, ắt hẳn không chỉ yêu vì vẻ bề ngoài, mà còn vì tâm hồn , tính cách của người đó nữa, đúng không? Tình yêu đặc biệt này của tôi cũng thế!
Trên sân cỏ,những người hùng của tôi khiến Barca là một "gã khổng lồ", trong phòng thay đồ và ngoài sân cỏ, họ là những người anh em, một gia đình đích thực. Tôi được các anh chị kể cho nghe về câu chuyện lúc 3h sáng của Ronandinho với các đồng đội, tôi được nghe về tình bạn của Alves và Abidal khi Alves dự định sẽ hiến gan cho người anh em của mình không chút do dự.
Khoảnh khắc Puyol rời đi, trong buổi lễ chia tay, dù rất mạnh mẽ và cứng rắn trên sân cỏ, nhưng anh cũng không giấu nổi cảm xúc của mình, anh đã nói rằng "Tôi đã được sống trong giấc mơ của hàng triệu trẻ em trên thế giới" đó là ngày chiến binh thép đã dừng lại cuộc phiêu lưu suốt 15 năm không biết mệt mỏi. Anh cùng Barca chinh phục không biết bao vinh quang, bao nhiêu danh hiệu cao quý.
Tôi cũng nhớ mình đã khóc vào ngày Xavi rời Barca, một sự chơi vơi và hụt hẫng đến nao lòng. Và cú ăn ba lần thứ hai chính là món quà lớn nhất Barca dành tặng anh. Tôi lặng lẽ theo dõi buổi lễ tri ân qua TV, tôi thấy anh đã khóc, đồng đội của anh cũng không kìm được những giọt nước mắt.
Tôi thấy tình người, tôi thấy một gia đình đúng nghĩa ở Barca cả trên sân lẫn ngoài sân cỏ.
Tôi yêu Barca, tình yêu ấy không diễn tả hết được bằng lời. Còn quá trẻ và chưa làm chủ được kinh tế, nên ước mơ một lần đặt chân đến Camp Nou vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng thể hiện tình yêu không nhất thiết phải đứng trên khán đài Camp Nou và cổ vũ cho Bà Xã, được thế thì quá tốt, nếu không được thì mình vẫn còn cách khác mà. Lúc trước, tủ quần áo của tôi nào là váy hoa áo bông, nữ tính điệu đà, nay được thay thế bằng những bộ kit sân nhà, sân khách mà trong mắt tôi, nó đẹp hơn những bộ váy áo kia rất nhiều. Rồi cả những vật dụng cá nhân đơn giản như cặp sách, hộp bút, nón hoặc áo khoác, vân vân và mây mây, cả căn phòng nhỏ của tôi, nếu bạn có thể bước vào, tôi cá là bạn sẽ rất ngạc nhiên. Chăn, grap giường hay gối... đều xuất hiện hình ảnh cái logo nhỏ xinh xắn quen thuộc hoặc có mặt đầy đủ cả "Dream Team". Tôi tin khi gối đầu lên chiếc gối đó, tôi có thể sẽ mơ những giấc mơ về những bàn thắng tuyệt đẹp, những trận tennis khiến đối phương không còn cách gỡ, những trận El Clasico rực lửa, mơ về những người hùng của tôi.
Tôi tự hào vì được sống trong thời đại sản sinh ra những cầu thủ vĩ đại, Messi là một trong số đó. Khi yêu, con người ta thường mù quáng, các bạn biết đấy, yêu một người, là yêu tất cả những gì thuộc về người ấy, bạn gạt qua những lỗi lầm của họ, bạn bênh vực họ một cách bất chấp. Đã có một thời gian, tôi cảm thấy như mình căm ghét, mình yếu đuối trước anti fan, tôi im lặng trước những lời cáo buộc Messi vì tội danh trốn thuế. Lúc ấy tôi mong ngóng tin tức của những người ở xa cách tôi nửa vòng trái đất rất nhiều, tôi luôn hy vọng những bài báo đó đưa tin sai sự thật, chỉ là báo lá cải. Bạn biết không, ở trong lớp tôi là đứa con gái duy nhất có tình yêu với Barca, khoảng thời gian ấy thật sự khiến tôi đau lòng rất nhiều vì xung quanh là cả tá đứa bạn mang danh Mardridista. Mặc dù biết đó chỉ là những lời trêu ghẹo, đôi khi xen lẫn chút mỉa mai, nhưng tôi bỏ qua tất cả, gạt sang một bên để trở nên mạnh mẽ, một đứa con gái thường ngày rất nữ tính và trầm lặng, dám đứng trước cả bọn con trai dõng dạc tuyên bố "Barca và Messi trong sạch, Messi không trốn thuế, biết tại sao không? Hãy nhìn những giọt nước mắt đi, đừng suy nghĩ tiêu cực về người khác như thế nữa", thay vì khóc và bỏ đi để cho bọn họ thấy, "người yêu" của "gã khổng lồ" không hề yếu đuối, không hề bi quan mà luôn đứng lên bảo vệ tình yêu của mình. Tình yêu là vậy đó, tuyệt diệu đến phi thường phải không?
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, cũng đã gần ba năm kể từ ngày tôi trở thành một Culé, có quá nhiều sự đổi thay, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, nếu hôm đó là một chiến thắng, hoặc là một trận thua, thì bố mẹ và những người bạn của tôi đều có thể đoán được nhờ thần thái và biểu cảm khuôn mặt. Những nụ cười, cả những giọt nước mắt, những tiếng hò hét khi đội nhà chiến thắng , đã quá quen thuộc với gia đình thân yêu và những người hàng xóm bên cạnh. Có thể trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thức đến tận 3-4h sáng để xem một trận bóng đá, chưa từng nghĩ đến việc sẽ khoác lên mình bộ quần đùi áo số, và chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại được tô thêm nhiều màu sắc và sinh động đến vậy. Màu đen khi chứng kiến những trận thua sốc trước đội bóng được xem là kém xa về hàng thủ và hàng công hoặc khi một trong những chàng cầu thủ của tôi gặp phải chấn thương, cảm giác như chính người thân của mình gặp nạn vậy, xót xa lắm. Màu hồng khi trải qua cảm giác vỡ oà, niềm vui sướng tột cùng khi các anh liên tục ghi bàn, khiến cho đối phương không còn đường gỡ, được các bài báo giật tít "trận tennis", sung sướng lắm, hạnh phúc lắm. Màu xanh loé lên tia hy vọng khi những trận lượt đi bị mất thế chỉ ước mong sao tình thế bị lật ngược ở những trận lượt về.
Hai năm không là khoảng thời gian quá dài nhưng đó là khoảng thời gian thú vị và nhiều kỉ niệm đối với tôi. Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại nhiều mẫu sắc và thú vị như vậy. Tình yêu với Barca mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm mới, những người bạn mới.... Tôi vẫn luôn cảm ơn khoảnh khắc chứng kiến Messi ghi bàn đã mang tôi đến vs Barca. Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, nhưng tình yêu của tôi vs Barca là vĩnh cửu. Cho đến mãi về sau, màu áo xanh - đỏ của đội bóng xứ Catalunya mãi mãi là thứ tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng tôi.
● Đơn vị tổ chức: Cộng đồng Barçamania Việt Nam (FCBVN)
● Nhà tài trợ: Ngân hàng TMCP Sài Gòn - Hà Nội (SHB)
● Thẻ SHB-FCB MasterCard Debit dành riêng cho Barçamania Việt Nam: http://www.fcbarcelona.com.vn/fcbvn/cong-dong/the-shb-fcb-mastercard-debit-danh-rieng-cho-barcamania-vietnam.fcbvn
or post as a guest
Be the first to comment.