We’re still Més que un Club & it is still a Més que un Shirt
Tác giả: Harshawardhan
Người dịch: Pddk1987
Link bài gốc:
http://www.totalbarca.com/2010/opin...it-is-still-a-mes-que-un-shirt/#ixzz17rVQDYsm
Tôi hy vọng mọi người sẽ chấp nhận và thông cảm với bản hợp đồng không hay ho gì mà Rosell đã mang về cho câu lạc bộ yêu mến của chúng ta. Bản thân tôi không thích sự lằng nhằng giữa chính trị và bóng đá. Tuy nhiên đối với một câu lạc bộ bóng đá có bề dày lịch sử và văn hóa như Barcelona, đôi khi phải đưa ra những lời nhận xét về những lựa chọn hay quyết định và hậu quả của những việc làm đó của ban điều hành câu lạc bộ là điều không thể tránh khỏi.
Tôi đã đọc những bài viết và ý kiến cá nhân cả ngày hôm nay. Vâng. Tất cả đều là ý kiến về nhà tài trợ áo đấu mới của câu lạc bộ, Qatar Foundation. Có người nói “Chúng ta đã bán đi linh hồn mình”, những người khác quả quyết rằng “chúng ta đã báng bổ những tôn chỉ của câu lạc bộ” vân vân và vân vân. Mặc dù vậy điều đã thúc đẩy tôi viết ra bài viết này là câu nói của một người “Barcelona không còn là ‘Mes que un Club’ nữa”. Thắc mắc của tôi là, tại sao không? Barcelona vẫn đang chơi thứ bóng đá tuyệt vời nhất thế giới, với lò đào tạo trẻ tốt nhất và 3 cầu thủ xuất sắc nhất và (theo ý kiến cá nhân) một huấn luyện viên giỏi nhất thế giới người thích hợp nhất cho triết lí bóng đá của câu lạc bộ. Lần đầu tiên trong lịch sử 111 năm, Barcelona có một nhà tài trợ áo đấu. Bản hợp đồng 6 năm đem lại cho câu lạc bộ 166 triệu €. Liệu nó có làm xấu đi hình ảnh chiếc áo đấu? Hay nó biến Barca thành câu lạc bộ không có bản sắc? Tôi không nghĩ vậy.
Chúng ta có một ngài chủ tịch mờ ám người mỉa mai thay lại được Socio lựa chọn, ông ta có thói quen đưa ra những quyết định gây sốc và không được chấp nhận, và tôi hoàn toàn không tán thành mọi quan điểm của ông ta. Tôi biết những việc mà “Ro-Sell” đã làm là không chính thống, đi ngược lại truyền thống và đặt tiền lên trên bản sắc câu lạc bộ. Hầu hết những quyết định của Rosell đều có vẻ hợp lí nhưng cái cách thực hiện thì lại không rõ ràng và làm ảnh hưởng tới hình ảnh câu lạc bộ. Tôi đã tức điên lên khi Cruyff bị mất chức chủ tịch danh dự nhưng sự thật là Cruyff đã được giao một chức vụ không hợp lí vì nó không đúng với điều lệ câu lạc bộ.
Tuy nhiên tôi nhận thấy những gì tôi đọc được trên internet hôm nay là sự xuyên tạc và không tập trung vào tổ chức Qatar Foundation mà lại tập trung vào đất nước Qatar, một nơi không phải là một điển hình tốt về dân chủ và nhân quyền như chúng ta đều biết. Tất cả chúng ta, những fan hâm mộ của câu lạc bộ xuất sắc nhất thế giới, cần phải thật bình tĩnh và đọc những dòng sau đây.
Qatar Foundation (QF) là tổ chức gì và những hoạt động của nó ra sao?
http://en.wikipedia.org/wiki/Qatar_Foundation
http://www.qf.org.qa/output/page3.asp
QF là một tổ chức phi lợi nhuận tư nhân đặt tại Qatar và dưới sự kiểm soát hoàn toàn của chế độ quân chủ Qatar. QF là một tổ chức của những cá nhân đáng ngưỡng mộ những người muốn giúp đất nước họ (và phần còn lại của Trung Đông) khả năng tồn tại khi nguồn dầu mỏ trong khu vực bị cạn kiệt.
QF hoạt động trên nhiều lĩnh vực từ nghiên cứu về nông nghiệp, kinh tế, giáo dục, cho đến phát triển xã hội…Điều làm tôi chú ý là chương trình ROTA – Reach Out to Asia ( Giúp đỡ Châu Á), một hoạt động hỗ trợ giải quyết những cuộc khủng hoảng tại Pakistan, Indonesia, Gaza, Lebanon..Kết luận: QF đang thực hiện những điều tốt..
Giờ tôi muốn nói vài điều về cảm nghĩ cá nhân kể từ lúc tôi đọc được những lời chỉ trích tại sao lẽ ra Qatar không nên được lựa chọn để tổ chức World Cup 2022. Tôi đồng ý Qatar là một nước quân chủ nơi hoành hành của những thủ đoạn chính trị bẩn thỉu và cuộc bầu cử bị trì hoãn vô hạn định. Nhưng không thể trông đợi ở tất cả các quốc gia một trình độ chung khi mà nó còn bao gồm sự tiến bộ về mặt xã hội học. Đồng ý Qatar là một điển hình xấu về quyền tự do và tự do ngôn luận nhưng họ vẫn đang cố gắng để cải thiện nó. Chẳng lẽ chúng ta lại muốn chỉ trích họ khi mà họ vẫn chỉ là những kẻ non nớt về mặt dân chủ và vẫn đang đấu tranh trong hang ổ của chế độ quân chủ? Họ mới được độc lập kể từ năm 1971. Điều đó làm họ chậm hơn 200 năm so với Mỹ về mặt trải nghiệm quyền tự do. Có lẽ họ sai lầm, Qatar đã và đang duy trì một truyền thống kể từ thời cổ xưa. Chúng ta không thể trông đợi họ đột nhiên trở nên quá thông thoáng về tự do ngôn luận như Mỹ và những quốc gia khác. Phát triển và thay đổi là những quá trình mất rất nhiều công sức. Và những tổ chức như ‘Qatar Foundation’ tồn tại là những bằng chứng cho thấy Qatar đang cố gắng để đổi thay. Tất cả họ cần chỉ là vấn đề thời gian.
Trong bản hợp đồng của Barca với QF mọi người có vẻ như có vấn đề với việc họ trả tiền để chúng ta quảng cáo cho họ. Đó là chuyện đương nhiên. Nhưng cũng giống như Barca quảng cáo cho Nike ( công ty bị cáo buộc về việc sản phẩm được sản xuất trong những xưởng tồi tàn ở các nước thuộc thế giới thứ 3 với sức lao động của những công nhân chưa đến tuổi lao động được trả công một cách rẻ mạt và phải làm việc trong môi trường độc hại) rồi Audi, Telefonia, Estrella Damm và những thương hiệu khác.
Sự thật là Barca đang trong tình trạng nợ nần. Nợ bao nhiêu tôi không biết. Hôm nay tôi đọc được thông tin Barca đang trong tình trạng ‘nợ có thể quản lí được’. Đối với tôi, không có món nợ nào là ‘nợ có thể quản lí được’. FC Barcelona là một thương hiệu. Không giống như cách hiểu truyền thống đối với một công ty nơi mà lợi nhuận được đặt lên hàng đầu, mục tiêu của Barca là duy trì cán cân thu chi ở mức cân bằng. Và trong tình trạng hiện nay thì điều đó là không thể.
Tại sao một gã khổng lồ như FCB lại cần tiền? FCB cần tiền để:
1.Trả tiền cho cầu thủ (tiền lương, tiền thưởng, gia hạn hợp đồng)
2. Mua cầu thủ mới.
3. Bảo trì trang thiết bị (Sân vận động, La Masia, dụng cụ thể dục thể thao..).
4. Trả lương những người làm cho câu lạc bộ (từ chủ tịch đến người cắt cỏ sân Camp Nou).
5. Trả nợ.
6. Đề phòng những vấn đề kinh tế trong tương lai.
7. Tổ chức những hoạt động từ thiện.
Như tôi thấy, chúng ta không thể hạn chế bất kì khoản nào cả vì:
1. Sự thoải mái của các cầu thủ là quan trọng nhất.
2. Chúng ta cần bổ sung lực lượng ( ngân sách chuyển nhượng ít nhất 30 triệu € mỗi mùa ).
3. Hiển nhiên.
4. Hiển nhiên.
5. Cần thiết.
6. Thuộc về chiến lược.
7. “ Để làm từ thiện, bạn phải có của cải”. Chúng ta không muốn ngừng hỗ trợ cho UNICEF chỉ vì lí do không có đủ tiền. Tương tự, khi thời gian trôi đi, 1,5 triệu € chúng ta ủng hộ cho UNICEF mỗi năm ngày càng giảm giá trị. Nếu chúng ta muốn tiếp tục giúp đỡ những đứa trẻ đói nghèo trên thế giới có được nụ cười, chúng ta phải gia tăng số tiền quyên góp hàng năm.
Tôi biết có nhiều cách hiệu quả hơn để tiết kiệm tiền và trả nợ. Tuy Rosell đã chọn biện pháp dễ dàng nhất và nhanh nhất. Nhưng chúng ta phải thấy rằng Rosell cũng đã thực hiện những chiến lược căn cơ khác để tiết kiệm tiền. Đối với nhiều fan như chúng ta, việc nói rằng “Câu lạc bộ phải tiết kiệm tiền. Có rất nhiều cách để làm điều đó.” là một việc rất dễ dàng. Làm thế nào chúng ta biết điều đó chưa được thực hiện? Làm thế nào chúng ta biết câu lạc bộ đã không làm tất cả những điều có thể để tiết kiệm tiền và vẫn không giải quyết được? Thời điểm hiện tại Barca là câu lạc bộ thành công nhất của thập kỷ. Điều này có được là nhờ các cầu thủ, những tài năng trẻ. Chúng ta có thể mong đợi họ bị cắt giảm lương vì tình trạng nợ nần của câu lạc bộ không? Tôi không nghĩ vây. Họ xứng đáng với những gì họ nhận được. Và rồi sau rốt, họ cháy hết mình trên sân cỏ để mang về cho Barca những chiếc cúp bạc danh giá.
Đối với tôi fan của Barca là những người có rất ít sự thông cảm. Chúng ta mong đợi cầu thủ thi đấu hoàn hảo trong suốt cả năm. Chỉ trích ban lãnh đạo đội bóng khi không có được kết quả tốt. Một trận hòa hoặc thua và chúng ta ầm ỹ cả lên. Chúng ta mong đợi ban lãnh đạo duy trì được sự hiệu quả của công việc. Tiếp tục trả những mức lương tối đa cho tất cả bất chấp khoản nợ của câu lạc bộ. Chúng ta không nhận thức được mình đã may mắn như thế nào khi được chứng kiến một Barca phi thường như lúc này. Và điều mà chúng ta cũng không nhận thức được chính là sự khó khăn phức tạp trong nội tình đội bóng và ban lãnh đạo câu lạc bộ.
Tôi không tán thành bất kì điều gì Rosell đã làm. Có lẽ đây cũng chỉ là cách để an ủi chính mình về những việc chúng ta đang thấy là không thể tránh khỏi. Tôi cũng khó chịu như hầu hết mọi người. Nhưng khi suy nghĩ về sự việc một cách bình tĩnh và khách quan làm cho tôi nhận thấy được mặt tích cực của nó.
1. Ít nhất đó không phải là một hãng hàng không hay một công ty cá độ.
2. Hợp đồng này sẽ giúp câu lạc bộ củng cố được một cách thích hợp những bản hợp đồng của các cầu thủ và giúp chúng ta có được những biện pháp bảo vệ chống lại nguồn tài chính khổng lồ của Man City, Real Madrid…
3. Chúng ta đang quảng cáo cho một tổ chức phi lợi nhuận đang thực hiện những việc có ý nghĩa thực sự.
Bạn có tự hỏi những cầu thủ Barca nói gì về hợp đồng tài trợ này? Hiện thời chỉ có David Villa là công khai trả lời một câu hỏi về nó. David Villa chúc mừng ban lãnh đạo Barca về hợp đồng đạt được với Qatar Foundation để in tên QF cùng với UNICEF: “Đó là một quyết định của câu lạc bộ và chúng tôi không nên đánh giá nó, nhưng nếu nó tốt cho câu lạc bộ thì cũng sẽ tốt cho mọi người, cả trên phương diện cá nhân lẫn tập thể, chúng tôi hài lòng với bản hợp đồng này”
Còn chúng ta thì sao, các fan đã phản ứng như thế nào về bản hợp đồng? Một số gọi đó là sự phản bội của Rosell. Tôi thấy chả có vấn đề gì với việc đó miễn là nó không ảnh hưởng tới sự ổn định lịch trình của đội bóng và làm phiền các cầu thủ. Số khác nói chúng ta không nên mua áo nữa. Đó là một lựa chọn mang tính cá nhân. Nếu bạn không thích một chiếc áo Barca có in tên những nhà tài trợ, bạn lẽ ra không nên mua những chiếc áo Barca với logo Nike trên đó. Còn số khác nữa, nói chúng ta không nên mua vé hay tới sân Camp Nou nữa. Tôi hoàn toàn không đồng ý với ý kiến này. Chính xác là chúng ta đang chống lại ai? Rosell hay FC Barcelona? Chúng ta có để trống những hàng ghế ở sân Camp Nou và làm các cầu thủ chán nản vì một quyết định ban lãnh đạo đã quyết định rồi không?
Không. Với tư cách là những fan có trách nhiệm của triết lí bóng đá mà FC Barcelona thể hiện, chúng ta nên nhìn nhận tình hình một cách khách quan, không thành kiến và thực tế sau đó hãy đưa ra những lựa chọn. Tôi sẽ không nói rằng Barca đã “Bán đi hình ảnh của mình” hay “Barca không còn là Mes que un Club nữa”.
Barca vẫn mãi mãi là Barca. Và tôi tự hào về tất cả những gì thuộc về câu lạc bộ này.