Đầy duyên nợ và cảm xúc, những cuộc đối đầu Chelsea - Barça, Barça - Chelsea dần trở thành kinh điển của đấu trường Châu Lục! Kẻ cống hiến và nỗ lực để đến với vinh quang đầy hào hùng (B), kẻ khao khát và toan tính để đuổi bắt giấc mơ vô địch (C).
Thực lòng, tinh thần chiến đấu và các CĐV của Chelsea để lại trong tôi nhiều ấn tượng tốt và đáng trân trọng. Họ đang đuổi bắt vinh quang quá lớn với tinh thần chiến đấu, sự toan tính và cẩn trọng quá mức, vô hình dung làm họ bị vấp gã ở những thời điểm quan trọng mà họ không nhận ra. Sẽ chưa thể có Chelsea vô địch CL nếu họ chưa giải quyết được nhiều vấn đề nữa. Nhưng tôi tin với truyền thống tạo được + những đúc rút kinh nghiệm khôn ngoan, họ sẽ có tương lai tốt đẹp
Lại 1 bài viết hay từ Chelseafc.com.vn:
Khóc rồi, lại 1 đêm thức trắng trong nước mắt, 1 đêm trôi qua với cảm xúc làm tôi điếng hồn. Bóng đá! Thứ cảm xúc không thể nói thành lời, thứ cảm xúc im lìm và đáng sợ, nó vỡ oà rồi bùng lên những cơn nghẹn đắng, làm thắt lại con tim tưởng chừng đã reo vui. Đêm nay trời lạnh lắm, nhưng vẫn còn 1 cơn lạnh giá buốt hơn cả tiết trời, cơn lạnh của tâm hồn, cơn lạnh của bất công và đau đớn…Lạnh quá! Không còn nữa 1 trận chung kết trong mơ, không còn nữa đêm cuối cùng thức dài trông ngóng. Mất tất cả rồi những mong đợi của cô động viên. Mất rồi, cống hiến của Lampard, Drogba, Essien, Terry và toàn thể đội bóng! Mất cả rồi những tiếng gào thét bùng lên giữa cầu trường! Chelsea ơi, tôi đau lắm, Chelsea ơi!
Lại 1 đêm trắng lặng lẽ trôi qua, tôi cố gượng dậy giữa những nỗi buồn, đớn đau, mất mát, giữa những thăng trầm của cung bậc cảm xúc trào dâng. Chelsea, họ đã chơi rất tốt, đã cống hiến và đá hết mình vì 1 màu xanh hy vọng luôn tuôn chảy trong tim, họ đã xứng đáng là người anh hùng duy nhất sống sót, họ đã… Nhưng lại lần nữa, số phận khắc nghiệt tước đi mọi thứ trong tay họ: vinh quang, hạnh phúc, nụ cười… Số phận đã tạo ra vị trọng tài đáng xử chém tối nay. Tất cả, đều không công bằng! Đã bao nhiêu lần số phận trớ trêu?! Bao nhiêu lần, bao nhiêu lần rồi!? Tại sao tất cả lại đối xử với Chelsea như thế, tại sao đối xử với chúng tôi như thế?! Chúng tôi đã làm gì sai? Chẳng phải Chelsea chơi quá xuất sắc hay sao? Chẳng phải họ đã có 1 đêm tuyệt vời và bàn thắng đáng ghi vào lịch sử? Chẳng phải Chelsea đáng được vinh danh hay sao?! Không công bằng! Trong bóng đá và cuộc đời, tất cả đều không công bằng. Đêm nay, tôi cảm thấy lòng mình rỗng tuếch, như có 1 cái gì đó, hút lấy tất cả mọi thứ, cuốn trôi suy nghĩ và dìm tinh thần tôi xuống sâu trong thất bại nặng nề. Tôi đau lắm! Đau hơn cả lần Terry sút hỏng quả phạt đền, đau hơn cả lần quả bóng của Liverpool chưa chạm vạch vôi, đau hơn tất cả, bởi lẽ Barça không hề xứng đáng được vinh danh! Họ không xứng đáng có được chiến thắng nếu không nhờ vào gã trọng tài kia!
Chelsea của tôi… Lampard, Essien ơi, hãy cố lên nhé, dù sao anh cũng đã cống hiến rất nhiều cho Chelsea, tuy thất bại, các anh vẫn xứng đáng là câù thủ xuất sắc nhất đêm nay! Ballack ơi, xin đừng gục ngã, thất bại rồi sẽ qua, những trua blues sẽ lại bước đi trên con đường thẳng tấp, sau cơn mưa, trời lại sáng, tôi tin rằng công bằng sẽ về với chúng ta. Terry ơi, hãy khóc thật nhiều vào, đêm nay trời không đổ cơn mưa, nhưng tiếng khóc câm lặng của anh đã nhấn chìm cả Stamford Bridge trong màn nước mắt, trong cả máu, xương và công sức của Chelsea. Tất cả những Chelskier, hãy oà lên cùng cảm xúc, để rồi khi tất cả lắng đọng, chúng ta sẽ về lại với 1 Chelsea thân thương của mình.
Một đêm dài. Một đêm của sự bất công và vị kỉ. Một đêm tự dìm mình xuống đáy sâu tâm hồn, để lắng nghe tiếng thổn thức của nỗi đau, tiếng nấc lên vì tức giận, tiếng thở dài của sự mỏi mệt, chán chường. Sao hôm nay trời không làm mưa? Mưa đi cho thêm thẫm xanh màu áo. Mưa đi, cho những giọt nước từ thiên đàng cuốn trôi tất cả nỗi niềm, quét sạch những bụi bẩn trên vai áo Chelsea. Mưa cho tâm hồn giã nát, cho ướt sũng những tiếng thét gào. Stamford Bridge vẫn im lìm, chết lặng, sững người nhìn kết cục bi thảm cho The Blues. Ngày qua ngày, bao nỗi niềm đọng lại, bao hy vọng không thành, bao ước mơ mục rữa…Ngày qua ngày, tôi sẽ ở mãi bên Chelsea, như hôm qua, và hôm nay. Có lẽ thất bại này sẽ làm nản lòng bao sinh linh bé nhỏ, làm nỗi thất vọng lên đến tột cùng. Nhưng hãy nhìn đi, Chelsea! Họ thật can trường và hùng dũng, thật oai vệ và ra dáng 1 anh hùng. Hãy nhìn đi! Terry, Lampard, Drogba, Essien, Alex… họ còn đau khổ hơn chúng ta gấp vạn lần, còn tuyệt vọng hơn gấp trăm lần. Nhưng, họ vẫn phải chiến đấu, còn niềm tin, còn sự sống. Trong ánh mắt họ, vẫn tràn ngập 1 màu xanh cống hiến, chứa đầy tình yêu dành cho The Blues, dù có hoà trong đau khổ, nhưng niềm kiêu hãnh của mãnh sư vẫn không lẫn vào đâu được. Đêm nay, tiếng gầm vang của những chú sư tử đã tan đi vào hư vô, tan đi vào nỗi bất công và niềm đau sẽ còn đọng lại rất lâu trong lòng mọi người, nhưng tiếng gầm ấy, cũng đã làm khiếp sợ được kẻ thù, làm bế tắt những con bò tót yếu bóng vía kia.
Chelsea vẫn mãi là Chelsea dù cho vinh quang hay thất bại, và tôi vẫn mãi yêu Chelsea dù cho màu xanh không nhuộm thắm đất trời, vì Chelsea là 1 phần quan trọng trong cuộc sống, những buồn, vui, nước mắt, tiếng cười của họ đã tan chảy trong tôi, ngập tràn 1 màu xanh tươi thắm trong trái tim đong đầy nước mắt của đêm nay. Chelsea ngày mai có thể sẽ khác, Chelsea ngày mai có thể sẽ đổi thay, nhưng trong tim tôi, Chelsea vẫn mãi là Chelsea, dù cho thời gian có phủ lên The Blues lớp bụi mịt mù hay bào mòn hy vọng, tôi sẽ mãi yêu Chelsea. Họ là lẽ sống, là tình yêu không bao h vụt tắt trong tim tôi. Chelsea ơi! Cố lên, chiến thắng vẫn còn, hãy giành cúp FA nhé, như 1 món quà an ủi cho chúng ta, như chứng minh rằng ít nhất công lý vẫn còn tồn tại trên cõi đời. Hãy gầm lên hỡi những mãnh sư kiêu hùng trong màu xanh hy vọng, gầm lên để xua đi bóng đêm tăm tối vây quanh, để mỗi ngày trôi qua nỗi đau sẽ chìm dần vào quên lãng, để những giọt nước mắt không còn vỡ nát trong tim và trả lại yên bình cùng sự công bằng cho Stamford Bridge. Cố lên, The Blues!
Tạm biệt Barça, hẹn gặp lại vào 1 ngày không xa. Chúng tôi sẽ đòi lại công lý và món nợ đêm nay. Tạm biệt Roma, nơi ước mơ mãi không thành sự thật. Tạm biệt Champion League, chỉ 1 phút oan nghiệt cắt đứt cả chuỗi ước mơ.
Nhưng…
Chelsea sẽ trở lại. Mọi người hãy chờ xem. Platini hãy chờ xem. Công lý mang tên Chelsea sẽ trở lại…
P/s: So với Arsenal thì Chelsea có chất hơn hẳn từ đạo đức, lòng trung thành, tinh thần chiến đấu và những CĐV cũng như tham vọng - Cái yếu của họ là họ đuổi bắt vinh quang trong sự rụt rè quá thận trọng. Chính điều này họ đã không tạo ra được đòn kết liễu
Họ đã dẫn Liv 1-0 trong 1 trận bán kết rùi lại thua 0-1 và thua PEN
Họ đã có lợi thế vô vàn trước MU và hôm qua là Barça.
Như cảm phục với Iker, tôi dành tình cảm cho Lampard, chỉ tiếc ngôi sao tấn công này không đc tự do chơi bóng theo tài năng của anh mà bị o ép bởi những chiến thuật quá toan tính cho một giấc mơ xanh! 8-|