Messi: 'May mắn của tôi là đã thuộc về đội bóng này'

Messi đến sớm và đã chờ đón các phóng viên

Phỏng vấn
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Leo Messi có lịch hẹn các phóng viên tại khu liên hợp Ciutat Esportiva Joan Gamper của Barcelona lúc 9h sáng và anh đến rất đúng giờ. Bầu không khí buổi sáng trong lành và khá mát mẻ với những tia nắng ấm áp, các nhân viên của tổ truyền thông Barça chuẩn bị cho Messi một chiếc áo khoác ngoài nhưng anh từ chối: “Tôi không sao.” Ở tuổi 25, tiền đạo sinh ra tại Rosario (Argentina) chuẩn bị đón đứa con đầu lòng của mình vào tháng 10 này.

Đó sẽ là một cậu con trai, Messi gọi bằng cái tên Thiago. Luôn tươi cười, thân thiện và không né tránh, Messi cảm giác truyền thông – báo chí là một công cụ không nguy hiểm và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân anh.

Sau đây là chi tiết cuộc phỏng vấn độc quyền của nhật báo El Pais với Messi:

Anh từng nói mình rất thích ngủ, nhưng ai lại đến đây sớm lúc 8h30. Khi Thiago chào đời, liệu anh có còn “thích ngủ” nữa không?

Tôi vốn luôn thích ngủ, nhưng mỗi lần ngủ lại chỉ chợp mắt chút ít. Tôi chỉ thích những giấc ngủ ngắn. Tôi đã sẵn sàng mọi thứ cho ngày Thiago chào đời, tôi rất phấn khởi về ngày trọng đại ấy.

Có phải anh học được việc ngủ chợp mắt ở Barcelona này?

Tôi học mọi thứ ở đây. Tôi đến thành phố này năm 13 tuổi, và đi học cũng ở đây,… Hầu hết những điều tôi học được đều là tại Barcelona. Tôi luôn nói rằng mình rất biết ơn về mọi điều ở nơi này và tôi cảm thấy cuộc sống rất tuyệt.

{xtypo_quote_left}Tôi nợ Barça mọi thứ, và như tôi luôn bảo với các bạn, tôi thấy hạnh phúc ở Barcelona.{/xtypo_quote_left}

Có bao giờ anh cảm thấy rằng mình “phải” ở lại Barcelona để bù đắp lại những gì mà anh nhận được ở CLB từ khi còn bé?

Không, tôi không thấy thế… Tôi luôn muốn cho CLB thấy sự tận tụy và cam kết của mình. Ban đầu thì có lẽ là vì thế nhưng giờ thì không, điều đó đã trở nên hết sức bình thường với tôi. Barcelona là nhà và là CLB của tôi. Tôi nợ Barça mọi thứ, và như tôi luôn bảo với các bạn, tôi thấy hạnh phúc ở Barcelona.

Anh thấy sao khi giờ đây mình đang đồng hành cùng người thầy và hai đồng đội ở đội Cadete ngày trước?

Đó là minh chứng cho cách công việc vận hành ở Barcelona. Đội bóng này là một trong những lứa thế hệ cầu thủ xuất sắc nhất mà chúng tôi sản sinh ra. Tôi là một trong 3 cầu thủ ở đội trẻ ngày đó có mặt ở đội một hôm nay (gồm có Cesc và Pique), nhưng vẫn còn những cầu thủ chuyên nghiệp khác, như Vazquez hay Valiente, họ vẫn chơi bóng ở Tây Ban Nha nhưng ở các CLB khác, những CLB có tên tuổi. Nếu một cầu thủ không được thi đấu ở đội một Barça, thì ít nhất họ cũng được sống cuộc đời bóng đá tốt ở những đội bóng khác.

Anh từng nói rằng mình không quan tâm đến việc ghi nhiều bàn thắng, mà quan trọng là các danh hiệu tập thể. Còn điều gì khác trong đời khiến anh bận tâm hơn nữa không?

Đúng vậy, tôi muốn giành danh hiệu với đội bóng hơn là giành thật nhiều các giải thưởng cá nhân hay ghi thật nhiều các bàn thắng hơn bất kỳ ai. Điều cũng làm tôi lo lắng nữa là làm sao để trở thành một con người tốt, có ích thay vì trở thành một cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Câu hỏi là, suy cho cùng bạn sẽ nhận được gì ở cuối đời? Mong muốn của tôi khi giải nghệ, là được mọi người nhớ đến như là một chàng trai tốt bụng. Tôi thích ghi bàn, nhưng tôi muốn được kết giao với những đồng đội mà mình thi đấu cùng. Được mọi người quý mến bởi không chỉ vì mình đã từng ghi rất nhiều các bàn thắng mới tuyệt vời hơn hết.

Vậy nghĩa là anh không quan tâm việc mình có giành Quả Bóng Vàng 2012?

Có được danh hiệu thì tốt, khi đó tôi sẽ trân trọng, và biết ơn vì điều đó. Nhưng thâm tâm tôi thấy rằng các bạn mới là những người quan tâm nhất đến chuyện đó, các bạn luôn hỏi rằng ai xuất sắc hơn ai. Xavi hay Iniesta? Chẳng ai biết được. May mắn của tôi là được thuộc về đội bóng này, tập thể của những cá nhân xuất sắc. Ở đây tôi có mọi thứ: danh hiệu cá nhân, danh hiệu tập thể, các bàn thắng, tất cả. Đội bóng này làm nên lịch sử bởi đã giành mọi danh hiệu. Tôi cũng may mắn vì được thi đấu trong màu áo tuyển Argentina, ở đó tôi cũng có những cầu thủ tuyệt vời bên cạnh. Đó là điều cốt yếu nhất. Với tôi, những cá nhân làm nên một tập thể giỏi. Nếu không có đồng đội, sẽ chẳng có gì và tôi sẽ không là gì. Những danh hiệu hay chiếc cúp, sẽ chẳng bao giờ có được.

{xtypo_quote_left}Mong muốn của tôi khi giải nghệ, là được mọi người nhớ đến như là một chàng trai tốt bụng. Tôi thích ghi bàn, nhưng tôi muốn được kết giao với những đồng đội mà mình thi đấu cùng. Được mọi người quý mến bởi không chỉ vì mình đã từng ghi rất nhiều các bàn thắng mới tuyệt vời hơn hết.{/xtypo_quote_left}

Vậy điều gì làm anh cảm thấy tức giận?

Tôi “gây sự” với thất bại. Còn trong cuộc sống, đó là nghèo đói. Tôi sinh ra ở một đất nước mà nghèo đói ai cũng có thể nhận ra. Ở Argentina, vẫn còn nhiều người trẻ không có cho riêng mình một sự lựa chọn, họ phải ra đường để xin ăn hoặc làm bất cứ điều gì, trong những nơi tồi tàn.

Thế còn những thứ xa hoa, lụa là mà những cầu thủ trải qua? Liệu chúng có khiến các anh thấy nghèo đói là điều gì đó rất xa lạ?

Không. Làm sao mà bạn có thể không cảm thấy điều đó được cơ chứ! Chúng tôi quý trọng những gì chúng tôi có, nhưng tôi không bao giờ quên những gì đã trải qua trước đó, khi tôi còn ở một mình cùng với cha tại Barcelona, tôi nhớ mẹ và các anh vô cùng. Thực tế quanh ta rất khác, nhiều phụ huynh gặp khó khăn trong việc nuôi dạy con cái của mình.

Anh sắp được làm cha. Liệu có cần phải thay đổi điều gì trong cuộc sống?

Có chứ, mọi thứ sẽ khác đi rất nhiều. Tôi sẽ không thể nghĩ cho bản thân nữa, cần phải nghĩ cho con cái, mang những điều tốt đẹp đến với con, mọi thứ. Nếu bạn thay đổi thì rõ ràng ý thức cũng sẽ thay đổi.

Nói về sự thay đổi, anh có tập thay tã cho em bé chưa?

Rồi, tôi từng làm chuyện đó cho các cháu của mình. Tôi thay tã giỏi lắm.

Anh có một quỹ từ thiện để giúp đỡ trẻ em…

Chúng tôi chú trọng việc giáo dục trẻ nhỏ, cố gắng giúp chúng tránh xa khỏi cuộc sống đường phố thông qua giáo dục và thể thao. Chúng tôi cũng làm việc với UNICEF, các bệnh viện – trường học địa phương,… Được giúp đỡ mọi người là một niềm hạnh phúc.

Hiếm khi nào gương mặt anh không rạng ngời khi tiếp xúc với trẻ con. Sao thế, chúng có điều gì đặc biệt à?

Trẻ em như búp trên cành, trong sáng, hồn nhiên, nhất là khi còn bé vì chúng vô hại với bất kỳ ai. Chúng ta nhìn vào chúng và cảm giác thay đổi. Nhiều đứa trẻ rất ngại ta. Chúng không nói gì, không hiểu người đang đứng trước mặt và nói chuyện với chúng bởi chúng chỉ nhìn thấy bạn trên TV và thế là khi bạn ở đó, bọn trẻ cảm thấy e sợ. Được làm cho trẻ con vui vẻ là điều tôi rất thích.

Anh luôn tỏ ra gần gũi với cả trẻ em lẫn người lớn… Sự nổi tiếng luôn khiến con người ta bị chú ý, đánh giá nhiều hơn. Anh có thấy “ngộp” vì điều đó không?

Không, bởi tôi không cần phải “đóng kịch” trước mặt người khác. Tôi vẫn là tôi, cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Vì thế tôi không màng đến việc mình bị soi như thế nào bởi tôi vẫn như xưa, là con người thật như vốn thế. Từ nhỏ mọi người đã vốn biết tôi là người hay ngượng ngùng rồi, nên tôi đã quen với điều đó.

Messi trong buổi phỏng vấn với El Pais

Anh từng bảo làm được những điều như Xavi và Iniesta trên sân khó hơn nhiều so với những gì anh làm. Không lẽ những gì anh làm lại dễ lắm à?

Tôi chỉ cố gắng và luôn luôn làm hết khả năng có thể để giúp đội bóng, còn lại tôi không biết làm những thứ như Xavi hay Iniesta. Tôi ghét phải chịu thua và ra sức để mang lại chiến thắng cho tập thể. Tôi cũng luôn khẳng định rằng đã ra sân là luôn nghĩ về chiến thắng, ghi bàn nhiều hay ít không thành vấn đề.

Lối đá của anh, lối đá mà anh đang sử dụng, chắc anh tập luyện nhiều lắm à?

Không, tôi không biết… Tôi chỉ chơi như hồi còn bé thôi.

Tito Vilanova cũng nói thế…

Sao cơ?

Ông ấy cũng nói như anh vậy, anh làm mọi thứ như cái cách của cậu bé Messi ngày trước, nhưng giờ là Messi xuất sắc nhất trong những người xuất sắc, chứ không phải trong những cậu bé đồng trang lứa tuổi 14.

Lối chơi của tôi có thay đổi gì nhiều đâu, sự thật là thế mà, mặc dù rõ ràng là tôi đã học tập và trưởng thành nhiều hơn qua mỗi trận đấu. Cũng lối chơi ấy mang tôi đến Barcelona và chơi bóng theo cách của La Masia. Mới hôm qua, tôi chứng kiến những cậu trai 7 tuổi cùng tập luyện cùng chúng tôi trên sân, bọn trẻ được dạy y như cách chúng tôi từng trải qua ngày trước, cách mà không một nơi nào trên thế giới có được ngoài La Masia. Khi còn bé, các thầy ở đây dạy bạn về cách chơi bóng, quan tâm đến quả bóng, về chiến thuật, cách đọc trận đấu,… Giờ bọn trẻ chơi y hệt chúng tôi ngày xưa! Tôi vẫn còn thấy ngạc nhiên về những gì mình thấy.

{xtypo_quote_right}Tôi hiểu con người Tito, ông ấy là một con người hòa nhã, bình dị và rất cởi mở {/xtypo_quote_right}

Họ bảo rằng khi anh biết tin Tito sẽ thay thế Pep, anh chỉ cười, nhưng nụ cười ấy làm an lòng cả toàn CLB…

Đúng vậy, tôi chỉ có thể cười khi biết tin Tito sẽ thay Pep. Tôi biết Tito từ khi mình còn là một cậu nhóc và chúng tôi đã có 5 năm đi chung một con đường, với Tito, với Pep. Tôi biết là dưới sự dẫn dắt của Tito, tôi sẽ tiếp tục chơi tốt. Thế này nhé, Tito là người đầu tiên mang tôi ra sân thi đấu, ông ấy để tôi xuất phát ngay đầu trận từ khi tôi còn chơi ở đội Cadete, trước đó tôi chỉ toàn vào thay hoặc thậm chí không được ra sân. Tôi hiểu con người Tito, ông ấy là một con người hòa nhã, bình dị và rất cởi mở. Tito nói thẳng những điều cần nói trước mặt bạn mà không gặp vấn đề gì, tôi thích phong cách đó.

Khi còn ở đội Cadete, có bao giờ anh dính vào rắc rồi nào không?

Tôi không nhớ nữa (cười). Nhưng tôi chắc là chúng ta đã gặp rắc rối thật sự khi chúng tôi là một nhóm những cầu thủ xuất sắc và chúng tôi nguy hiểm với mọi đối thủ.

Anh có còn nhớ trận đấu đầu tiên của mình tại đội Cadete của Barcelona không?

Không, tôi chỉ nhớ là ngay từ rất sớm mình đã bị chấn thương ở xương chày.

Có thật là Pique luôn bênh vực anh mỗi khi anh bị đối phương đá vào chân?

Đúng thế, cậu ấy là người to con nhất trong đội trong khi chúng tôi đều bé tí. ‘Papá’ luôn bênh vực chúng tôi.

Hình như các anh lựa ngày để cùng nhau đồng loạt lên chức bố thì phải? (trong năm nay và năm sau những Pique, Pedro, Villa, Valdes và Messi sẽ lên chức bố)

Không, chỉ là trùng hợp thôi. Đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã trưởng thành, đã lớn thật sự, với nhiều trọng trách hơn. Một trọng trách thiêng liêng.

Anh có vẻ như không bao giờ ghi 1 bàn trong một trận đấu, nếu có ghi thì phải rất nhiều? Như hat-trick chẳng hạn?

Không, tôi cũng không rõ nữa… Càng nhiều càng tốt. Nhiêu cũng được.

Rõ ràng là muốn cướp bóng khỏi chân anh rất khó khăn và anh thì không bao giờ ăn vạ…

Ngay từ bé tôi đã thế. Tôi luôn luôn như thế. Tôi luôn cố gắng hoàn thành mọi thứ theo cách đó. Tôi cũng không hiểu vì sao nữa… Nhưng tôi không bao giờ trông chờ vào việc giả vờ té ngã.

Mọi người kể rằng từ khi còn là một cầu thủ nhí, anh là người duy nhất không bao giờ bị khiển trách, và điểm này khiến anh được tất cả tôn trọng.

Tôi đã từng bị khiển trách, nhưng không nhớ rõ cụ thể ra sao. Chắc là vì mọi người tôn trọng lối đá của tôi, nhưng vì phong cách bóng đá ở Barça là một chạm, trong khi tôi hầu như chẳng bao giờ chịu chuyền bóng. Các thầy nhắc nhở tôi nhiều lần, bảo tôi cần phải chuyền bóng sớm hơn nhưng rõ ràng là tôi không nghe lời thế là các thầy cũng thôi nhắc nữa. Nhưng từ từ thì tôi cũng tập cách chuyền bóng nhiều hơn cho các đồng đội. Còn khi mới bắt đầu tập tạnh chơi bóng, tôi không chịu chuyền bóng cho bất kỳ ai!

Anh có hay nói chuyện nhiều trên sân không?

Không, không nhiều! (cười)

Nhưng nếu vậy thì đối thủ và các trọng tài sẽ…

À không! Với đối phương và trọng tài thì tôi hay nói chuyện với họ nhiều. Còn với các đồng đội thì ít lắm. Bởi chúng tôi chơi với nhau từ khi còn nhỏ, vì vậy chúng tôi ăn ý nhau đến từng ánh mắt.

À, còn về vụ việc với Villa? Đó có phải là một cuộc xô xát trong phòng thay đồ?

Tôi từng nói là các bạn không nên săm soi những vấn đề mà vốn dĩ nó không tồn tại, chẳng có gì tiêu cực giữa chúng tôi cả. Hơn bất kỳ tập thể nào, nội bộ chúng tôi hoàn hảo đến mức không ngờ, không chút rạn nứt. Có thể chúng tôi ở cùng với nhau chỉ mới được một thời gian nhưng tính nhân văn và tinh thần khiêm tốn luôn hiện hữu. Không ai có thể biết niềm vui mà chúng tôi có là như thế nào sau bao nhiêu năm gắn bó, không dễ để vun đắp được tình cảm như hiện tại.

Vậy đó cũng chính là điều tốt nhất ở Barça?

Không, điều tuyệt vời nhất ở đội bóng này là chúng tôi luôn bước vào mỗi trận đấu theo cùng một ý tưởng như trong suốt 5 năm qua. Chúng tôi muốn luôn có bóng trong chân, muốn luôn giành chiến thắng tất cả. Nhưng trên hết, tham vọng chính là những gì hiện hữu ở đội bóng này. Thậm chí là sau khi chúng tôi đã giành mọi thứ, chúng tôi vẫn tỏ ra lo lắng nếu để thua trong một buổi tập nào đó trên sân. Đó chính là điều tốt nhất ở Barça: tham vọng.

Đó có phải là nhờ dấu ấn của Pep?

Đúng thế, Pep đã cho chúng tôi thấy con đường và chúng tôi đi theo ông. Ông giúp chúng tôi chơi bóng theo cách luôn có một ý tưởng nhất định trong đầu, luôn luôn nỗ lực, luôn luôn ghi bàn. Chúng tôi nhận được phong thái và niềm tin rằng mình sẽ có thể chiến thắng. Điều đó thật phi thường. Pep đúng là một hiện tượng về cách phân tích trận đấu và cách ông chuẩn bị mỗi cầu thủ cho các trận đấu của mình. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có thể gặp được một HLV nào như Pep nữa.

Messi vẫn nhớ ơn Rijkaard

{xtypo_quote_left}Mọi thứ đến với tôi sau này đều nhờ vào Rijkaard {/xtypo_quote_left}

Rijkaard là người đầu tiên dẫn dắt anh ở Barça. Anh có còn cảm thấy tức khi không được ra sân chơi trận chung kết Champions League ở Paris không?

Về lý thuyết thì tôi nợ mọi thứ ở Rijkaard. Ông là người đầu tiên tin tưởng ở tôi, ông cho tôi ra mắt đội một khi tôi còn rất trẻ, tôi biết ông đã đối xử với tôi tốt như thế nào. Ông đã đúng khi không để tôi ra sân tại Paris, nhưng thời điểm đó tôi không hiểu vấn đề thế nên tôi tức giận vì điều đó, nhưng sau này thì tôi đã hiểu. Mọi thứ đến với tôi sau này đều nhờ vào Rijkaard.

Khi còn Rijkaard trên ghế chỉ đạo, anh đã ghi bàn thắng đầu tiên vào lưới Real Madrid. À không, đến tận 3 bàn…

Ngày ấy thật tuyệt vời! Chúng tôi đã gỡ hòa thành công, bàn đầu tiên đến, rồi cứ thế là những bàn tiếp theo. Tất cả đều không bao giờ có thể quên được.

Điều gì về Siêu kinh điển mà anh nhớ nhất?

Tôi nhớ tất cả những lần Barça giành chiến thắng. Không gì bằng cảm giác được đánh bại Real. Họ là một đội bóng xuất sắc. Nhưng nếu phải chọn ra một trong số đó, tôi sẽ chọn trận bán kết Champions League (2010-2011), bởi ý nghĩa của trận thắng đấy với Barça.

Và, ghi bàn vào lưới Casillas. Thật tệ! Anh ghét Casillas à?

Không, ngược lại là đằng khác. Tôi thật may mắn khi có thể ghi bàn vào gần như mọi trận đấu trước Real những năm qua. Tôi hy vọng mình có thể tiếp tục duy trì điều đó. Iker là một thủ thành xuất sắc, một trong những người giỏi nhất. Tôi đã từng sút tung lưới anh ấy, nhưng Iker cũng từng cản phá nhiều cơ hội của tôi. Anh ấy rất nhanh và cừ.

Những trận đấu với Real của Mourinho đều đặc biệt khó khăn?

Mỗi trận mỗi khác. Và tất cả đều khó khăn. Trước mội đối thủ như Real, với một đội hình ưu tú, bạn sẽ luôn gặp rắc rối. Những trận đấu này cũng trở nên vất vả với chúng tôi. Trước Granada, mãi đến phút 85 chúng tôi mới ghi bàn, còn trước Spartak cứ tưởng như chúng tôi sẽ thua. Các đối thủ ngày càng khó đánh bại hơn. Chúng tôi muốn tấn công trong khi họ thì lui về phòng thủ đông nhất có thể… Các đối thủ ngày càng nắm bắt lối chơi của Barça để tìm ra điểm yếu. Nếu may mắn, bạn sẽ có một ngày thi đấu dễ thở với một đối thủ nào đó nhờ vào sự xuất sắc của Valdes và không để mắc những sai lầm. Còn không, chỉ một chút trục trặc cũng khiến mọi thứ trở nên phức tạp.

Thế anh ngưỡng mộ điều gì nhất ở Real?

Tôi thích được thi đấu tại Bernabeu. Real là một đội bóng với bề dày lịch sử đáng khâm phục.

Vậy còn đối với đội bóng của Mourinho?

Real Madrid sẽ “giết” bạn ở những pha phản công. Họ có những tiền đạo cực kỳ tốc độ và sự kết nối giữa hàng công với hàng thủ là vô cùng hiệu quả, chỉ mất 5 giây và Real đã có thể ghi bàn. Họ không cần phải chơi hay mới có thể ghi bàn. Họ tạo nên nhiều cơ hội bởi có trong tay những cầu thủ giỏi, rất giỏi. Tôi thấy mình cũng thật may mắn khi được chơi cạnh Higuain hay Di Maria tại Argentina. ‘El Pipa’ (Higuain) nhận bóng 2 lần và ghi cả 2… Từ những gì rất bình thường, Real cũng có thể ghi bàn vào lưới bạn.

Anh nghĩ vì về Mourinho?

Tôi không thể nói gì. Bởi tôi không biết về ông ấy, cũng chưa bao giờ nói chuyện với ông ấy. Tôi chỉ có thể nói về những gì tôi biết, như với Mourinho thì đó là các danh hiệu ông giành được. Tôi biết những học trò của Mourinho ấy nói tốt về ông ấy rất nhiều, nhưng bản thân tôi thì không biết gì về con người này.

Mourinho nói rằng bóng đá của Barça thật nhàm chán và tuyển Tây Ban Nha thì chỉ biết chơi phòng thủ?

Thật thế à?

Ông ấy từng nói thế tại cuộc gặp giữa các HLV UEFA: “Họ chơi với 4 hậu vệ và 6 tiền vệ. Đó không phải là bóng đá tấn công. Nhàm chán và buồn ngủ.”

Tây Ban Nha chơi cũng gần như giống chúng tôi. Khi đối đầu với Tây Ban Nha, đối phương không thể có bóng và với các cầu thủ thì điều đó thật kinh khủng. Tôi đã từng chơi trước Tây Ban Nha và phải đuổi theo bóng từ phía sau. Chuyện này cũng diễn ra với Real hay Murcia,… Với Argentina thì lại khác. Nhưng tôi chưa bao giờ phải chạy nhiều mà không có bóng trong chân như những trận đấu trước Tây Ban Nha cả.

Argentina đang đứng ở đâu?

Sabella đang khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Tôi biết đội bóng cần gì và tôi muốn chuyển hóa chúng thành hiện thực. Chung quanh tôi giờ là những con người mới và tôi nghĩ chúng tôi đang đi đúng hướng.

Ước mơ của anh là giành World Cup trong 2 năm tới?

Tôi thật sự muốn làm điều đó. World Cup có ý nghĩa rất lớn với Argentina và với bản thân tôi.

Anh sẽ giã từ bóng đá mà không trở về hoàn thành ước mơ cùng Nuls (Newell’s Old Boys)?

Ồ tôi hiểu. Tôi luôn nói rằng mình sẽ trở về Argentina để thi đấu bởi điều đó có ý nghĩa với tôi, đó là nơi tôi sinh ra, là nơi vẫn còn lưu giữ ước mơ được ra mắt đội một tại giải hạng nhất của tôi cho tới ngày tôi đến Barcelona. Mọi thứ đã bị hoãn lại, giờ tôi cũng không rõ mình có thể làm được không nữa.

Điều gì anh thấy thích nhất khi nhìn vào bóng đá gần đây?

Đó là nhìn những cậu bé chơi bóng ở La Masia. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những gì mình thấy, về cách Barça vận hành. Chúng còn rất bé và đã chơi được như thế… nếu bạn đến những nơi khác, bạn sẽ không thể bắt gặp điều tương tự. Chỉ ở Barça mới có. Vì vậy, tôi thích được nhìn lũ trẻ chơi bóng.

Một nhà báo Italia (cô Andrea de Benedetti – 41 tuổi) từng phỏng vấn anh đã có cảm tưởng như thể cô ấy là một hậu vệ phải kèm anh trên sân, tức rằng “anh chuẩn bị sẵn mọi thứ, anh biết nơi mình sẽ đến, những gì mình sẽ làm và anh cảm thấy mình có thể làm tất cả, để cuối cùng hậu vệ tuột mất anh”…

Và tôi cũng nghĩ “cuối cùng mình chẳng được gì” (cười). Không, tôi chỉ luôn nói những gì mình nghĩ trong đầu mà thôi, nhưng tôi cảm thấy không cần phải vướng mình vào rắc rối. Tôi không thích tạo nên những xung đột hay vấn đề nan giải nào. Đó không phải là cách tôi muốn làm. Tôi thấy không có lý do gì để phải nói xấu một ai đó hay đáp lại những gì người ta không hiểu về mình. Tôi chỉ muốn tôn trọng tất cả. Nếu các bạn muốn thử… à không, bởi tôi không muốn vướng vào rắc rối đâu.

Anh có dễ nhột khi bì cù không?

Không. Tôi không dễ đụng đến là cười. 

(theo El Pais)

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.