Đến hẹn lại lên, mỗi dịp cuối tuần chúng ta lại có cơ hội được thức đêm để xem các cầu thủ con cưng thi đấu. Và sẽ thú vị hơn nữa khi lần này, thầy trò Tito Vilanova phải hành quân đến xứ Andalusia để đọ sức với một tên tuổi khá máu mặt tại Tây Ban Nha, đó là Sevilla.
Nhắc đến binh đoàn của HLV Michel, hẳn người hâm mộ sẽ khá lo lắng nhưng cũng không ít phần phấn khích khi đội chủ sân Ramón Sánchez Pizjuán chưa bao giờ để cho Barcelona lấy điểm mà không thở phào khi trận đấu kết thúc, nhất là mỗi lần được thi đấu trên sân nhà của họ.
Vị trí thứ năm trên bảng xếp hạng, cùng số điểm với hai đội xếp trên là Malaga và Mallorca (11 điểm) vẫn chưa lột tả hết sức mạnh của đội chủ nhà. Mở đầu bằng chiến thắng truớc đối thủ không mấy dễ chịu – Getafe, Sevilla hoà liên tiếp 2 trận trên sân khách để rồi xoáy sâu vào nỗi đau của Đội bóng Hoàng gia trên con đuờng bảo vệ ngôi vuơng bằng 3 điểm trên Ramón Sánchez Pizjuán. Và mới đây nhất là thắng lợi 0 - 2 ngay trên thánh địa của Deportivo, từng đó đủ để thấy phong độ của Sevilla cũng không thua kém Barcelona là bao khi mùa giải mới trôi qua vòng đấu thứ năm.
Còn Barcelona? Nhiều người cho rằng Sevilla cũng sẽ bất lực trước phong độ khủng khiếp của Người khổng lồ xứ Catalan với 5 trận ra quân toàn thắng. Nhưng nếu nhìn nhận thật kỹ thì thầy trò Tito không thực sự mạnh đến vậy. Vẫn còn đó những căn bệnh "thâm niên" đã xuất hiện từ thời Pep Guardiola. Có thể nhìn thấy rõ nhất ở trận đấu cách đây một tuần, trước Granada tại Camp Nou. Một hàng hậu vệ có sự hiện diện của 2 ...tiền vệ phòng ngự, một tuyến giữa thiếu gắn kết và lỗi điệu tiqui-taca nếu Xavi vẫn còn ngồi trên ghế dự bị, và đặc biệt là sự vô duyên và nhát sút đến kỳ lạ của các tiền đạo hàng đầu thế giới. Nếu như không có pha 1 vs 1 thành công của Valdes ở phút 83, không có cú vút má xuất thần của Xavi từ ngoài vòng cấm, thì có lẽ Barcelona còn không giữ nổi 1 điểm tại Camp Nou nữa là...
Ngày nay khi nhắc đến La Liga, người ta thường nghĩ đó là cuộc đua song mã của hai kẻ thù "không đợi trời chung" và cũng là hai "đại gia" của bóng đá Tây Ban Nha. Có lẽ vì thế mà cứ mỗi lần "Siêu kinh điển" sắp đến, chẳng ai thèm để ý đến những trận cầu khác. Nhưng thật kỳ lạ khi mà năm nay, "nhiệt" của El Clasico đã giảm đáng kể. Vẫn còn đó Mourinho với nhữg phát ngôn đầy kiêu ngạo, vẫn còn đó món nợ tại Siêu cúp chưa trả cho “Nhà trắng”, vẫn còn đó cuộc tranh cãi chưa đến hồi kết “Ai là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới?”. Nhưng dường như khoảng cách 8 điểm giữa hai đội đã làm mất đi khá nhiều sự quan tâm từ giới truyền thông và các tín đồ túc cầu giáo. Tuy nhiên điều này lại có lợi cho Barcelona, bởi trước cuộc chạm trán nảy lửa đó, họ còn một chướng ngại vô cùng khó khăn mang tên Sevilla, với một Palop trong khung gỗ chỉ mới bị khuất phục 2 lần và 3 trận liên tiếp giữ sạch mành lưới, một bức tuờng đá trước vạch 16m kiên cố nhất La Liga (cho đến thời điểm này) và một Álvaro Negredo đang vào phom cùng 3 bàn thắng. Thay vì “đứng núi này trông núi nọ”, hãy tập trung để làm sao không cho cơn ác mộng mang tên Toño (thủ thành của Granada) lại hiện hữu một lần nữa, làm sao để không còn những pha “diễn hài” của “những kẻ đóng thế” truớc mặt Valdes khiến người xem phải dùng đến thuốc trợ tim, và làm sao để Barcelona biến ảo hơn nữa, “diệt gọn” kẻ thù, tạo đà hưng phấn đón tiếp Real Madrid.
or post as a guest
Be the first to comment.