Thời gian là một điều kỳ lạ! Nó chia cắt chúng ta, nó gây ra những điều khó chịu và nó trượt ra xa chúng ta, đó là một trong số ít những thứ trong cuộc sống mà bạn không thể, không cách nào có thể định hình, điều khiển và không thể có được nhiều hơn. Thời gian sinh ra hối tiếc, thương xót. "Nếu" là từ thường được dùng để chua xót và vô ích tiêu phí nhiều hơn nữa thời gian vào cái quỹ thời gian mà bạn đã lãng phí. Thời gian lặng lẽ thấm vào bạn.
Có một bài hát luôn nằm trong danh sách yêu thích của tôi: Yesterday when I was young, tác giả Charles Aznavour và được biết đến nhiều hơn với giọng ca Roy Clark. Bài hát nói về việc một người tự dằn vặt vì việc ông ta đã lãng phí quá nhiều thời gian trong thời trai trẻ vào những trò vô bổ.
Người ta nói rằng, bạn thường chỉ trân trọng những thứ bạn đã đánh mất, đã trải qua.
Tôi có lẽ chưa đủ già để hiểu thật rõ điều đó. Những gì tôi biết là tôi chưa bao giờ biết, chưa bao giờ thấy một đội bóng nào, một thực thể nào trong lĩnh vực thể thao có thể làm những gì câu lạc bộ bóng đá này đang làm được.
Hồi những năm 90 thế kỷ trước, tôi đã từng dõi theo những trận đấu hừng hực sức sống của Manchester United, tôi cũng không bỏ qua cả một mùa giải bất bại của Arsenal. Tôi cũng có biết đến Real Madrid với cái gọi là Giải Ngân Hà (1.0). Kể từ kỳ World Cup 1990 tới nay, tôi cũng chẳng bỏ qua trận đấu nào của đội tuyển Brazil…
Quả thực là các đội bóng đó đã đặt ra những tiêu chuẩn mới cho từ “thành công”.
Nhưng ở thời điểm ngày hôm nay, khi trận đấu coi như đã được kết thúc. Tỷ số là 4-0, những sự thay người đã được thực hiện, nó chỉ là một câu hỏi khi nào tiếng còi cuối cùng sẽ thổi. Vậy mà khi một cầu thủ Espanyol có bóng, các cầu thủ Barça tranh cướp bóng của anh ta cứ như thể trận đấu vẫn đang ở phút thứ 1 mọi chuyện vẫn có thể xảy ra vậy.
Một trận bóng đá dài 90 phút. Trong thời gian đó, rất nhiều thứ có thể xảy ra. Những gì đã xảy ra cho tôi trong thời gian gần đây là một hiện thực mà tôi sẽ không bao giờ trong đời tôi nhìn thấy bất cứ điều gì trong lĩnh vực thể thao này tuyệt mỹ đến vậy. Không bao giờ. Tôi thấy mọi người khi xem một trận bóng đá thì thường gào thét, cổ vũ rất nhiệt tình, hoặc chí ít thì cũng phải xuýt xoa mỗi khi chứng kiến bàn thắng được ghi hoặc một tình huống di chuyển khéo léo… Nhưng có lẽ sẽ ngày càng nhiều các culé giống tôi, ngồi im và chiêm ngưỡng. Tôi không nói được gì, mà sao tôi có thể nói được gì chứ? Trong một trận đấu như trận đấu đêm qua, các tình huống bóng tiếp diễn nhau liên tiếp liên tiếp. Ngày nối ngày, trận đấu kế tiếp trận đấu, những pha bóng kỳ diệu đó trôi qua, và nhiệm vụ của chúng ta là không thể để nó tuột đi mất mà không dành cho nó những sự tưởng thưởng xứng đáng.
Tôi mới 35 tuổi, mới lấy vợ chưa tới 2 năm, nhưng thực ra thì chúng tôi đã yêu và sống chung với nhau từ hồi 2004. Trong suốt quãng thời gian đó tới nay, chúng tôi may mắn chưa choảng nhau lần nào. Bởi vì khi một cốc nước đổ đi, bạn không bao giờ có thể lấy lại được một cốc nước như cũ nữa. Tôi nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy mỗi ngày, bởi vì ai mà biết được, tôi có thể không thể làm được điều đó vào ngày mai? Cuộc sống là đầy vơi những khoảnh khắc, mảnh vụn nhỏ của thời gian mà trong đó là những bực dọc, phiền muộn, và cả những vui thú, hứng khởi.
Tôi nghĩ về những điều đó ngày càng nhiều, khi tôi ngồi xem Barça chơi bóng trong những ngày này. Nhiều lần tôi và một nữ culé khác đã cùng chia sẻ rằng chúng tôi đang quá hạnh phúc vì được trải qua quãng thời gian này cùng với đội bóng mình yêu thích.
Chúng ta vẫn luôn tham lam với những gì đẹp đẽ và với thời gian. Vì vậy, chúng ta xem trận đấu, sau đó lại xem nó một lần nữa. Đến tối thì, chúng ta xem những điểm nổi bật trên chương trình bóng đá. Rồi bạn lại lên trang fcb-videos.com để tải các clip bàn thắng và tổng hợp trận đấu về xem. Đến cuối mùa giải hoặc bất kỳ thời điểm nào đó, nếu có một clip tổng hợp về Barça, chúng ta lại hì hục tải về để thưởng thức. Chúng ta không biết lý do tại sao chúng ta muốn nó, ngay cả khi chúng ta đang làm. Thật tuyệt diệu.
Tito Vilanova đã trở lại trên băng ghế dự bị ngày hôm nay, phụ trách cỗ máy tàn phá mà ông đã tinh chế. Ông có đội bóng tốt nhất của mình, Valdes, Alves, Pique, Puyol, Alba, Busquets, Xavi, Iniesta, Fabregas, Messi và Pedro. Cả đội đều mạnh khỏe. Hoàn toàn mạnh khỏe. Và vừa trở về từ một kỳ nghỉ giữa mùa giải đối mặt với một bên là Espanyol với nhiệm vụ kiếm điểm từ đối thủ đáng ghét vào hạng nhất nhì của chúng ta, một cuộc chiến Derby Catalan.
Và đối thủ đã bị phá hủy. Espanyol đã không có một cơ hội trong trận đấu này, đến nỗi sau đó, huấn luyện viên, Javier Aguirre, cho biết: "Đó là một đặc ân để chơi trong cùng một giải đấu như thế này với Barcelona và chiêm ngưỡng họ thi đấu ở khoảng cách gần đến thế."
Đây là một đội bóng đặc biệt.
Có, có những người ghét câu lạc bộ, ghét những người ủng hộ đội bóng.
Những năm Gaspart của hơn một thập kỷ trước. Gần đây hơn. Hai mùa giải thất bại của Rijkaard, những kỷ niệm cay đắng nhất của tôi là một cule vì sự lãng phí, sự lãng phí không thể tha thứ đối với tài năng và niềm vui. Quãng thời gian đó có vẻ đã rất xa đến nỗi người ta quên mất rằng thời đại Guardiola chỉ mới bắt đầu vào năm 2008, chỉ năm năm trước. Thời kỳ Chiến thắng dường như đã tồn tại từ lâu lắm rồi, nhưng trên thực tế nó cũng chỉ như một giây phút thoáng qua. Một mẩu thời gian ngắn ngủi, trong đó câu lạc bộ của chúng ta là câu lạc bộ xuất sắc nhất mà bất cứ ai đã từng nhìn thấy. Bốn năm và hơn nữa? Chắc chắn. Thời gian không quan tâm về điều đó. Bốn năm chưa có gì là ghê gớm.
Có nhiều người đã hỏi làm thế nào các cầu thủ có thể duy trì, duy trì và giữ tập trung cũng như khát khao. Tôi lại nghĩ về Thời gian. Tôi nghĩ, các cầu thủ của chúng ta tuy còn rất trẻ nhưng đều nhận thức được thời gian của họ, quãng thời gian xuất sắc ngắn ngủi của họ. Và hẳn là họ cảm thấy như họ đang lãng phí thời gian khi họ không chiến thắng, thực hiện tối đa tiềm năng của họ cho tới những giây phút cuối cùng.
Trả lời phỏng vấn sau trận đấu ngày hôm nay, Vilanova cho biết: "Các cầu thủ đã tập luyện tốt trong những ngày nghỉ. Hầu hết thậm chí còn bị giảm cân, điều đó cho thấy họ đã thực hiện tập luyện một cách nghiêm túc".
Tíc tắc .... Tíc tắc .... Tíc tắc .... Tíc tắc
Một ngày nọ, vợ tôi và tôi đã đi bộ về nhà, và một chú chó nhỏ cứ hết tốc lực chạy qua chạy lại một đoạn vỉa hè, không biết chán. Tôi tự hỏi “tại sao nó làm điều đó," vợ tôi nói: “phải anh thì anh có làm thế không?". Yep, chú chó nhỏ đang tận hưởng niềm vui của nó. Tương tự như vậy, dù tỷ số đã là 4-0, Pedro, dù đã ghi tới 2 bàn, dồn ép thủ môn đối phương như thể anh tạ đang thiếu nợ Pedro tiền vậy, pha áp sát quá nhanh khiến chỉ việc phá bóng thôi cũng là quá khó đối với thủ thành Espanyol. Đó là nỗ lực, năng lượng và khao khát.
Câu nói, thành công chỉ bao gồm 1% thiên bẩm và tới 99% là do lao động, Barça chính là minh hoạ rõ nét nhất cho câu nói trên. Khi bạn nghĩ về Barça, thực sự tìm hiểu về sự thành công của đội bóng, đúng là chúng ta có những cầu thủ xuất chúng. Nhưng liệu các cầu thủ đó có thường xuyên phô diễn những kỹ năng thiên bẩm của họ? Chúng ta đều biết rằng có những điều đã diễn ra đủ để làm trái tim vỡ òa vì sung sướng, bộ não nổ tung vì sự siêu phàm… Nhưng một trận đấu vẫn được giải quyết phần lớn nhờ vào việc thực hiện các nhiệm vụ “đơn giản”, những màn chuyền bóng qua lại “cơ bản”, những đường chuyền ngắn, những pha chạy chỗ có trong sách giáo khoa về bóng đá. Nhưng khi chúng được phối hợp với nhau, chúng tạo ra một trận đấu đẹp không tưởng. Đó lại là lao động, màn lao động bởi những cầu thủ có mục đích rõ ràng và nhận thức được rằng thời gian mà họ cùng tỏa sáng bên nhau chạy nhanh như chó đuổi.
Vào ngày thứ bảy, Ryan Giggs tung ra một đường chuyền tuyệt diệu cho Robin Van Persie. Các cổ động viên MU rất phấn khích với pha bóng đó, còn với các culé thì sao? Barça làm hỏng chúng ta mất rồi, những pha bóng như vậy chúng ta được thưởng thức hết trận này tới trận khác. Thậm chí các hậu vệ cánh của chúng ta cũng có thể làm điều tương tự.
Có thể đó là điều khiến các fan khác trở nên ghét cái đám culé chúng ta. Thực sự thì họ cũng như chúng ta nên hiểu rằng một điều bình thường, một thực tế vẫn có thể bị nhận định theo hướng sai lầm và đối ngược hoàn toàn.
Mà pha bóng đó cũng chỉ là một trong rất nhiều tình huống khiến bạn nhận ra rằng bạn đang được chứng kiến, được chiêm ngưỡng một điều “giản dị” đặc biệt của Barça này.
Nhìn vào bàn thắng đầu tiên của ngày hôm nay, một pha phối hợp kinh điển của những pha bóng đơn giản, được kết thúc bởi Xavi - một cái tên không quá nổi bật (trên phương diện ghi bàn). Bạn cứ thử xem lại mà xem, một bàn thắng có vẻ là thông thường ở Barça nhưng sẽ rất khó thấy ở các đội bóng khác. Một vẻ đẹp hiếm có và khó cưỡng. Một ví dụ khác, là bàn thắng thứ 2 của Pedro, một pha chọc khe “có trong sách giáo khoa” sau đó là một cú phá bẫy việt vị cũng “có trong sách giáo khoa” luôn. Nhưng những thứ có trong sách giáo khoa đó ít khi được hiện thực hóa ở các đội bóng khác.
Thời kỳ câu lạc bộ chúng ta giành cú ăn 3 ngay trong mùa bóng đầu tiên với Guardiola (sau đó là ăn 6), cũng rất tuyệt vời. Nhưng đội bóng hiện nay thậm chí còn mang lại cho tôi nhiều niềm vui khó tả hơn. Năm 2008, chúng ta cũng có một hệ thống tốt, nhưng không thể chối cãi rằng chúng ta có một hàng công mạnh kinh khủng với bộ 3 Henry - Eto’o - Messi. Mùa giải đó chúng ta không thực sự phải trải qua những nghịch cảnh nào, ngoại trừ một người đàn ông ít kinh nghiệm, bị đa phần chuyên gia bóng đá nhận định là một sự lựa chọn không tốt cho vị trí HLV, đã chinh phục tất cả những thử thách mà bóng đá cấp CLB có thể đặt ra.
Barça của hôm nay này đã trải qua đủ mọi khó khăn: chấn thương thường xuyên, dai dẳng và khủng khiếp, thậm chí là ung thư dành cho huấn luyện viên trưởng. Nhưng những khó khăn đó chẳng thể rút ngắn khoảng cách dẫn điểm 11 và 16 đối với các câu lạc bộ đứng thứ hai và thứ ba trong bảng xếp hạng. Câu lạc bộ chúng ta có sự khởi đầu tốt nhất chưa từng có trong lịch sử Liga, sau khi mất chỉ hai điểm trong 18 trận.
Barça ngày hôm nay chơi bóng với niềm vui chứ không phải là những màn ăn thua đủ, cho dù đôi khi đội bóng đó, lối chơi đó sinh ra những kết quả quá tàn nhẫn (đối với các đối thủ).
Tôi có một điều cần lưu ý về trận đấu ngày hôm nay, Messi đã chơi trận đấu tốt nhất của mình trong một thời gian dài. Niềm vui đã trở lại với anh, một niềm vui có thể bắt nguồn từ thực tế rằng anh ta không cần thiết phải là số Một. Xavi ghi bàn, đột nhập vòng cấm mở tỷ số cho đội nhà. Pedro có cú đúp của mình ngay khi hiệp 1 mới trôi qua được một nửa thời gian . Các bàn thắng đang đến, và họ đang đến từ những người khác. Khi điều này xảy ra, bạn có thể thấy Messi mở rộng phạm vi của mình. Hôm nay, anh là một chiến binh cả trong phòng thủ cũng như trong một cuộc tấn công. Khi anh chơi theo cách đó, anh đã làm cho câu lạc bộ trở nên không thể đối phó.
Pedro trở lại? Một câu hỏi hay. Những nỗ lực và cống hiến là điều luôn luôn có, nhưng có vẻ như kể từ mùa bóng đầu tiên lên đội 1, tiền đạo nhỏ con của Barça mới lại thể hiện cảm giác bóng tốt như trận đêm qua.
Mọi cầu thủ đều đáng được thưởng thức trong trận đấu đêm qua, kể cả đó có là Iniesta, luôn hút theo một đám đông phòng ngự Espanyol, hay là Busquets với những đường chuyền đơn giản và hiệu quả của mình, và cũng là Valdes giữ sạch lưới với một pha đối mặt đã trở thành thương hiệu của thủ môn này.
Chúng ta cũng không nên quên rằng Espanyol đang ở trong khu vực xuống hạng. Và họ đã có một chuỗi bốn trận thành công dưới thời HLV Aguirre. Tôi đã lo lắng về trận đấu này, cũng giống như tôi sẽ lo lắng về Malaga, và tất cả các trận đấu còn lại của mùa giải. Các yếu tố có thể dẫn đến thất bại đều đủ cả nào là kỳ nghỉ đông, nào là các đối thủ đang hồi sinh với một mục tiêu rõ rệt của họ, và giờ Barça là một mục tiêu chiến đấu của toàn bộ La Liga.
Liệu điều gì sẽ xảy ra? Tôi không biết, bạn không biết và chẳng ai biết. Duy có một điều chúng ta đều cảm nhận rõ, một điều rất đặc biệt đang diễn ra, một kỳ tích đang trên đường trở thành sự thật. Và điều tốt nhất chúng ta có thể làm là hãy chú tâm hay tận hưởng từng ngày một, từng trận đấu một, những giai đoạn đẹp đẽ ít khi lặp lại nhiều lần trong một đời người.
Khủng Long
or post as a guest
Be the first to comment.