Trưa nay, nhân lúc trà dư, tửu hậu, ngồi nghĩ về El Clásico, tôi bỗng dưng thấy lòng dâng trào một cảm giác khó tả. Hít 1 hơi thật dài, chầm chậm đẩy từng làn khói bay ra, lúc đó tôi mới ngộ ra rằng: "Đã 1 năm rồi đấy".
Ngoảnh đi, ngoảnh lại, mới đó đã tròn 1 mùa bóng, kể từ cái ngày định mệnh El Clásico lượt đi của mùa giải trước. Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm thấy thật nóng nực bởi khí hậu ở đây. Nóng gì mà nóng ghê thế, bởi vào thời gian đó ở Hà Nội:
Da dẻ hồng hào
Tiếng gió lao xao
Đùa vui với lá
Cũng may cái nóng đó không hành hạ tôi được lâu. Leo lên taxi, tôi nhờ bác tài đưa về nhà cách đó không xa, cỡ 15 phút. Ôi cái nóng! Rét còn chịu được, chứ nóng thế này thì !@#$%^&*
Về đến nhà, tôi bốc ngay điện thoại, liên hệ với các homie để làm cái hẹn. Sau khi bàn bạc xong, tôi lao vào nhà tắm cho thoả cái cảm giác mát lạnh lan toả khắp cơ thể. Tắm táp xong, tôi leo lên giường, nằm chờ đến giờ hẹn.
Có lẽ sau chuyến bay dài và mệt, thêm đó là khí hậu chưa hoà hợp, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỗng tiếng chuông điện thoại réo lên. Cầm điện thoại, tôi nhận ra số gọi đến là ai. Đó là homie Blanco. Homie ấy hỏi nhà tôi nằm đoạn nào, mặc dù tôi đã nhắn tin cụ thể pass, à quên số nhà kèm chỉ dẫn chi tiết hơn hướng dẫn viên du lịch. Sau vài phút, homie đã ở trước của nhà tôi. Hai thanh niên rủ nhau ra quán PES thử độ dẻo dai của 2 bàn tay. Trước khi lên xe, tôi tạt vào quầy bán thuốc lá đầu nhà làm bao Jet để tý anh em còn có cái mà lấy lại bình tĩnh sau mỗi pha bóng.
Quán PES cũng không xa lắm. Hình như nằm trên tuyến đường Hoàng Văn Thụ hay đó là khu Hải Triều gì đấy thì phải. Đây là khu cắt tóc gội đầu, quán ăn và đủ thứ khác nữa. Nhưng 2 thanh niên không vào đó mà rẽ ngay vào ngôi nhà quen thuộc mà homie hay lui tới. Tầng 1 là hàng dãy máy vi tính, kéo sâu vào cỡ 30 mét, mặt tiền phải đến 8 mét. Với cái mặt tiền này, tôi chấm điểm 8 cho độ thoáng mát và thuận tiện để xe trong nhà. Lần theo tiếng gọi của âm thanh quen thuộc, chúng tôi lên tầng 2 lúc nào không hay biết. Tầng 1 đông người thế nào, thì tầng 2 lại trống vắng đến kỳ lạ. Chắc tại bọn tôi đi check máy buổi trưa nên vắng. (Anh em nào hay chơi thì vào confirm nhé). Chọn ngay máy có vị trí lý tưởng là dưới cái máy lạnh, chúng tôi gọi ngay chai Sting và không quên châm ngay những điếu thuốc Jet đầu tiên.
Homie Tùng đá hay quá. Quả là homie ấy hội đủ "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" để thử sức món PES với tôi. Hết trận này đến trận khác, hết điếu này đến điếu khác, chúng tôi phô diễn những đường bóng, những pha bật nhả, những cú sút mà đến cả La Masia cũng chưa cho vào sách giáo khoa để đào tạo các mầm non. Trường phái bóng đá của chúng tôi khác nhau lắm. Chẳng có gì mới mẻ đối với nền bóng đá thế giới, những cũng khiến những vị tướng lão thành cách mạng Guardiola, Mourinho, Del Bosque, Sir. Alex..... Phải đem theo giấy bút để cập nhật thêm những gì sống quanh ta.
Một lúc sau thì có thêm 1 homie khác đến. Đó là homie Lã Thịnh. Vậy là 3 chúng tôi thay phiên nhau quần 2 cái tay cầm đá PES. Cứ 1 người chơi với 2 người kia, xong lại nghỉ để 2 người kia chơi với nhau. Nếu chúng tôi xếp đội hình nhanh bao nhiêu thì homie Thịnh kia lại xếp hình lâu ơi là lâu bấy nhiêu. Bọn tôi hút hết điếu thuốc mà vẫn chưa xong. Cảm tưởng về bài hát “25 minutes” (MLTR) đang được thể hiện bởi 1 nghệ sỹ mới. Xếp hết kiểu này đến kiểu khác, rồi đến vào mục khác xếp sẵn đội hình. Haizzzzz. Với cái trò đam mê này thì phải chơi ngay, chứ ngồi xếp xiếc lâu làm tụt hứng quá. (Điều này tặng homie -1 điểm vì cao su và không tôn trọng đối thủ nhé).
Công nhận xếp lâu thì đá hay thật (2 homie El Gallo và Creus đều là cao thủ trong lĩnh vực này). 2 chúng tôi không phải là đối thủ của "hắn". Xin lỗi vì gọi homie như vậy nhé, bởi vì homie chẳng giữ khách gì cả. Homie toàn "dê dắt" với lại có cơ hội là homie sút ghê quá. Thắng cách biệt 1 bàn là được rồi. Sao lại cứ phải “manita” làm gì chứ!!! "Hắn" thật dẻo dai, đá 3 trận không biết mệt gì cả. Chứ tôi thì tôi rất đau tay, cho dù trước trận đấu tôi có các động tác khởi động và nắm rõ "quy tắc bàn tay trái" để không bị chuột rút, để tránh chưa đá hết trận đã hết lực. Sau một vài tiếng cháy hết mình cùng môn-thể-thao-không-nên-chơi-thường-xuyên này, chúng tôi nhổ neo ra quán beer để kịp thời hồi sức. Ở đó, có vài homie đã chờ sẵn. Hình như có gì không ổn chăng!!!???
Buổi chiều tối, khí hậu Sài thành thật dễ chịu, khác hẳn với cái giờ buổi trưa. Người đi đường cũng đông hơn, đến mức kẹt xe ở vài điểm. Tôi đang thả hồn trôi theo dòng người xuôi ngược thì bỗng homie Blanco phanh gấp cái két một phát, làm đầu tôi lao nhanh về phía trước. Cũng may lúc đó Blanco không quay đầu lại, chứ không thì ........ "chỉ có đàn ông mới đem lại vị ngọt cho nhau" hay nói như thơ ca thì là: "Súng bên súng, đầu sát bên đầu" . Hóa ra là đến điểm hẹn rồi. Xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, treo ngay ngắn vào xe, 3 thanh niên tiến vào quán. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao Việt Nam là nước tiêu thụ cái-thứ đồ-uống-này nhiều nhất Đông Nam Á. Quán thật là đông, ngó đâu cũng thấy mông trên ghế. Bàn thì tụm 5, bàn thì 7-8 người. Có hội thì lấy "thịt đè người", làm chủ cái mớ âm thanh hỗn độn trong quán bằng những tiếng hô đầy khí thế hào hùng "1, 2, 3 dzô.......2, 3 dzô....".
Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm đến được cái bàn với một số người đang quây quanh nồi lâu nghi ngút khói bốc lên...từ đáy nồi. Nồi hết nước rồi mà không chịu tắt lửa. Đúng là các homie không biết bảo vệ tư liệu sản xuất cho nhà hàng gì cả. Một số gương mặt tôi đã biết từ trước, thêm vài bạn mà tôi mới gặp lần đầu. Chúng tôi chào nhau bằng những gì chân thật nhất. Thôi thì trước lạ, sau quen, một khi đã có men thì cứ phải hết trước đã, rồi giới thiệu sau cũng được. Các cụ ngày xưa có câu: "Miếng trầu là đầu câu chuyện" thì nay lại có "Trước cạch, sau quen" .
Hàn huyên, tâm sự về đủ loại chủ đề là nội dung chính tại cái bàn đó. Thành viên Chim Én (a.k.a Chị Mén) là người sôi nổi nhất với đủ loại lĩnh vực. Hết thiên văn, địa lý, rồi lại hồi ký thiếu nhi; hết Trung Đông, châu Phi rồi chuyển sang Tep-pi, truyện chưởng. Tôi thật bất ngờ trước kiến thức mênh mông như sa mạc Sahara của Én. Cậu ta thao thao bất tuyệt về sở trường của mình, nói không ngừng nghỉ như những con sóng dập dồn xô vào bờ cát trắng . Chúng tôi lặng yên ngồi nghe, nhưng cũng cảm thấy đâu đó có tiếng gió lấp ló làm rung cái bạt đang che trên đầu. Càng về tối, tiết trời càng trở lạnh. Bản thân MC Chim Én cũng vội mặc ngay cái áo khoác gió vào để đề phòng diễn biến khá phức tạp của thời tiết lúc đêm về .
Đúng là "Một cánh Én nhỏ". Khi cậu ta bị cả bọn ngồi hỏi han thông tin sâu thêm về lĩnh vực đó thì cũng là lúc những đợt gạch đá đầu tiên đã về. "Hàng về" đúng lúc quá, không thì cả bọn lại chết cóng bên cạnh nồi lẩu mới được gọi thêm nước. Không biết homie nào tinh ý thế . Nồi nước lẩu như để xua đi cái giá lạnh mà Én đã vô tình đem về khi cả bọn đã lớm chớm "biêng biêng".
- "Alo, em à!
- Em đây. Anh ở đâu thế? Có rảnh không? Cho em cái hẹn với.
- Anh đang ở với Blanco
- Thế bọn anh lên đây đi
- Lên đâu hả em?
- Quán Năm Ku ý. Blanco biết đấy
- Oke. Cho anh cái pass để anh đi đúng đường với. Anh đèo Blanco mà.
Đó là cuộc trò chuyện ngắn ngủi của tôi với Decomoto. Chúng tôi thu xếp tính tiền, rửa mặt cho tỉnh táo để rồi tiếp tục lăn trên những con phố đầy ánh đèn lung linh, huyền ảo của chốn Sài thành .
Và tôi cũng không biết những gì đang chờ đón tôi phía trước trong buổi đêm hôm đó!!!
…..Đường còn xa, con chó nó la con mèo, gâu gâu meo meo……
or post as a guest
Be the first to comment.