Chuyến đi Nha Trang 3 ngày vừa qua là một trong số những chuyến đi tôi tâm đắc nhất, mang lại những kỷ niệm sâu sắc, những trải nghiệm và tích lũy tuyệt vời, bên cạnh chuyến đi Bangkok cách đây khoảng 1 năm khi tôi được xem đội bóng yêu thương Barça của mình bằng xương bằng thịt thi đấu.
Chuyến đi này trước tiên là dịp để tôi chia tay hai cô bạn thân thời Đại học trước khi tốt nghiệp, cũng như trước khi hai cô này bỏ tôi lại để đi Tây. 5 năm sinh viên, mấy khi người ta thấy được cái tình bạn giữa tôi và hai cô gái này – những "con cua tháng 7". Nhưng thật kỳ lạ, chúng tôi chơi với nhau rất hợp, tôi chấp nhận những tính cách khác thường của họ, và họ quý trọng tôi... Còn khép lại trọn vẹn cái ý nghĩa của chuyến đi, chính là tại phố biển Nha Trang ấm áp, tôi đã tình cờ có cái duyên được giao lưu, kết bạn cùng hai fan Barça, và đặc biệt lại là hai người con của quê hương Catalunya.
Dịp quan trọng ấy có được khi vào đêm thứ hai tại Nha Trang, tôi cùng hai cô bạn quyết định đến Sailing Club Nha Trang. Thành thực mà nói, tôi nghĩ mình không hợp với không khí của những nơi náo nhiệt, ồn ào như vũ trường, bar, club. Nhưng không sao, tôi đã bị họ thuyết phục và bản thân cũng muốn thử. Và đấy là một quyết định bước ngoặt. Đó là đêm diễn ra sự kiện Beach Party, và sau khi tàn cuộc lúc 2h sáng, trên đường rời khỏi club, tôi đã gặp anh Francesc (về sau tôi hay gọi là Cesc). Trong hai lần chạm mặt nhau, chúng tôi đều chào nhau với nụ cười. Đến lần thứ hai, Cesc - với vẻ mặt chán ngán cái đêm hội, cùng chai bia trên tay, chợt thốt lên "Barça" khi tôi đã đi qua anh. Phản xạ có điều kiện, tôi liền quay lại, hỏi "Anh cũng là fan Barça à?". Chúng tôi bắt tay nhau và cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 2 tiếng bắt đầu. Cesc biết tôi là một Culé và tôi tin chắc anh cũng như vậy, bởi lẽ anh đã nhận ra chiếc áo phông tôi mặc trên người là áo ăn mừng Liga 2010/11 với hai quả ớt (pebrot) xanh đỏ trên lưng áo.
Ngồi nói chuyện được vài phút với Cesc tại club, có một phụ nữ người Việt nào đó cố gắng chèo kéo anh. Cesc từ chối và tôi đang cực kỳ háo hức muốn tiếp tục nói chuyện cùng anh, nên xen vào: "Không, giờ anh ấy là bạn tôi và anh ấy sẽ đi với tôi!". Thoát khỏi đó, chúng tôi quyết định đi bộ về khách sạn nơi Cesc ở. Cesc nói: "Tôi biết cô ta muốn lừa tiền tôi. Tôi quá rành những chuyện thế này. Nơi nào cũng vậy, nơi nào cũng có những kẻ cố lừa tiền bằng sex. Hồi tôi đến Bangkok với bạn gái cũ, khi chúng tôi đang đi trên đường thì có một con nhỏ nói 'Anh có muốn đi với em không', tôi trả lời 'Cái thánh họ, mày nói gì thế, tao đang đi với bạn gái tao đấy.'"
Đến nơi, tôi cùng hai cô bạn thống nhất huỷ kế hoạch đi bơi lặn vào sáng mai, chúng tôi sẽ dành trọn ngày áp chót chuyến đi để đi chơi cùng Cesc. Anh cảm kích và tỏ ra mong chờ vào ngày hôm sau. Tôi mời Cesc một chầu bia, anh chia tôi vài điếu thuốc, và chúng tôi lang thang trên bờ biển, nối dài câu chuyện.
Cesc là người Catalunya, nhưng nạn thất nghiệp cao tại Tây Ban Nha đã đẩy anh sang Đan Mạch. Tại Copenhagen, anh tìm được công việc tại một khách sạn. Cesc kể về sự ngạc nhiên của người Đan Mạch khi có những người ngoại quốc tóc nâu râu rậm đến đất nước của họ làm việc. Anh thích bộ râu của mình, nhưng rất ghét bộ râu của những người Ả Rập. Anh cực ghét người Nga vì cách suy nghĩ của họ mặc dù lại khen gái Nga nức nở. Anh hỏi tôi về việc vì sao tại Nha Trang lại có nhiều người Nga đến thế (bản thân tôi cũng sốc trước tình trạng này, mặc dù trước đó có được biết qua báo đài), vì sao có nhiều người lại buôn bán, làm việc suốt từ đêm đến sáng,... Anh thích Busquets, anh diễn tả đội phó Barça biết mọi thứ diễn ra trên sân, là bậc thầy về tốc độ xử lý bóng.
Với mỗi câu chuyện, chúng tôi lại tìm ra một từ khoá thích hợp để làm chủ đề cho câu chuyện tiếp theo. Chúng tôi nói về sự khác nhau giữa tiếng Tây Ban Nha và tiếng Catalan, Cesc ra điệu bộ "lắc đầu" khi nói về tiếng Catalan và bản thân anh cũng không rành rọt ngôn ngữ này. Khi nghe tôi hân hoan kể về tình yêu của mình với Barça, với Catalunya, với ban nhạc Lax'n'Busto; từ việc muốn đến Camp Nou, đi bộ tại La Rambla, nhìn ngắm Sagrada Família tráng lệ, uống thử bia Estrella Damm hay đặt chân đến Girona xinh đẹp,... Cesc khẳng định "Cậu thế này thì chắc chắn phải đến Barcelona thôi. Tôi không có gì để cho cậu cả, nhưng với kinh nghiệm của mình, tôi muốn nói với cậu rằng vì bây giờ cậu còn rất trẻ, nên hãy cứ đi đi. Một khi cậu già hơn, cậu sẽ có một gia đình, những đứa con để chăm sóc, một chiếc xe hơi chỉ để lái quanh quẩn đâu đó. Có hàng tá thứ để lo và sẽ chẳng thể đi đâu được nữa. Cậu có thể tin tưởng tôi, tôi hoàn toàn trong sạch, tôi không lừa dối cậu, nên nếu đến Barcelona, cậu chắc chắn sẽ có một nơi ở, đó là nhà của tôi. Mẹ tôi sẽ chăm sóc cho cậu. Tôi thậm chí có thể cho cậu số điện thoại của bà ấy. Đến đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem các trận đấu của Barça. Tôi có một người bạn luôn mua vé mùa giải của Barça, tôi có thể xin cậu ấy vé." Tôi hoàn toàn bất ngờ trong niềm hạnh phúc!
Trưa ngày hôm ấy, chúng tôi cùng Cesc và một người bạn của anh trong chuyến đi đến Việt Nam lần này, hẹn nhau đi ăn uống. Thêm một niềm vui bất ngờ lại đến với tôi, lần này là từ người bạn của Cesc, anh Fredi. Fredi cũng là người Catalunya, anh không nói được tiếng Anh, nhưng thông thạo tiếng Catalan. Fredi có ông nội là người Bulgaria, nhưng cũng như Cesc, anh không thích người Nga (anh miêu tả khi nói về điều này với điệu bộ cứa tay qua cổ). Nếu như Cesc có tính trầm thì Fredi lại tỏ ra rất hài hước. Nếu như Cesc không muốn Catalunya độc lập khỏi Tây Ban Nha, thì Fredi lại mong muốn điều ngược lại. Nếu như Cesc từng nói thẳng với tôi rằng anh không thích cái hỗn tạp của tiệc tùng như tại đêm Beach Party, cũng như bãi biển Nha Trang chẳng là gì so với những bãi biển tại Catalunya hay Tây Ban Nha, thì Fredi lại khác. Fredi thích biển Nha Trang và thích những buổi tiệc ồn ã, thậm chí anh dường như còn có ý định đến hai quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa du lịch khi hỏi những nơi đó có đẹp không. Anh cũng hỏi tôi về mối quan hệ giữa Trung Quốc, Nhật Bản với Việt Nam... Trước khi rời Nha Trang để tiếp tục hành trình đến Đà Nẵng - Huế, Cesc và Fredi muốn đi ăn phở, mà theo như lời kể từ những người bạn của họ thì có một quán phở nhỏ rất ngon nằm cách trung tâm thành phố Nha Trang vài cây số. Tiếc là chúng tôi không tìm thấy quán phở nào tại đó, nên cuối cùng quyết định chọn một nhà hàng có khung cảnh đẹp, hay "lãng mạn" theo cách gọi của Cesc. Với bữa ăn này, Cesc và Fredi được học về cách cầm đũa, về cách cuốn bánh tráng; còn tôi và hai cô bạn thì biết được khẩu vị không ưa cay của hai anh, cũng như được giới thiệu về một số món ăn truyền thống của Catalunya...
Khoảng 6h tối, chúng tôi cùng Cesc và Fredi trở về khách sạn nơi hai anh ở, chúng tôi đợi đến khi hai anh lên xe buýt hẳn mới ra về. Trong lúc chờ đợi, khi tôi nhìn thấy trên ba-lô của Fredi có một huy hiệu nhỏ hình quốc kỳ Catalunya và thích thú nói về nó, Cesc nói điều gì đó với Fredi bằng tiếng Tây Ban Nha. Sau, Fredi lôi ra một ba-lô khác, và phải mất vài giây tôi mới nghĩ ra được rằng anh sẽ tặng tôi thứ gì đó. Tôi chợt nghĩ chắc hẳn sẽ là một huy hiệu như cái của anh. Nhưng không, không thể tin được, đó là một chiếc áo – chiếc áo màu lam đỏ dựa trên đường nét và ngôi sao như quốc kỳ Catalunya. Khó mà có thể miêu tả được vẻ mặt và cảm giác của tôi lúc bấy giờ. Tôi sướng như điên và mân mê, nhìn ngắm mải miết chiếc áo ấy. Quá cảm kích trước món quà và tấm lòng của Fredi, tôi quyết định tặng anh một thứ mà với tôi là bất ly thân. Đó chỉ là một xấp giấy nhỏ mà từ hồi khoảng chục năm trước tôi từng vẽ biểu tượng Barça, hay hình tượng "gã khổng lồ" tự nghĩ ra trên đó. Song, Fredi thông qua Cesc nói rằng anh sẽ không nhận món quà có ý nghĩa với tôi như thế, nếu muốn gửi tặng anh thứ gì đó khác hãy gửi đến địa chỉ của anh sau này.
Chia tay Cesc và Fredi với những cái bắt tay, cái ôm đầy tình cảm, chúng tôi hẹn nhau sẽ gặp lại ở Sài Gòn vào những ngày không xa sắp tới. Cesc và Fredi tiếp tục cuộc hành trình khám phá đất nước Việt Nam, tôi chỉ hy vọng rằng trên những chặng đường tiếp theo, hai anh sẽ lại gặp được những người bạn Việt Nam mới, đối đãi tốt, không thủ đoạn, và tận hưởng những điều thú vị từ những điểm đến mới. Còn với tôi, chuyến đi này đã mang đến cho tôi những trải nghiệm vô giá, những mối quan hệ tốt đẹp không ngờ tới. Phải, chơi với Tây rất ok, nhưng sẽ chỉ khi bạn chơi một cách vô tư, không động cơ vụ lợi (mặc dù có thể không đúng với mọi trường hợp). Bạn đối xử tốt với họ, vì đơn giản bạn cảm thấy họ thú vị, và những cái kết hấp dẫn dành cho bạn sẽ theo sau. Nếu đã không thử, thì làm sao biết điều gì sẽ đến hoặc đó sẽ mãi chỉ là sự mơ tưởng, như một hình xăm chữ Thái là lời nhủ của Phật trên cánh tay của Cesc sau lần anh đến Chiang Mai:
Without a beginning, there is nothing to worry about the end.
...Gần 2h rạng sáng hôm sau, khi Barça chuẩn bị tiếp Elche, Fredi viết trên Facebook của anh (bằng tiếng Catalan) cộng với bức ảnh chụp ghi lại một số khoảnh khắc trong ngày khi đi chơi cùng chúng tôi: "Bữa ăn thật ngon, và chàng trai fan Barça cũng như Catalunya này xứng đáng được tặng chiếc áo Blaugrana, một chàng trai open-borders cực kỳ!"
or post as a guest
Be the first to comment.