"Ba ơi, mai ba dẫn con đi mua áo đá banh nha ba, con được giấy khen học kỳ này rồi, ba hứa với con rồi đó!" – "Ừ! Mai sáng đi, giờ thì đi ngủ mau!" – Ba tôi trả lời cho sự vòi vĩnh của tôi...
... "Chọn mau đi còn về, trưa rồi, nắng lại bệnh" – Ba tôi giục. "Chọn đội nào bây giờ ba, cái nào cũng đẹp". "Con chọn đi, ba không biết, con thích đội nào thì chọn đội đó". Tôi phân vân, thú thực rằng khi đó tôi chỉ thích bóng đá thôi, còn thích đội nào, ghét đội nào, chưa bao giờ tôi nghĩ tới.
"Cái này nha ba?" – Tôi nói, tay chỉ vào chiếc áo màu trắng, khi ấy có dòng chữ Bwin trước ngực (chắc các bạn cũng đã đoán ra đó là đội nào). "Ừ, nhanh còn về!" – Ba nói với tôi.
Nhiều năm sau, tôi không hâm mộ màu trắng đầu tiên đó, chưa bao giờ. Trớ trêu thay, tôi lại thích kẻ thù của nó – FC Barcelona. Như một mối duyên, vì lẽ gì không biết được, chỉ biết rằng mỗi khi bàn tay chạm vào cái logo trên ngực áo đỏ xanh, lại có một thứ cảm giác gì đó là lạ, rất lạ - phải chăng – đó là tình yêu?
Tôi vẫn hay viết về Barça, nhưng nặng về chất chiến thuật, về những lý thuyết đội hình, triết lý khô khan. Dù vậy, mỗi khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của một bài viết nói về tình yêu của mình dành cho Barça, lại có một thứ cảm giác lạ hơn, khác biệt hơn hết thảy. Như khi người ta nói về tình yêu đầu đời, hay huyên thuyên kể chuyện người yêu. Chẳng biết đâu là điểm bắt đầu, chẳng biết khi nào nên kết thúc, loay hoay giữa bao nhiêu con chữ, để rồi chợt nhận ra rằng cũng hợp lý thôi, tình yêu làm gì biết lúc nó bắt đầu, và ai mong cho kết thúc?
Barcelona trong tình yêu của tôi – đầu tiên – là Ronaldinho. Đôi chân ma thuật của anh, đôi chân đã làm mưa làm gió khắp các sân cỏ châu Âu ấy – đã mang tôi đến với Barcelona. Tôi mê Barça bởi vì anh, những vũ điệu Samba cuồng say, mê hoặc. Tôi mê Barça của anh, một Barça đẹp, lãng mạn, dẫu có dễ vỡ, mong manh. Barça có Ronaldinho là cả một trời hoài niệm, một nỗi niềm, một tình yêu lớn của các culé lâu năm. Một ngày, khi tờ báo Bóng đá trên tay in hình ảnh Ronaldinho và thông tin anh rời khỏi Barcelona 5 năm về trước, tôi sững sờ, một cái gì đó nhảy thót ra từ lồng ngực, vị nước mắt mặn đắng của một thằng nhóc, khi ấy còn chưa ý thức được hết sự mất mát lớn lao đó – sự mất mát mà thi thoảng tôi vẫn rùng mình đầy nuối tiếc khi nhớ về. Tình yêu Barça ngày đó như vơi đi một mảng không bao giờ lành lặn, đã có những lúc, tôi tắt ngang bản tin thể thao 24/7, chỉ vì nhìn thấy anh trong màu áo Milan, tôi xé bỏ tờ báo có in hình anh mỉm cười trong sắc đỏ đen.
Giờ ngẫm lại: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Ronaldinho đã để lại những năm tháng đỉnh cao trong sự nghiệp của mình cho Barcelona, để bây giờ, mỗi khi nhớ về anh, tôi lại nhớ về một ảo thuật gia sân cỏ, với nụ cười luôn hé trên môi, chứ không phải cái cắn răng tiếc rẻ khi bỏ lỡ một cơ hội ghi bàn khi đang ở bên kia sườn dốc sự nghiệp.
Và tôi quyết định cóp nhặt lại những mảnh vỡ của tình yêu đó, dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn...
Barcelona trong tình yêu của tôi – là lịch sử trăm năm của câu lạc bộ. Chúng ta đang tiến dần đến những khoảnh khắc lịch sử - ngày "đứa bé" FC Barcelona "cất tiếng khóc chào đời". 114 năm rồi, hơn một thế kỷ, đầy thăng trầm, vinh quang có, thất bại có, hạnh phúc có mà nỗi đau cũng có. 114 năm ấy, bao lần, cái tên ấy bị vùi dập xuống những vũng lầy, rồi lại như một mầm cây đầy sức sống, căng tràn nhựa đời vươn lên đến đỉnh cao. 114 năm là một khoảng thời gian quá dài đối với một đời người, biết bao thế hệ đã lớn lên và hạnh phúc với tình yêu Barcelona, với những nguyện ước trong mơ có thật: "Một lần đặt chân đến Camp Nou", "Một lần nhìn những cầu thủ Barça bằng xương bằng thịt", "Một lần xin được chữ ký của Messi, Xavi hay Iniesta",...
Lịch sử của Barça là một lịch sử huy hoàng, 114 năm nói không với 2 từ "xuống hạng", 114 năm phòng truyền thống của câu lạc bộ được phủ đầy bởi muôn sắc huy chương, cúp vàng, cúp bạc, 114 năm với những thắng lợi bất tử, những chức vô địch để đời. Một lịch sử với hào quang sáng chói như thế, luôn đáng để các Culé tự hào.
Lịch sử Barça đầy bi tráng. Những năm tháng khói lửa dưới ách thống trị của Franco độc tài, máu của người Catalunya đã đổ, nước mắt đã rơi, nhưng tuyệt nhiên không có sự đầu hàng. Barça vẫn sống, như một mầm cây vươn mình đứng lên từ trong bão táp. Sự bi tráng, âu chỉ làm cho lịch sử Barça thêm kiêu hùng.
Đến bây giờ, đôi khi nghĩ lại, tại sao tôi lại chọn Barça để yêu, mà không phải Real Madrid hay một câu lạc bộ nào khác? Câu trả lời có lẽ cũng đơn giản: Vì Barça là Barça thôi...
Barcelona trong tình yêu của tôi – là Leo Messi. Thật ra với tôi – một người hâm mộ Ronaldinho trước cả Barça, thì Leo trong những năm đầu tiên mang áo số "10", quả là một kẻ đáng ghét. Tôi còn trẻ, và cái tính "trẻ trâu" của một thời hẳn nhiên không tránh khỏi. Tôi ghét kẻ dám mặc chiếc áo của anh, cái gì mà "kế thừa" chứ, cái gì mà "thay thế" chứ? Tất cả chỉ là giả dối, áo số "10" của Barça – mãi mãi chỉ có Ronnie...
Thế rồi cái ngày tôi nhìn chàng trai bé nhỏ ấy rơi nước mắt khi thất bại trước Real Madrid trong trận chung kết Cúp nhà Vua, tôi hiểu rằng thật ra, trên đời có những thứ phải đổi thay, không có gì có thể tồn tại mãi mãi. Sóng sau xô sóng trước, chiếc áo số "10" này của Ronaldinho, nay đã có kẻ mặc vừa. Tôi bắt đầu thừa nhận Messi, bắt đầu chấp nhận chiếc áo số "10" ấy, chiếc áo số "10" huyền thoại của Camp Nou.
Khác với tôi, tôi biết rằng Messi là tình yêu của rất, rất nhiều Culé. Messi ghi bàn, Messi đưa Barça đến chiến thắng, Messi là hình ảnh của một Barça đầy sức sống, mạnh mẽ và lãng mạn, một Barça "chơi" bóng chứ không "đá" bóng. Messi mang rất nhiều Culé đến với Barça và Barça của Messi – rồi cũng sẽ trở thành một trời hoài niệm tình yêu trong trái tim – giống như tôi với Barça của Ronaldinho.
Khi người ta bắt đầu một tình yêu từ chữ "ghét", tình yêu đó sẽ rất thú vị, bởi yêu người mình đã từng ghét, thật ra là một tình yêu rất... bền.
Barcelona trong tình yêu của tôi – là Neymar Jr. Nhiều người bảo rằng thật vớ vẩn khi tôi thích Neymar vì cậu ấy chỉ mới khoác áo Barça được vài tháng. Nhưng ở Neymar – tôi nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết hình ảnh của Ronaldinho, của những vũ điệu cuồng say xứ Samba ngày xưa hiện về. Tôi mê Neymar bở cái chất hoang dại, phóng khoáng nhưng cũng không kém phần đỉnh đạc trong lối chơi của anh, tôi mê Neymar từ bức biếm họa hình ảnh Ronaldinho chỉ đường cho anh đến Camp Nou, tôi mê Neymar bởi đơn giản vì một niềm tin vô hình, rằng đây là người sẽ giúp tôi cóp nhặt những mảnh vỡ tình yêu ngày xưa dành cho Ronnie thật trọn vẹn.
Và giống như Ronaldinho – Neymar sẽ là cầu thủ mà tôi luôn dõi theo dù sau này anh ấy có khoác áo câu lạc bộ nào đi chăng nữa.
Barcelona trong tình yêu của tôi – là Victor Valdés. Đằng sau bóng hình của Ronaldinho thì với tôi, Valdés là một thần tượng mãi mãi. Bởi cái tên thứ 2 sau Ronnie mà tôi nhớ đúng, viết đúng ở Barça – chính là anh. Người gác đền vĩ đại của Barça, ông vua Zamora của giải đấu danh giá nhất xứ sở đấu bò. Chính là anh, Valdés – người luôn đứng giữa ranh giới của người hùng và tội đồ, nở một nụ cười thách thức cả thế giới.
Tôi nhìn thấy ở anh khí chất của một người Catalunya đích thực, nhìn thấy một khát vọng mãnh liệt rất "Barça". Tôi nhìn thấy ở anh bản lĩnh của một kẻ luôn phải hứng chịu búa rìu dư luận, nhưng vẫn thi đấu hết mình và tôi nhìn thấy rằng với anh – mỗi trận đấu luôn là một trận chung kết.
Thủ môn – cái vị trí nghiệt ngã và bất công nhất của bóng đá, chắc không ai thấu hiểu điều đó bằng Valdés. Khi bạn là người hùng, khi bạn cản phá thành công những bàn thua trông thấy, người ta có khen đấy, nhưng khen xong cũng sẽ để đấy, chẳng ai nhớ. Còn khi bạn phạm những sai lầm ngớ ngẩn, vết nhơ đó sẽ đeo theo cả đời.
Danh sách những chân sút đã bị Valdés làm cho nản chí dài bao nhiêu không kể hết, đó là một Cristiano Ronaldo tràn đầy khát khao giành chiếc cúp Champions League hồi còn khoác áo Quỷ đỏ thành Manchester, đó là một Thiery Henry cũng khát khao không kém trong đêm Stade de France hoa lệ,... Valdés ở đấy, trong khung thành Barça, vững chải như một tượng đài.
Thế rồi khi cả Camp Nou lặng đi vì anh để mất bóng vào chân Di Maria, chân sút người Argentina dễ dàng đưa bóng vào lưới, tước đi của Barça lợi thế trên sân nhà (Barça thất bại chung cuộc), bao nhiêu "gạch đá" anh nhận đủ. Có ai thấu hiểu cho Valdés – nỗi buồn của một thủ môn, của một kẻ luôn phải gánh chịu những bất công rất "đời"...
... và khi anh nói rằng anh sẽ không gia hạn hợp đồng với Barça nữa, rằng anh sẽ ra đi, Culé mới cảm thấy được sự mất mát. Còn tôi, cái cảm giác khi Ronaldinho chuyển đến khoác áo Milan ngày xưa lại hiện về.
Mùa giải này, mùa giải cuối cùng chàng trai Catalunya đứng trong khung gỗ của đội bóng quê hương, giữ vị trí quan trọng nhất ở hàng thủ Barça lần sau cuối, anh thi đấu với một phong độ xuất thần, như tiếng gầm cuối cùng của con sư tử trên đồng cỏ quê nhà, sẵn sàng ra đi đón chờ những thách thức mới...
Khi tôi viết những dòng này, Valdés đang gặp phải chấn thương mà người ta tính rằng anh sẽ phải mất cả năm 2013 để bình phục. Vậy đó, ngay cả khi đang thi đấu với một phong độ cực cao, trong mùa giải cuối cùng tại Thánh đường này, thì bất công vẫn không buông tha Valdés...
Lần sau cuối...
Và Barcelona trong tình yêu của tôi – là Culé. Phải – chính các bạn, những người luôn mang trong mình tình yêu Barça mãnh liệt, một tình yêu không bao giờ phai mòn bởi nỗi buồn và thất bại, là một phần trong những thành công của Barça. Mỗi ánh hào quang chiếu xuống Camp Nou trong 114 năm lịch sử, là mỗi lần Culé trên khắp thế giới trải qua những niềm vui và hạnh phúc vô bờ. Còn khi Camp Nou phủ một màu đen u ám, có những người đã buồn, đã khóc. Cầu thủ buồn một, họ buồn mười, có những lúc tưởng chừng như niềm tin chạm đáy, nhưng rồi, chẳng cổ động viên nào quay lưng với đội bóng, và Barça lại bắt đầu một chu kỳ thành công mới, đứng lên từ vũng lầy thất bại – với một tình yêu lớn vô cùng.
Tôi đến với Barça, có thể gọi là lâu, dẫu không bằng những anh chị lớn hơn nhiều tuổi. Nhưng mỗi khi tôi chứng kiến tình yêu của các bạn dành cho đội bóng, tôi lại thấy mình quá nhỏ bé, thấy tình yêu của mình chỉ là một mảnh ghép nhỏ vô cùng trong mảng tình lớn đấy. Tôi có những người bạn bình thường rất hiền lành, nhưng họ sẵn sàng tiêu cực với bất kỳ ai dám xúc phạm những cầu thủ, xúc phạm đến hình ảnh của Barcelona. Tôi cũng có những người bạn khác đã khóc, đã buồn cùng thất bại của Barça, giọt nước mắt dành cho những người ở đâu đâu, những giá trị ở đâu đâu – cho một tình yêu lớn trong mơ nhưng có thật.
Tôi yêu một Culé – người con gái ấy thần tượng mãnh liệt Leo Messi. Lại chợt nhận ra con gái yêu bóng đá thật tuyệt, dù đôi lúc hình ảnh "quần đùi áo số" không phù hợp với hình ảnh dịu dàng nữ tính. Nhưng một người còn gái yêu bóng đá – mà cụ thể là một Culé, sẽ biết cảm thông cho bạn – bởi hơn ai hết, họ hiểu tình yêu dành cho Barça là như thế nào. Họ chẳng bao giờ trách móc bạn khi bạn không trả lời tin nhắn, bởi đơn giản lúc ấy, Barça đang thi đấu, họ chẳng bao giờ giận hờn bạn khi bạn trễ hẹn vài phút, do đêm qua thức khuya xem Barça, và sau này, tôi tin rằng sẽ thật hạnh phúc, khi bạn và cô ấy/anh ấy cùng thức đêm xem những vũ điệu La tinh cuồng say mà Barça trình diễn mỗi đêm cuối tuần. Hạnh phúc, đôi khi nhỏ bé và giản đơn như thế.
Barça có thể thắng, thắng rất nhiều, nhưng rồi họ cũng thua – đó là quy luật – không chỉ của bóng đá, mà còn là của cuộc đời. Nhưng dù thắng, dù thua, thì Barça trong trái tim Culé, vẫn mãi mãi là một tình yêu bất diệt...
Nếu ai đó hỏi tôi "Barcelona là gì?", tôi sẽ trả lời họ rằng...
... Barcelona là lịch sử 114 năm thăng trầm, nhuốm màu kiêu hùng, bi tráng, như khúc nhạc "El Cant Del Barça" vang lên thay mỗi khúc khải hoàn. 114 năm của vinh quang nung chảy nỗi đau và nước mắt, để bừng sáng trong những vầng hào quang lịch sử của thế giới túc cầu.
Barcelona là đêm Wembley huyền thoại, cú đá phạt xé toang lịch sử của Ronald Koeman, mang lại chức vô địch danh giá nhất lục địa già lần đầu tiên trong cho câu lạc bộ. Cũng Wembley, gần 2 thập kỷ sao đó, David Villa trượt dài trên thảm cỏ xanh ăn mừng bàn thắng ảo diệu vào lưới Manchester United, Champions League một lần nữa phủ bóng hào quang của nó lên phòng truyền thống tại Camp Nou.
Barcelona là khoảnh khắc Paris bất tử, khi Belletti ôm mặt khóc òa vì sung sướng với bàn thắng quý hơn vàng vào lưới Arsenal, Barça bẻ cong thế cuộc để giành vinh quang từ vực sâu thất bại. Để chiếc cúp Champions League khắc tên nhà vô địch "FC Barcelona" lần thứ 2 trên người.
Barcelona là Olimpico cổ kính, trong đêm Rome hoa lệ, khi Xavi "đặt" quả bóng vào đầu Messi, để chú lùn cao 1m69 đánh đầu hạ thủ thành huyền thoại Van der Sar trong niềm vui vô bờ của Culé. Lần thứ 3, Barça làm bá chủ châu Âu.
Barcelona còn là những khoảnh khắc không bao giờ quên của thất bại, khi Messi cúi đầu lầm lũi bước vào đường hầm Camp Nou, khi chính anh sút hỏng một quả 11m, giúp Chelsea vượt qua Barça để tiến vào chung kết UEFA Champions League, trong mùa giải mà họ lên ngôi. Đó là đêm Athens của gần 20 năm về trước, khi Dream Team của Thánh Johan thảm bại 0-4 trước Milan trong cái ngày mà đội bóng đến từ nước Ý xa xôi trình diễn một thứ bóng đá của hành tinh khác. Barcelona là Mestalla không ngủ, Barça thất bại 0-1 trước Real trong trận chung kết Copa del Rey 2010, khi mà họ có cơ hội kết thúc mùa giải ấy với một cú ăn 3 thần thánh khác.
Barcelona là vũ điệu Samba cuồng say của bao thế hệ, là dấu chân những huyền thoại còn lưu danh đến tận ngày nay. Barcelona là nơi đã sản sinh ra những thiên tài, cũng là nơi những ngôi sao vụt sáng. Đó là Ronaldinho, là Ronaldo, là Rivaldo, là Messi, là Xavi, là Guardiola, Koeman và nhiều, nhiều người nữa, khi một quyển sách dày còn chẳng liệt kê hết những anh tài, thì kể ra ngẫm lại quá dư thừa.
Barcelona là La Masia, là những năm tháng nhún nhường, nhẫn nhịn của cả một thập kỷ, đợi một ngày quả ngọt chín lành. Camp Nou trở thành ước mơ trong giấc ngủ của trẻ em trên toàn thế giới, với hi vọng một ngày vượt qua cánh cổng sắt huyền thoại của "nông trại" La Masia, bừng sáng lên trên vũ đài bóng đá thế giới.
Barcelona là chàng trai uy mãnh xứ Catalunya, có thể đánh hạ mọi đối thủ trên con đường đi của mình, một chiến binh chẳng bao giờ biết sợ, biết lùi. Barcelona là cô gái với hay cười, nhưng có thể chợt rơi những giọt nước mắt khi thấy "người yêu" mình thất bại. Barcelona là cậu bé ở đâu đâu, thần tượng những người ở đâu đâu rồi mơ, rồi mộng một ngày nào đó, mình sẽ trở thành một người như thế.
Barcelona là nơi bắt đầu những mối tình, tình yêu giữa một chàng trai mang trong mình tình yêu Barça từ tận bao giờ, với một cô gái luôn phát cuồng mỗi khi nhắc về Messi, Iniesta hay Ronaldinho, Neymar,... Đó là khi Camp Nou trở thành nơi hò hẹn, Barcelona trở thành điểm dừng chân trong tuần trang mật của đôi lứa yêu nhau. Barcelona bắt đầu những tình yêu, và mang lại cho họ hạnh phúc mãi mãi, nhẹ nhàng như thế...
Và Barcelona là một tình yêu bất diệt!
Tôi dành hẳn một phần để nói về anh, chứ không phải người mà tôi yêu quý nhất Ronaldinho – bởi có lẽ anh chính là người đội trưởng vĩ đại nhất trong lịch sử FC Barcelona, trái tim sư tử vẫn thường được nhắc đến như một huyền thoại: Carles Puyol.
35 năm trước, thị trấn Lleida xinh đẹp của xứ Catalunya đón tiếng khóc chào đời của một cậu bé bình thường như bao cậu bé khác mà không hề biết rằng, cậu bé cùng cái ngày trung tuần tháng 4 ấy sẽ đi vào lịch sử của một trong những câu lạc bộ lớn nhất thế giới như ngày sản sinh ra cho họ một tượng đài bất diệt.
Carles Puyol i Saforcada – tên của cậu bé ấy – bắt đầu thực hiện ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của mình trong màu áo đội trẻ của câu lạc bộ tí hon La Pobla der Segur ở vị trí... thủ môn. Nhưng trên đời, số phận có lẽ là một điều có thật – và cũng có thể, bởi vì Chúa không muốn thế giới mất đi một trung vệ thép nên không lâu sau đó, một chấn thương đã khiến Puyol không bao giờ có thể chơi như một thủ môn được nữa. Tuy nhiên, cái tinh thần quyết liệt, lăn xả của một người gác đền vẫn đeo bám anh dai dẳng trên con đường trở thành một bức tường thép, người chỉ huy của hàng phòng ngự Barça. Puyol luôn rất quyết đoán, anh thi đấu rất rắn nhưng chuẩn xác và không hề có ý làm đối thủ bị chấn thương. Suốt quãng thời gian gắn bó cùng đội một Barça chinh chiến ở khắp các đấu trường, Puyol đã ngăn cản không biết bao nhiêu tên tuổi lớn của bóng đá thế giới khi cố gắng tìm đường xuyên thủng mành lưới Barça. Có thể kể đến những cái tên như "người ngoài hành tinh" Ronaldo, "đứa con của thần gió" Henry, "chúa nhẫn" Raul Gonzalez và bây giờ là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới Cristiano,...
Tài năng là thế, nhưng Puyol luôn khiến người hâm mộ yêu mến và khâm phục vì một cuộc sống giản dị và chuẩn mực bên ngoài sân cỏ. Anh là một trong những cầu thủ Barça không-bao-giờ-bị-ghét dù đó là Madridista hay bất kỳ anti fan nào. Hình ảnh anh ngăn Ronaldinho phản ứng với đối thủ đã chơi xấu mình, anh ngăn Piqué đưa chiếc quẹt ga mà cổ động viên Bernabeu ném xuống cho trọng tài, anh nhắc nhở Dani Alves và Thiago không ăn mừng bàn thắng quá khích trước các cổ động viên Rayo, từng ấy thôi cũng đủ khiến Puyol trở thành hình tượng mẫu mực không chỉ ở Barça – Catalunya mà còn là của bóng đá thế giới.
Dải lụa trắng dài 2 thập kỷ vắt ngang một phần tư đời người, Carles Puyol âm thầm trở thành bức tường bất diệt trước khung thành Barça trong lòng biết bao thế hệ. Mái tóc xù vẫn bồng bềnh như chưa bao giờ thay đổi ở Camp Nou. Người ta ít khi nhắc đến Puyol, nhưng mỗi khi nhắc đến, lại là một câu chuyện dài. Puyol với Barça cũng giống như Gerrard với Liverpool, Zanetti với Inter Milan hay Maldini với AC Milan – những huyền thoại sống về lòng trung thành và tình yêu vô bờ với câu lạc bộ.
Puyol đã 35 tuổi, những ngày tháng anh gắn bó cùng Barça có lẽ cũng sắp dừng lại. Nhưng tôi chẳng bao giờ dám nghĩ tới cái ngày mà anh nói lời giã từ sự nghiệp. Barça chắc chắn sẽ rất khác nếu không có Puyol, bởi vượt lên cả những vấn đề mang tính chuyên môn, anh còn có ý nghĩa biểu tượng ở câu lạc bộ. Trong cái đại gia đình "Més que un club" này, thì Puyol không khác nào là người anh cả. Sẽ mất rất nhiều thời gian để người ta thích nghi với cảm giác của một gia đình không có người anh cả ấy.
Dòng sông sẽ rẽ làm đôi khi chảy về phía chân trời, thế nhưng, có lẽ với Carles Puyol, dòng sông cuộc đời anh sẽ mãi mãi chỉ chảy vào duy nhất ngôi đền huyền thoại, ngôi đền ấy đặt tại thánh đường Camp Nou, xứ Catalunya - nơi mà gần 20 năm về trước, Lleida bình yên đã sản sinh ra một tượng đài...
Ronaldinho, với riêng tôi, không chỉ đơn thuần là một thần tượng. Ronnie trong ký ức của tôi là một tượng đài được xây chắc bởi những hoài niệm khắc khoải về tình yêu, vinh quang và cay đắng. Tôi sẽ không bao giờ quên những năm tháng mà vũ điệu Samba của anh cuồng say trên thảm cỏ Camp Nou, quả bóng tròn lăn những vòng quay nghệ thuật nhất của nó dưới bàn chân của một người nghệ sĩ, không bao giờ quên đêm Stade de France huyền ảo mà thi thoảng tôi vẫn xem lại trên Youtube, không bao giờ quên khoảnh khắc Stamford Bridge đã gắn liền với tên tuổi của anh mà người ta vẫn hay nhắc lại. Nhưng ký ức sâu đậm nhất về anh có lẽ là cái ngày tôi biết anh sẽ không còn tiếp tục gắn bó với Barça nữa. Đôi khi, đọc lại lá thư ngỏ mà anh gửi người hâm mộ thay lời từ biệt của 5 năm về trước, tôi lại bồi hồi khó tả. Anh đi, đã có lúc tưởng chừng như tình yêu Barça trong tôi – mà anh chính là người mang lại – sẽ chẳng bao giờ nguyên vẹn như xưa. Đó là những tháng ngày tôi quay cuồng giữa những lựa chọn, giữa một thứ tình yêu vỡ tan ra từng mảnh nhỏ và câu hỏi: Tiếp tục hay không?
Cuộc đời, vốn dĩ khác đi bởi những bước ngoặt. Những bước ngoặt đó có thể đến từ niềm vui, từ một hạnh phúc nào bất ngờ, nhưng cũng có thể là những nỗi đau không báo trước. Với tôi, cái ngày Camp Nou sống một cuộc sống không Ronaldinho là một trong những nỗi đau như thế. Tôi chán chường mọi thứ liên quan đến bóng đá trong một thời gian, đủ dài để một thằng nhóc mê thể thao như tôi thấy nhớ. Cho đến cái ngày tôi đọc tờ báo Bóng đá của ba mua, rằng Barça vừa thắng Real 5-0 trong trận cầu Siêu kinh điển. Ký ức của tôi về chiến thắng 2-0 trước Real tại Bernabeu mà Ronnie là nhân vật chính lại hiện về. Barça của tôi, Barça của một giấc mơ ngày thơ bé, hóa ra vẫn tồn tại đâu đó trong tim như một ngọn lửa âm ỉ, bền bỉ cháy, chỉ chờ hồi sinh thắp sáng lại một tình yêu tưởng chừng như đã tắt.
Tôi bắt đầu hiểu rằng Barça thực ra vẫn là Barça, dù anh có còn ở đây hay không. Ronnie huyền thoại, Ronnie của những tháng năm Camp Nou phiêu bồng trong giấc mơ châu Âu, giấc mơ chinh phạt thế giới đã là của quá khứ. Quá khứ - thứ khái niệm tượng hình về một thời đã qua, cuối cùng cũng chỉ để xếp vào một ngăn nào đó trong lòng, để thi thoảng lôi ra ngắm nghía, hoài niệm, tự hào. Barça của hiện tại hóa ra vẫn đẹp, Barça của một đế chế mới - ở đó không có Ronnie, nhưng đã có Messi thay thế.
Barcelona của tuổi thơ tôi, Barça của một thời đầy mơ mộng. Thời tôi còn học phổ thông, vẫn mong lắm những ngày Champions League có Barça trên VTV3. Nhưng mỗi lần muốn xem, lại phải lén ba mẹ. Nhiều lúc bị bắt gặp, bị ba mẹ "sạc" cho một trận. Bây giờ nhớ lại, tự nhiên thấy vui. Cái đội bóng ở đâu đâu bên bờ Địa Trung Hải xa xôi, mà có khi cả đời còn không đặt chân đến đó, những con người cũng toàn ở đâu đâu thôi, vậy mà lại có một sức hút ghê gớm với một thằng bé như tôi đến vậy.
Tuổi thơ tôi đầm ấm và hạnh phúc. Với tôi, hạnh phúc đơn giản là một gia đình lúc nào cũng rộn tiếng cười và không lo, không nghĩ. Những tháng ngày hạnh phúc ấy càng xây chắc trong tôi một tình yêu không đổi dành cho Barça. Ba mẹ thi thoảng vẫn hỏi tôi rằng tại sao lại mê bóng đá đến vậy, tôi chỉ cười, chẳng trả lời ba mẹ bao giờ, đơn giản là tôi biết phải trả lời thế nào. Tình yêu bắt đầu từ một cơn gió thôi, làm lay động trái tim, đơn giản là như vậy.
Khi những mảnh vỡ tình yêu ngày xưa được cóp nhặt lại, bỗng nhận ra một thứ đã vỡ tan, dù thu lượm không còn nguyên vẹn, nhưng nếu mình đã quý, đã yêu, thì nó vẫn đẹp, đẹp tuyệt vời như những giấc mơ thời con nít.
Trên đời, có lẽ tồn tại những điều toàn vẹn, nhưng tuyệt nhiên tình yêu không bao giờ là một trong những điều như thế. Người ta yêu nhau nhiều hơn, gắn bó với nhau sâu sắc hơn bởi tình yêu của họ trải qua nhiều sóng gió, những mảnh tình vỡ ra không còn toàn vẹn nữa. Khi sóng gió tan đi, cũng là lúc trái tim họ xích lại gần nhau thêm một chút. Tôi – Barça và biến cố Ronaldinho cũng như vậy. Ngẫm lại, nếu ngày đó Ronnie không rời Barcelona, thì có lẽ đến tận bây giờ, Barça trong tôi cũng chỉ là Ronnie mà thôi...
Thi thoảng, khi đi trên những con đường tấp nập và nhộn nhịp của Sài Gòn, hay bình lặng và yên ả như Bến Tre quê tôi, tôi vẫn bắt gặp những cậu bé,chàng trai, đôi khi cả những cô gái mặc trên mình chiếc áo đỏ xanh; những lúc ấy, tôi lại cảm nhận được một thứ niềm vui là lạ, mượt mà, nhẹ nhàng mà khó tả hết bằng lời. Bởi biết đâu, câu chuyện mà tôi kể còn dang dở ở đây, vài năm sau, một trong số họ sẽ là người kể tiếp.
Chúc mừng "tình yêu của tôi", "tình yêu của anh và em" tròn 114 tuổi!