Messi là một tạo vật kì lạ mà Chúa đã trao cho chúng ta trong thời buổi bóng đá bị thương mại hóa hết mức, với những hình ảnh, những dòng tin về những bàn thắng, trận đấu, gương mặt cầu thủ chạy khắp nơi trên thế giới, đến mọi ngóc ngách của nó từng giây từng phút.
Tóm lại là bão hòa, thừa thãi và không còn tạo ra một sự thèm muốn, khao khát đến với bóng đá như thời còn thiếu thông tin, hình ảnh và bình luận từ thế giới bên ngoài nữa. Anh là người còn khiến chúng ta muốn đọc, muốn tìm hiểu, muốn chứng kiến những gì anh có thể làm được trong những trận đấu, những giải đấu, từ những bàn thắng anh ghi được, những pha đi bóng anh thực hiện, những cảm xúc mà anh mang lại. Và sau đó là cả một lô những câu hỏi, trong đó câu lớn nhất, sau khi những lời khen tặng mà dư luận bây giờ cũng đã cạn kiệt từ ngữ vì phải dùng nhiều quá, hay so sánh với các huyền thoại của bóng đá trong quá khứ, là: "Bao giờ anh dừng lại, và sau đây, anh có thể làm được những gì nữa? Anh còn phải làm gì để trở nên vĩ đại sau khi vượt qua tất cả những huyền thoại khác".
Người ta chờ đợi anh đoạt một danh hiệu quốc tế lớn với đội tuyển Argentina. Cụ thể hơn: chức vô địch thế giới. Đấy là điều quan trọng nhất, để đặt anh sánh ngang với những huyền thoại của một thời mà bây giờ ta không còn được xem họ đá bóng hàng tuần trực tiếp trên sóng truyền hình nữa, mà chỉ có thể lục lọi hình ảnh của họ trên YouTube, hay các bài báo trong các kho tư liệu đã ố vàng theo tháng năm. Pele đã có 3 chức vô địch World Cup. Maradona đã đưa Argentina đến Cúp vàng ở Mexico 1986 và vào chung kết ở Italia 4 năm sau đó. Van Basten cũng đã có chức vô địch EURO 1988 ngoài 3 Quả bóng vàng trong một sự nghiệp bị cắt ngắn một cách đau lòng vì chấn thương. Ronaldo cũng đã có Cúp vàng 2002 mà anh là Vua phá lưới trong khi để lại nhiều kí ức về các bàn thắng ngoạn mục. Messi không hơn họ về những danh hiệu lớn ở đẳng cấp thế giới.
Nhưng anh hơn tất cả những tên tuổi kia vì anh vẫn ra sân hàng tuần, vẫn chinh phục khán giả, nhiều trong số đó còn chưa ra đời khi Pele bùng nổ, hoặc còn bé tí lúc Van Basten đã từ giã sân cỏ. Còn vĩ đại hay không, đi vào lịch sử nữa hay không và mãi mãi trở thành một cái tên bất tử có lẽ chỉ là điều chúng ta, những người hâm mộ bóng đá và các nhà chuyên môn, bàn luận. Anh có lẽ chẳng quan tâm đến điều ấy. Anh chỉ cần ghi bàn. Messi ghi bàn như người ta cần oxy để thở, nước để uống, bánh mì để ăn, ghi bàn như một lẽ sống. Mà với anh, có một tuổi thơ bão táp bởi cuộc sống bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì căn bệnh còi xương, thì bóng đá không chỉ là một nghề nghiệp, một đam mê, mà còn hơn thế nữa, là thứ đã cứu sống tính mạng anh. Bởi với Messi, mọi điều đều dễ dàng. Anh ghi gần trăm bàn thắng trong một năm của thời đại bóng đá không còn khoảng trống, đầy thể lực và các hậu vệ chỉ tìm cách chặt chém. Với anh, bóng đá thế kỉ 21 đã được kéo lùi xuống những năm 1950 của Pele, khi ghi bàn trở thành một trò vui với những chân sút tài ba trước các hàng thủ lỏng lẻo với các khoảng trống toang hoác, khi phòng ngự chưa thực sự được coi trọng và nâng lên thành một nghệ thuật như thời đại này.
Đã có những năm tháng báo chí kêu ca về những bàn thắng "bốc hơi" ở những giải đấu lớn trong đó có cả World Cup, những tiền đạo không còn sức mạnh, những hậu vệ và lối chơi chặt chém lên ngôi. Người hâm mộ bị mê hoặc bởi anh, sống trong những cảm xúc mà anh mang lại và chỉ cần chứng kiến những gì anh làm tuần này qua tuần khác là đủ. Họ không đòi hỏi hơn thế, và chỉ thời gian mới có thể trả lời, rằng liệu anh có làm được hơn những gì đã và đang có ở cấp câu lạc bộ hay không. Những đứa trẻ bây giờ chỉ biết đến anh, chỉ cần có anh, và không cần biết Muller, Pele hay Maradona nói gì. Họ coi bất cứ sự so sánh nào với các thiên tài quá khứ ấy đều là khập khiễng và không cần thiết. Họ chỉ nhìn thấy Messi trước mắt, và không ai trách nổi họ vì điều ấy. Bản thân Messi, anh biết quá rõ điểm yếu của mình, và việc chưa biến Argentina thành một dạng Barcelona của anh cũng là điều khiến anh trở nên “người trần mắt thịt”. Anh chưa là thánh. Anh chưa hoàn thiện. Anh còn phải cố gắng nữa.
Một khẳng định: trong thời đại này, không có ai chơi bóng đá được như anh. Những gì anh làm được đã vượt ra ngoài những con số đơn thuần về bàn thắng, khiến hơn 40% số người được mời bầu chọn đã bỏ phiếu cho anh, trong đó có tôi. Với tôi, không ai ngoài anh xứng đáng với giải thưởng cá nhân lớn nhất đối với một cầu thủ thế giới trong năm. Những bàn thắng, sự toàn diện của một cầu thủ và cả những tranh cãi mà anh đã mang lại đã nói lên quá nhiều điều. Bản thân những cảm xúc và thứ bóng đẹp mà anh mang lại ấy cũng đã đáng bao Quả bóng vàng rồi…
Anh Ngọc
or post as a guest
Be the first to comment.