Rất thuyết phục và đáng tôn vinh bóng đá Tây Ban Nha đang ngự trên đỉnh châu Âu và Thế giới bằng lối đá đẹp mắt, quyến rũ, với một dàn cầu thủ tài năng có lẽ chỉ thua sút tí chút so với đội hình vô địch thế giới 1970 của Brazil nếu đồng ý với nhận định có phần “khuỳnh” của “Vua bóng đá” Pele.
Người Đức, người Italia và người Hà Lan đã phải chấp nhận thua Tây Ban Nha ở cả sân cỏ châu Âu và Thế giới. Tiếc nỗi, ở các giải đấu đỉnh cao gần đây, người Tây Ban Nha chưa có cơ hội so giày với người Brazil hay Argentina để xem đấu tay đôi ai sứt, ai mẻ.
Nhưng lỗi là do người Brazil và Argentina đều chưa đủ sức lọt đến trận chung kết để gặp Tây Ban Nha ở World Cup 2010, nên muốn hay không thì cũng phải “ngoan ngoãn” chịu xếp sau và chờ thời vậy.
Ở cấp độ CLB châu Âu, lời nguyền “không đội bóng nào bảo vệ thành công ngôi vô địch ở Champions League” cho đến nay vẫn đúng nhưng rõ ràng, Barcelona FC luôn là một “tượng đài” thực sự. Ở Barça, ngoài nòng cốt là dàn cầu thủ làm nên thương hiệu Tây Ban Nha với lối chơi đặc trưng tiqui-taka hiện nay, còn có sự góp mặt của “Quả bóng Vàng FIFA” Messi và nhiều cầu thủ nổi danh đến từ khắp châu Âu, châu Phi và châu Mỹ.
Quả vậy, bất cứ CLB nổi tiếng nào trên thế giới hiện nay khi đối đầu với Barça đều không chóng thì chầy thua tan tác, trừ Inter Milan thời J.Mourinho, Chelsea thời J.Mourinho và Di Matteo và vài trận đấu gần đây của Real Madrid. thời J.Mourinho. Tóm lại, xem ra chỉ có Mourinho xấu xí, xe buýt mấy tầng và các đàn em bê nguyên xi lối chơi “phơi lưng cho người ta đấm” cộng thêm phần may mắn và cả vận hội mới có cơ thắng được Barça hùng mạnh.
Điều đặc biệt có lẽ chỉ ở Barça mới có, từ ông chủ tịch cho tới CĐV Barça mới có là khi…thua trận, bị loại, sân Camp Nou vẫn hát vang ca khúc truyền thống “El cant del Barça”. Còn đối thủ, mỗi bận thắng được Barça thì cứ gọi là thẻ vàng, thẻ đỏ đầy bảng điện tử, không “tàn dại” thì cũng thiệt đơn, thiệt kép về sau, vẫn không dám vỗ ngực ta đây và sau đó thì tự nguyện từ bỏ lối chơi tử thủ xấu xí mà mình từng mắc phải nếu không muốn bị lên án và ném đá trên khắp hành tinh vốn chỉ bé bằng…chiếc điện thoại bây giờ.
Tất nhiên, cũng như người Brazil sinh ra để làm “nghệ sỹ sân cỏ”, chơi hay và chơi đẹp không có nghĩa là luôn chiến thắng, luôn có Cup vàng đợi sẵn. Người Tây Ban Nha đang trên đỉnh, đang vô đối nhưng không có nghĩa là sẽ giữ mãi được ngôi vị số 1 trên bảng xếp hạng.
Barça sẽ giữ vững triết lý bóng đá của mình, nhưng ngôi sao làm nên triết lý đó thì sẽ liên tục thay đổi, chẳng hạn sau Romario là đến Rivaldo, đến Stoichkov, đến Ronaldinho, Messi và….
Song hành với người Brazil, người Tây Ban Nha, CLB Barcelona là những đối thủ tiềm tàng của họ. Hẳn người Argentina, người Uruguay, người Paraguay cũng như người Đức, người Italia, người Pháp… đã mất rất nhiều mồ hôi, nước mắt để tìm cách khắc chế, hạn chế sức mạnh vô bờ bến của đội quân vàng xanh trên sân cỏ.
HLV Mourinho từ trong lòng Barça để hiểu Barça, lớn lên cùng Barça và biết rõ “gót chân achilles” của Barça để bằng mọi cách chiến thắng nhọc nhằn và cần thiết. CLB Chelsea cũng phải dùng tới 3 HLV tài ba (Mourinho, Hiddinhk, Di Matteo + may mắn + vận hội) mới có thể thắng cơ cực trước Barça không vượt qua được lời nguyền mà thôi.
Để rồi, nhận Cup xong, bộn tiền Champions League xong, ông chủ giàu có tiêu tiền như nước Abramovic lại thúc dục các cộng sự mua sắm, shopping mùa hè, mùa đông tất tần tật các cầu thủ giỏi, quy một hướng về lối chơi đẹp, cống hiến như…Barça (vừa thua trận) đã từng làm và thành công vang dội.
Trước đó, Inter Milan dù thắng được Barça để lên đỉnh, nhưng cũng không chịu “ngồi” lâu trên ngai vàng không lấp lánh, đơn giản đó không phải là mục tiêu cuối cùng của thể thao, của bóng đá, dù vinh quang, dù phòng truyền thống sinh ra là để đặt những chiếc cúp, là để sưu tập những danh hiệu…
Sách Tàu “Tam quốc diễn nghĩa” có câu hay luôn được nhiều người vận vào mình “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?”, ngẫm ra trong bóng đá cũng hệt như vậy. Chả thế mà sau khi Real vượt mặt Barça để chiếm ngôi vương La Liga sớm mấy vòng đấu khiến triều Pep Guardiola vỡ, có kẻ ngửa mặt lên trời mà rằng “ Đã phong thánh cho Guar-Barça, tất phải phong thần cho Mou-Real?”
Cuộc đua trong bóng đá vì thế lúc nào cũng rổn rảng, kín mít sân vận động, hàng tỷ kẻ rỗi hơi dán mắt vào tivi và ngấu nghiến đọc báo thể thao, chưa kể mấy chú cá độ, cá cược ở quán bia, ở làng quê tận đẩu đâu, bỗng nhiên án mạng không ghê tay hơn cả thời…Tam quốc, chỉ vì cái kiểu nghĩ hồn nhiên, được lập trình sẵn là Brazil luôn luôn thắng, Barcelona phải thắng!
Ôi dào, bóng đá đâu phải muốn là được, bỏ ra cả đống tiền thuê thầy thuê thợ cuối cũng vẫn phải cần đến cái xà ngang, cái cột dọc vô hồn kia nó đẩy bóng ra xa mới thoát chết đấy, con ạ, lắm khi và đến miệng rồi vẫn cứ rơi cho cẩu ăn đấy, các cụ ạ...
Phú Châu
or post as a guest
Be the first to comment.