Báo chí Tây Ban Nha đang dấy lên cuộc tranh luận về ai là người xuất sắc nhất ở chiến thắng trong trận “chung kết bảng” giữa ĐTQG nước này với Pháp và Pedro có lẽ là người xứng đáng nhất.
Cái tên Victor Valdes đã được nêu ra trước hết. Anh có 2 pha cứu thua xuất sắc, nhưng cũng chỉ có thế. Xabvis (Xavi, Xabi Alonso và Andres Iniesta)? Họ đúng là kiểm soát thế trận, nhưng Tây Ban Nha lúc nào chả thế. La Roja cầm bóng trên 70% ngay cả khi không có 2 trong bộ 3 nói trên trước Phần Lan. Thật ra, người hùng thật sự của Tây Ban Nha ở Paris không liên quan nhiều tới tiki hay taka. Anh cũng chơi cho Barcelona, nhưng nhờ không trưởng thành từ lò La Masia, Pedro có được suy nghĩ tự do hơn so với học thuyết cầm bóng nhiều giờ đã trở nên bó buộc. Pedro chỉ chạy, sút và ghi bàn.
Bản thân anh đã là một người đặc biệt, vô địch thế giới và châu Âu, cầu thủ duy nhất ghi bàn ở cả 6 giải đấu của Barcelona (mùa 2009-10), nhưng Pedro vẫn có thể bước xuống những con đường ở London, Paris hay Berlin mà chẳng ai nhận ra. Anh đơn giản là không nhận được sự đánh giá đúng với những gì anh xứng đáng. Đầu tiên là bởi anh chơi ở các đội bóng có quá nhiều ngôi sao, chưa bao giờ được cho rằng sẽ khiến ai đó về hưu và không được quay phim thực hiện các động tác khống chế bóng với một quả cam.
Thật đáng ngạc nhiên là dù có gốc gác từ tận quần đảo Canary, không phải là người Catalunya, không có liên hệ nào về cảm xúc như Xavi, Busquets hay Fabregas, không nhất thiết phải nói về tình yêu với Barcelona mỗi khi cơ hội nhận lương cao đến, và nhờ thế có thể ra đi bất cứ lúc nào, cho tới giờ, chưa đội nào đề nghị hỏi mua Pedro, ít ra là trong thế giới các tin đồn chuyển nhượng.
Chúng ta chưa bao giờ đọc được những dòng tít “Pedro được liên hệ với”, “X đang nhắm Pedro” hay “trụ cột của Barcelona Pedro muốn ra đi”… Thế nhưng, Pedro mới chính là tương lai của bóng đá Tây Ban Nha. Đã để cả 2 nhân vật có đầu óc cởi mở nhất của ông, Pedro và Navas, ngồi ngoài sân trong “thảm họa Phần Lan” hôm thứ Sáu, Vicente del Bosque hiểu rằng ông cần một chiến thắng ở Paris, và đã phải lựa chọn chú chim hoàng yến nhỏ.
Pedro đã nhiều lần chứng minh anh là liều thuốc giải cho chứng nghiện tiki-taka của La Roja, trong trận bán kết với Đức ở World Cup, rồi gặp Pháp ở Euro 2012, và một lần nữa trước Pháp tối thứ Ba ở Paris. Bàn thắng của Pedro là ví dụ hoàn hảo cho thấy để chiến thắng người ta cần gì. Rất xấu xí, chẳng có gì là tiki-taka, nhưng đó là bàn thắng mang về 3 điểm, khi mà sự bế tắc dường như đã giữ chặt lấy chân các cầu thủ Tây Ban Nha cứ chuyền bóng đi lại một cách vô vọng.
Giống như một người thánh chiến chống lại thói đạo đức giả, trong một trận đấu mà Tây Ban Nha cứ đưa bóng đi lại một cách vô nghĩa, và tự hào về điều đó, Pedro đứng lên để hét to “lũ ngu, hãy ghi bàn đi, như thế này này”. Iniesta từng làm điều đó trước kia, nhưng bây giờ thì không thế nữa. Với việc Villa cũng đánh mất sự sắc sảo của mình, gánh nặng làm bàn đặt lên vai Pedro.
Đã bị từ chối một quả phạt đền rõ ràng trong hiệp 1, Pedro tưởng như sẽ bị thay ra lúc Navas khởi động rất tích cực ngoài sân, cho tới bàn thắng xấu xí của anh ở phút 58. Nhận bóng ở phần sân Pháp, anh đi qua hai hậu vệ như thể họ là những vật cản bất động trên sân tập, nhìn thấy Monreal đang chạy lên bên cánh và phất bóng sang với thái độ “chuyền lại đấy nhé”. Pedro lao vào vòng cấm địa và cuối cùng có lẽ chính anh cũng không biết bóng lăn vào lưới Pháp ra sao. Đó là sự kết hợp giữa lòng quả cảm, khát khao và sự đơn giản thuần thục.
Bàn thắng đó giống như một hành động phản bội, nhưng cần thiết, với quan điểm tiki-taka giờ đã trở thành một thứ độc tài tư duy ở Tây Ban Nha. Trong 12 bàn thắng của anh cho La Roja, đây là bàn đầu tiên có ý nghĩa quyết định và là bàn thứ 10 kể từ sau Euro. Pedro, do vậy, có thể không chỉ là tương lai, mà chính là hiện tại của đội tuyển Tây Ban Nha.
Chiêu Văn
or post as a guest
Be the first to comment.