Nhìn lại, tôi "phải lòng" Barça cũng đã hơn 20 năm (chính xác là 23 năm).
Cách yêu Barça của thế hệ tôi hồi ấy nó đơn giản, mộc mạc lắm. Chỉ đơn giản được nhìn thấy cái chân vòng kiềng của Rivaldo trên sân là đã sướng run người rồi. Để xem được 1 trận bóng hồi ấy thực sự vô cùng khó khăn. Cánh tay của tôi đã từng bị xước toạc máu một đoạn dài vì vượt rào kí túc xá Mễ Trì để xem Barça đá lúc 1-2 giờ sáng.
Barça của tôi hồi ấy quyến rũ lắm, nhưng cũng mong manh và đỏng đảnh lắm. Thử tưởng tượng xem, một cậu trai 13 tuổi bắt đầu biết thích, biết yêu; từng nếm trải cảm giác được đáp lại tình cảm (mùa 1997/1998, 1998/1999); và rồi yêu đơn phương trong những tháng năm đẹp nhất tuổi trẻ (Barça trắng tay 6 mùa, đến 2004/2005). Bạn có tin, cậu bé là tôi hồi ấy, một niềm tự hào của cả gia đình, đã từng có những ý nghĩ rằng mình sẵn sàng bị điểm thi kém để đổi lại một danh hiệu cho Barça (đúng kiểu suy nghĩ trẻ con nhỉ?!) ?
Qua thời ngô nghê. Frank cập bến Camp Nou. Rồi tiếp theo là chuỗi ngày vui với nụ cười luôn nở trên môi, như cái cách chàng Rô vẩu của tôi cười kể cả khi bị trọng tài rút thẻ. Barça thời ấy tựa như một cô gái cực sexy, đầy mơn trớn.
Đến thời ngạo nghễ. PEP G-O-DIOLA trở lại. Bộ ba Xavi-Messi-Iniesta thực sự là nỗi khiếp đảm/ác mộng của mọi đối thủ. Chưa bao giờ Barça của tôi, hay bất kỳ đội bóng nào trong lịch sử reo rắc được nỗi sợ hãi tương tự như thế. Cậu trai tôi năm xưa đã là một người sắp trưởng thành. Khuôn mặt vẫn đầy niềm vui, và thêm ở cái ưỡn ngực, đầu ngẩng cao mỗi khi nói chuyện với "bè bạn".
Và tôi của bây giờ, có thể tạm gọi là một người đàn ông trưởng thành. Tôi đã có hai con - hai thiên thần của riêng vợ chồng tôi. Những niềm vui lớn lao năm xưa phải chấp nhận "bé lại" ("lớn lao" cả theo nghĩa bóng và nghĩa đen nhé, bởi tôi và những người đồng hành cùng tôi ngày ấy, đã yêu và cống hiến cả những ngày tháng đẹp nhất tuổi thanh xuân cho Barça, và cho Cộng đồng Barçamania Việt Nam). Tôi của bây giờ đã biết tiết chế cảm xúc hơn mỗi khi Barça thắng ròn rã hay thua bạc nhược những trận cầu đinh. Gọi là tiết chế vậy thôi, nhưng nước mắt tôi vẫn chảy sau chiến thắng lịch sử "NEVER 6-1-V-E UP" hai năm trước, hay cả ngày buồn não nề không tập trung được vào việc gì trong những đêm Olimpico/Anfield.
23 năm là một hành trình dài với đầy đủ cung bậc cảm xúc. Tôi đã tưởng rằng mình đã đủ trải nghiệm để đón nhận mọi thứ đến một cách bình thản, dù là niềm vui hay nỗi đau. Nhưng đó là tôi tưởng thế...
... Thôi thì, tôi sẽ thử lại cảm giác yêu lại từ đầu, như cậu trai năm xưa vậy (Dù tình yêu lớn đang í éo giục pha sữa cho thiên thần nhỏ đi ngủ).
or post as a guest
Be the first to comment.