Em là một cô gái nhỏ người Việt Nam. Đất nước của em ở phía Đông Nam của châu Á, cách xa các anh nhiều lắm. Đất nước của em không lớn, nhưng có bề dày lịch sử hào hùng, có rất nhiều cảnh đẹp và nhiều truyền thống đáng trân trọng. Hơn hết, người Việt Nam có tình yêu dành cho môn thể thao vua cực kỳ sâu sắc.
Đội tuyển Việt Nam có thể không mạnh, nhưng em có thể khẳng định lòng nhiệt thành của 87 triệu trái tim trên đất nước này đối với bóng đá tuyệt đối không thua bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đâu. Em khẳng định là như thế đấy!
Em nghĩ chắc các anh cũng biết, cộng đồng Culés ở Việt Nam cũng lớn mạnh và cuồng nhiệt không kém các CLB khác. Có những Culés đã trưởng thành và có sự nghiệp riêng, nhưng cũng có những Culés tuổi đời còn rất trẻ, thậm chí họ vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, những ngôi trường cấp 2, cấp 3. Nhưng họ có một điểm chung, đó là một tình yêu nồng nàn dành cho Barca, dành cho các anh. Những khi Barca thắng, họ vui với niềm vui của các anh. Khi Barca thất bại, họ khóc cùng với nỗi buồn của các anh. Múi giờ GMT+7 thật sự là một thử thách đối với những ai yêu mến Barca và La Liga, khi mỗi lần theo dõi trận đấu là đồng nghĩa với việc trắng đêm.
Vậy đấy! Vậy mà hàng tuần, con số những người ủng hộ Barca qua từng trận vẫn giữ nguyên, thậm chí còn tăng. Khoảng cách địa lý chẳng phải là một thử thách gì lớn lao. Vì Barca, vì các anh, điều đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Ở đây, lúc nào em cũng mong có một ngày các anh sẽ sang Việt Nam thi đấu. Đến lúc đó…thế nào nhỉ? Chắc chắn đó sẽ là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, không phải của riêng em mà là của tất cả Culés ở Việt Nam nữa. Đến lúc đó…em sẽ làm một chuyện điên rồ là chạy thẳng vào sân vận động để ôm các anh, dù có thể chưa kịp làm thì em đã bị vứt ra ngoài rồi. Đến lúc đó…hy vọng em sẽ có cơ hội đứng trước mặt Marc của em để nói thật to rằng: “Em yêu anh” bằng tiếng Việt, dù em biết anh chẳng hiểu em nói gì đâu. Nhưng đó là tiếng mẹ đẻ của em, tiếng của dân tộc em. Người Việt Nam tỏ tình bằng tiếng Việt, dĩ nhiên các anh phải “nhập gia tùy tục” rồi đúng không nè? Ừ thì…chắc ý định đó có vẻ hơi hoang đường, vì em biết nếu em gặp các anh thật thì lúc đó em đứng còn không nổi, nói gì đến ôm hôn hay bày tỏ cảm xúc? Nhưng mà…đến bao giờ thì điều đó thành sự thật nhỉ? Ý em là ngày các anh sang Việt Nam ấy? Liệu có còn xa xăm lắm không, hay trong một tương lai gần thôi? Em tin là sẽ có ngày đó, các anh đừng bắt em chờ quá lâu nhé! Em tin…em hy vọng một ngày sẽ được thấy các anh bằng xương bằng thịt, chứ không phải bị ngăn cách bởi màn hình TV hay qua những tấm ảnh xa lạ nữa…
Em không biết tiếng Tây Ban Nha, cũng chẳng biết làm thế nào để gửi những dòng này đến các anh. Hàng ngày số lượng Culés gửi thư cho các anh chắc chắn là rất nhiều, liệu các anh có đủ thời gian để chú ý đến một đứa con gái như em không? Không sao, em nhỏ bé thật, nhưng sự quyết tâm của em thì không hề nhỏ bé đâu. Em sẽ làm mọi cách, bằng tất cả khả năng của em. Đến một ngày, em mong rằng các anh có thể đọc được những tâm sự này của em. Để các anh biết rằng, ở một đất nước xa xôi, vẫn có nhiều người đặt trọn niềm tin vào các anh. Ở đất nước đó, có một con bé luôn dõi theo các anh, luôn mang hình ảnh của các anh đi đến bất cứ đâu, kể cả trong giấc mơ. Và ở đất nước đó, tình yêu dành cho các anh to lớn không kém bất cứ tình yêu cao cả nào khác.
Điều đó là sự thật đấy. Các anh biết mà đúng không?
Jul (Barcelona Picture VietNam)
or post as a guest
Be the first to comment.