Năm 2018 bây giờ mọi thứ đã khác lắm rồi. Mấy thằng nhóc thằng nào cũng dính mắt vào mấy cái iPhone trước giờ thi đấu. Thế còn vào năm 2006 thì thế nào? Thời đó là cả một thế giới khác. Chúng tôi không làm thế. Đặc biệt là ở United. Ở đâu thì được chứ không phải trong phòng thay đồ của Roy (Kean). Đó là một trong hàng nghìn sai lầm mà tôi đã mắc phải ở United.
“ĐIỆN. THOẠI. CỦA. THẰNG. ***. NÀO. ĐÂY!?”
Những khó khăn thời ấy không chỉ là môi trường bóng đá, mà cả là rào cản về ngôn ngữ và văn hoá, rồi đến sự cô đơn lạnh lẽo nữa. Nhưng sự cô lập mới là thứ đáng sợ nhất. Sống xa gia đình ở tuổi 17, bao quanh mình toàn là người lớn, là huyền thoại, là Sir Alex ... mọi thứ rất phức tạp. Khi mọi người thắc mắc tại sao những tài năng trẻ không thi đấu ngoài nước, tôi có thể đảm bảo với bạn rằng vấn đề của họ không phải là về kỹ thuật hay kỹ năng. Nó luôn luôn có nhiều vấn đề hơn là bạn có thể thấy được. Trong 2 năm đầu tiên của tôi ở Anh, có rất nhiều buổi tối tôi đã về nhà sau các buổi tập, mà ở Manchester, trời đã tối từ lúc 4h chiều, và tất cả những gì tôi làm vào lúc đó là ngồi im một mình trong căn hộ của mình. Lúc đó tôi như trầm cảm. Rồi sau đó, tất nhiên là mẹ tôi sẽ gọi điện, còn tôi sẽ nói dối kiểu “Không, mọi thứ đang ok lắm mẹ. Tất cả đều rất tuyệt!”
Nhưng thực chất nó không tuyệt đến thế. Tôi thấy như c*t vậy. Tôi muốn từ bỏ và ngay lập tức trở về quê nhà Tây Ban Nha. Tôi nhớ khoảng thời gian đó, bố tôi luôn căn dặn một điều mà đối với tôi là cực kỳ quan trọng.
Tôi sẽ phàn nàn với bố, “Con cũng không biết nữa. HLV không tin tưởng con. Mấy ông ở đây thì mạnh mẽ. Còn con thì thật thảm hại.”
Xong ông ấy thường nói, “Vậy, con biết gì không con trai? Có thể hôm nay là một ngày tồi tệ. Nhưng mặt trời vẫn sẽ luôn mọc lên vào ngày mai.”
Tôi không biết tại sao, nhưng câu nói đó luôn làm tôi cảm thấy tốt hơn. Nó giúp tôi tiếp tục cố gắng. Và tôi cũng đã rất may mắn, một “tôi” ngây ngô của ngày ấy, một “tôi” tươi trẻ của ngày ấy, cũng đã nhận ra sự phi thường của ngài Sir Alex từ ngày đầu tiên đặt chân đến United. Những HLV giỏi nhất đều có một khả năng là dù họ có không cho bạn ra sân, hay họ có đối xử khắc nghiệt với bạn, họ vẫn làm cho bạn tin rằng họ quan tâm đến bạn. Sir Alex như là một người cha thứ hai của tôi. Ông ấy bắt tôi phải tự giành lấy mọi thứ, nhưng rồi sau cùng, ông ấy đã cho tôi cơ hội.
Vào năm 2007, sau 2 năm ở Anh, ông ấy đã nói rằng mùa giải ấy tôi sẽ được chơi khoảng 25 trận. Mọi thứ bắt đầu một cách tốt đẹp. Tôi bắt đầu được ra sân cùng với Rio. Và rồi, đến tháng 11, khi chúng tôi đến chơi ở Bolton.
Cái đệch...
Tôi vẫn còn tưởng tượng được quả bóng đang lơ lửng trên không trung. Đó là một quả đá phạt. Nhiệm vụ của tôi lẽ ra là phải kèm Nicolas Anelka. Các cầu thủ Bolton Wanderers phất bóng vào trong vòng cấm, và tôi nghĩ rằng mình nên chơi quyết liệt. Tôi bật nhảy để đánh đầu phá bóng, và tôi đã hoàn toàn căn trượt quả bóng. Cảm giác lúc đó như một cơn ác mộng vậy. Quả bóng vẫn cứ... tiếp tục lơ lửng trên không. Đó là quả bóng màu tím vàng của Premier League năm ấy. Nhớ quả bóng đó không? Nó trôi ngay qua đầu tôi như một quả bóng bay vậy.
Tôi tiếp đất và quay lại nhìn trong sự sợ hãi. Anelka kiểm soát quả bóng và ghi bàn một cách dễ dàng. Cuối cùng chúng tôi thua 1-0, và đó là do lỗi của tôi. Đối với một hậu vệ trẻ, khi bạn mắc một sai lầm như vậy thì vị HLV chỉ đơn giản là không thể tin tưởng bạn được nữa. Kể cả nếu ông ấy có muốn tin bạn đi nữa, thì ông ấy vẫn không thể. Tôi có thể tự thấy, khi mà Anelka kiểm soát được quả bóng, thì tôi đã mất đi hoàn toàn niềm tin của Sir Alex và niềm tin của đa số những fan hâm mộ Manchester United.
Sir Alex hứa với tôi 25 trận trong mùa giải đó, cuối cùng tôi kết thúc mùa với 12 trận. Đó là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với tôi. Sai lầm đó cảm giác như đã kết thúc luôn sự nghiệp của tôi vậy. Nhưng cuối cùng đó chỉ là sự khởi đầu cho mọi thứ, nhưng chỉ nhờ tất cả những gì mà Sir Alex Ferguson đã làm cho tôi. Như bạn thấy đấy, đến cuối mùa giải năm ấy, người đại diện của tôi nói rằng FC Barcelona đang có hứng thú với việc mang tôi trở lại Camp Nou. Thực sự. Tôi không thể tin nổi. Lúc đó, những từ chính xác mà tôi nói với anh ấy là, “Nhưng nó chả có lý gì cả, tôi còn chẳng được chơi ở United, vậy thì tại sao họ lại muốn tôi chứ?”
Và anh ấy với nói, “À thì, vì họ biết cậu. Họ tin tưởng cậu.”
Tất nhiên lúc đó tôi rất phấn khích. Tôi muốn về nhà. Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ phải có một cuộc trò chuyện rất khó khăn với Sir Alex. Lúc đó hợp đồng của tôi không hề có điều khoản mua đứt, nên United có thể bán tôi với bất kỳ mức giá trên trời nào mà họ muốn, nên tôi đã phải thuyết phục ngài Alex để cho phép tôi ra đi. Đó là một trong những cuộc trò chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, vì ông ấy là người đã chăm sóc cho tôi rất chu đáo. Nhưng rồi tôi bước vào phòng làm việc của ông ấy và tôi đã thật lòng với ông. Tôi nói, “Nghe này, em cảm giác như em đã làm mất đi niềm tin của thầy rồi. Barcelona là nhà của em. Em muốn được về nhà. Em thực sự hy vọng thầy có thể cho phép em ra đi.”
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện khá lâu, và ông ấy đã quyết định rằng vì tôi đã thật lòng với ông, nên ông sẽ cho phép tôi ra đi vào cuối mùa.
Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó, bóng đá đôi khi cũng phức tạp lắm. Mùa giải đó, đoán xem chúng tôi phải gặp ai ở trận bán kết? Ờ, Barcelona đó. Tôi không có cơ hội thực sự để được ra sân và chỉ là sự lựa chọn thứ 3 cho vị trí trung vệ. Nhưng ngay trước lượt trận ở Camp Nou, Nemaja Vidíc lại chấn thương. Và ngay lặp tức, tôi sẽ phải đối mặt với câu lạc bộ thời niên thiếu của mình trước sự chứng kiến của 90000 người hâm mộ.
Tôi đã trải qua mọi cảm giác: hứng thú, sợ hãi, và shock,...
Trước trận, như mọi khi, chúng tôi có 2 giờ để nghỉ trưa ở khách sạn. Tất nhiên là tôi không thể ngủ được. Rồi đột nhiên, có tiếng gõ cửa, tôi nhìn ra.
Đó không phải là nhân viên khách sạn mà là Sir Alex.
Tôi biết có điều gì đó sắp đến, vì ông ấy không bao giờ đi gặp cầu thủ trước trận cả. Ngay khi tôi mở cửa thì ông ấy nói, “Gerard, tôi lấy làm tiếc khi phải báo với cậu rằng cậu không thể thi đấu trong hôm nay. Cuộc đàm phán đã gần như xong. Nếu tôi cho cậu ra sân và cậu thể hiện không tốt, người ta sẽ nói đó là vì cậu đã chuyển đến Barcelona rồi. Vậy nên tôi không thể để cậu thi đấu được. Tôi chỉ muốn nói cậu biết lý do.”
Sự thật là tôi đã khá suy sụp. Mặc dù biết mình muốn trở về nhà, nhưng tôi đã sẵn sàng để chiến hết mình vì United và Sir Alex trận này. Ước mơ của tôi đó là được chơi bóng ở Camp Nou trong một trận UEFA Champions League mà. Đau đấy, nhưng cuối cùng thì Sir Alex đã quyết định đúng, mọi thứ diễn ra êm xuôi, cho cả đôi bên. Chúng tôi có một trận hòa 0-0 ở Camp Nou và sau đó loại Barça ở Old Trafford. Chúng tôi tiếp tục thắng luôn Champions League và Premier League, và tôi, đã có thể về nhà trong một tình cảnh rất tốt đẹp.
Nhờ Sir Alex mà tôi được trải qua một trong những điều hiếm thấy nhất trong bóng đá, tôi đã ra đi theo một cách tốt đẹp nhất có thể. Tôi không cảm thấy như vậy lúc đó, nhưng mà sai lầm trong trận với Bolton là điều tuyệt nhất từng xảy ra trong đời tôi. Cuối cùng Barcelona chỉ phải chi 5 triệu USD cho thương vụ tôi thôi. Tôi trở lại với tư cách là lựa chọn thứ tư ở vị trí trung vệ lúc này. Không ai kỳ vọng gì nhiều. Nhưng cảm ơn Pep vì tư duy chơi bóng và sự tin tưởng của ổng, tôi đã được chơi cạnh Carles Puyol vào cuối mùa. Puyol đã giúp đỡ và truyền nguồn cảm hứng to lớn cho tôi. Tôi học được rất nhiều từ anh ấy, và mối liên kết giữa chúng tôi kéo dài cho đến khi lên tuyển quốc gia.
Nếu các bạn nói với tôi là chỉ trong hai năm từ khi trở lại Barcelona, tôi sẽ được chơi cạnh Puyol và nâng cao cúp vô địch thế giới. Tôi sẽ nghĩ các bạn bị điên là cái chắc. Nhưng bóng đá giễu cợt vậy đấy, đó thực sự là những gì đã xảy ra. Đó là cách mà mọi thứ xung quanh tôi đột ngột thay đổi, và nó làm tôi phải tin số mệnh. Nếu tôi không phạm sai lầm trước Bolton, mọi chuyện có diễn ra được như này không? Nếu Sir Alex quyết định giữ tôi lại thêm một mùa nữa để đợi tôi có giá trị chuyển nhượng lớn hơn, mọi chuyện có diễn ra được như này không?
Có nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống của một cầu thủ mà mọi người không biết. Và đó là lý do tại sao tôi viết mấy dòng này. Và đó cũng là lý do tôi cần phải cho các bạn biết một câu chuyện ngắn khác. Vì, như tôi đã nói, bóng đá phức tạp lắm. Nó không giống như trên phim đâu. Khi tôi 24 tuổi, tôi đã đứng trên đỉnh thế giới. Tôi đã có tất cả - LaLiga, Champions League, FIFA World Cup. Tôi đã được chơi dưới thời của một nhà cầm quân thiên tài. Pep Guardiola, người luôn tin tưởng tôi từ lúc tôi vừa đặt chân đến. Tôi được chơi cho câu lạc bộ tôi yêu từ thời còn là một thằng nhóc. Điều đó thật tuyệt vời.
Và sau đó…
or post as a guest
Be the first to comment.