Tôi tin có hàng tỷ người đã cám ơn trời đất tiếp tục quay quanh trục nghiêng của mình duy trì sự sống. Tôi tin hàng triệu người đã cám ơn vũ trụ vì không có một thiên thạch nào ghé thăm trái đất. Tôi tin hàng vạn người đã cám ơn lời nói đùa của người Maya không thành sự thực để họ tiếp tục được sống và chiêm ngưỡng Messi đá bóng.
Nói như một người cuồng rằng khi xem Messi chơi bóng giống như được đứng trên hành tinh khác. Suy nghĩ theo cách đó thì ít ra tôi cũng may mắn nằm trong số ít người có cảm giác mình không đứng trên trái đất khi nhìn cầu thủ người Argentina chạy trên sân. Do đó nếu trái đất có bị huỷ diệt thật thì cũng chả sao đối với tôi. Nhưng vẫn phải cám ơn tất cả vì chúng ta quên mất còn phải chờ đón giây phút chú Mèo của chúng ta bước tiếp lên những bục vinh quang hơn, cười nhiều hơn, tặng chúng ta nhiều bàn thắng hơn và giúp các cổ động viên già khọm ở chốn này thêm những cô gái trẻ hơn.
Khi một vài anh chàng vỗ ngực là phóng viên nói với tôi rằng bờ la bờ lá Messi phải thế này, Messi phải thế kia thì mới giỏi nhất hay vĩ đại nhất...Tôi rút điếu thuốc ra nghe và gật gù ra vẻ họ nói rất đúng. Thật ra tôi khá nín nhịn không muốn phi cái gạt tàn trên bàn vào họ. Đó là phép lịch sự giả dối nhưng sự thực thì dạy chú chó nhà tôi cứ thấy ảnh Messi sẽ vẫy đuôi sủa mừng còn dễ hơn chỉ cho mấy tay đó hiểu một điều Messi đơn giản chơi bóng vì niềm vui. Chí ít đến thời điểm trước khi Messi bước lên bục nhận Quả Bóng Vàng tiếp theo thì tôi cũng chưa thấy ở cầu thủ này tư tưởng viêm mãn và lười biếng hay vơi đi đam mê khi nhìn chằm chằm vào quả bóng.
Có thể mấy tay viết báo nói đúng rằng Messi sang xứ này chơi bóng thì thành tích kém đi, danh hiệu ít đi. Nhưng điều đó đâu quan trọng nếu nhìn vào đống danh hiệu một thanh niên 25 tuổi đã giành được. Mà ngẫm lại thì làm quái có người nào dốt đến mức bỏ chỗ sáng đến chỗ tối, bỏ sự hoàn hảo để đến nơi vá từng mảnh lưới mà thú thực đừng nói rằng đến đó để chơi bóng mà hãy chờ xem quá trình vá lưới có khiến họ biết đá bóng đúng cách không đã là một kỳ công. Khi nói thách nhau kiểu đó chả khác nào ta đố Napoleon đến sàn đấu đô vật Mỹ để làm trùm. Napoleon không để ý đến kiểu thách đố vặt vãnh đó và đương nhiên Messi thừa hiểu điều gì là đúng.
Một lý do cũng quan trọng không kém rằng Messi là một cậu bé yêu gia đình và quan tâm tới gia đình. Vậy nếu đến một nơi mà ngày Giáng Sinh không được về đoàn tụ với gia đình thì liệu bạn có chạnh lòng không? Tôi khuyên không chỉ Messi mà toàn thể các bạn chơi bóng muốn có những kỳ nghỉ Giáng Sinh thực sự thì không nên chọn điểm đến là cái chỗ tay phóng viên đang ngồi hót như hoạ mi trước mặt tôi. Để dìm hàng, tôi có thể nêu ra năm lý do y như anh chàng kia vừa đưa năm điều tương tự nhằm vẽ đường cho vượn nhảy. Vấn đề cuối cùng là tôi không hiểu anh ta muốn thấy người giỏi nhất thất bại để hí hửng với chân lý không có gì là hoàn hảo, bất diệt hay muốn thấy một thứ bóng đá đẹp phô diễn hàng tuần để anh sảng khoái. Tôi không nhận được câu trả lời.
Thật ra nếu ta đặt vào hoàn cảnh của người hâm mộ phần còn lại Liga thì ta sẽ nhanh chóng chọn phương án sau vì hàng tuần niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác. Nhưng niềm vui thì có ai đo đếm được không? Có lẽ là không. Người Việt ta có câu: Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chả tội gì phải thương phần còn lại cả. Bàn tay này sẽ tiếp tục vẫy chào ngày mới và tiếp tục cảm ơn cuộc sống tồn tại để được ngồi chém gió về một vĩ nhân mà dễ dàng như kiểu nâng ly với đứa em ngồi kế bên cạnh mình.
or post as a guest
Be the first to comment.