Ngày ấy đang dần đến. Anh sẽ ra đi. Đó là quy luật của cuộc sống, nhưng với tôi, thật khó để hình dung được rằng Barça lại không có anh. Khi nhìn lại và nhớ về Paris hay Rome, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là cảnh anh nâng cao chiếc cúp Champions League. Anh trao vinh dự nâng cúp tại Wembley cho Abi, hành động đó khiến anh càng vĩ đại hơn. Thế hệ tôi và rồi thế hệ tiếp nối không thể biết CLB sẽ như thế nào nếu không còn hình dáng Puyi nơi hàng phòng ngự với chiếc băng thủ quân trên tay và con số 5 trên lưng áo. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ không bao giờ còn được như cũ.
Tôi gặp anh 6 năm về trước. Anh đang là thủ quân và là biểu tượng của đội bóng và tôi thì chỉ như một đứa trẻ vừa trở về nhà, háo hức chinh phục thế giới. Từ những ngày đầu, chúng tôi đã rất thân nhau, cả trên sân lẫn ngoài đời. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy được bảo vệ và tôi biết rằng nếu một ngày nào đó tôi phạm phải sai lầm, anh sẽ luôn có mặt để cứu nguy. Anh chính là vị thần hộ mệnh của tôi.
Tôi biết rằng mình sẽ nhớ rất nhiều về những cuộc chuyện trò trong phòng thay đồ với anh, về những lời khuyên anh dành cho và nhất là những lời la mắng của anh đối với chúng tôi trên sân. Anh là duy nhất; là hy hữu. Tôi thấy buồn cười khi họ (báo chí) nói về việc chiêu mộ một "Puyol mới". Phải, họ có thể kiếm tìm "Puyol mới" tuỳ họ, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy thêm một Puyol nào hết.
Cảm ơn anh vì tất cả, Puyi!
Gerard Piqueor post as a guest
Be the first to comment.