Kỳ I: Chàng trai phi thường vươn lên từ trái ngang cuộc đời.
Giữa 2 cái tên, Giuseppe Rossi và Alexis Sánchez, tôi đã từng khẳng định mình sẽ thích Rossi đến Camp Nou hơn là Alexis, vì đơn giản – ngoài những gì gắn liền với Barcelona, tôi còn yêu cả những gì gắn liền với nước Ý “đẹp mê hồn”.
Nhưng, trải qua một khoàng thời gian tương đối đủ dài theo sát quá trình đàm phán từ hồi tháng Tư vừa qua khi rộn lên tin đồn về việc Barcelona sẽ chiêu mộ Alexis cho đến vào đêm hôm qua, ngày 21 tháng 7, thời điểm Barcelona chính thức thông báo bản hợp đồng đầu tiên trong mùa hè này – Alexis Sánchez, mọi thứ trong tôi đã thay đổi… Với nhiều Culés, họ còn hoài nghi về Alexis, biết làm sao được, bài học về Ibra vẫn còn đó và dấu ấn của Eto’o vẫn còn quá sâu đậm. Còn với tôi – một con người xét đoán thiên về cảm xúc, quá khứ của Alexis Sánchez đã thôi thúc tôi “cuốn” theo anh. Tôi tin anh sẽ thành công tại Barcelona!
Hẳn mọi người chỉ biết đến Alexis Sánchez như là một cầu thủ xuất sắc của bóng đá Chile, một tài năng được báo chí Chile và Tây Ban Nha coi là “bản sao hao hao” của Leo Messi. Nhưng ít ai biết được rằng để có được thành công như ngày hôm nay, chàng trai 22 tuổi người Chile này đã trải qua một tuổi thơ với biết bao sóng gió…
Mục tiêu trên hàng công của Barcelona, ngoài những đòi hỏi về tài năng thì đức độ luôn là một tiêu chí hàng đầu. Và theo tôi, với những gì được biết về anh, Alexis đáp ứng hoàn hảo về mặt này. Anh ấy là một cầu thủ “tốt”!
Và đây là câu chuyện về anh, một chàng trai trẻ đã vươn lên từ trái ngang cuộc đời để trở thành một ngôi sao thực sự của làng túc cầu thế giới. Cậu chuyện bắt đầu từ một vùng mỏ phí Bắc của Chile – TP cảng Tocopilla.
“Rồi tôi sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới”. Đó là câu nói mà Alexis Sánchez đã từng gây ngạc nhiên khi lặp đi lặp lại với những thầy giáo và bạn học của mình khi anh chưa đầy 11 tuổi và đang là cậu học trò của ngôi trường mang tên E-10 tại TP quê hương mình, TP Tocopilla, nơi mà tỷ lệ tại nạn xã hội cao nhất trong vùng. Nhưng đó cũng chính là nơi khai sinh ra cái tên Alexis Sánchez của bóng đá đương đại, nơi mà anh chỉ học đếnlớp 8 và được mọi người gọi bằng biệt danh “Dilla” - xuất phát từ tốc độ và sự khéo léo như “Sóc” của mình.
Nhanh như sóc ư? Đó là một phần thiên phú, nhưng nó cũng sẽ mai một nếu không được trui rèn. “Tôi đối mặt với thiên nhiên, tôi bắt đầu chơi bóng với đôi chân trần. Đó là lý do vì sao mọi người thấy tôi chạy nhanh như thác đổ…” – Alexis hồi tưởng lại những năm tháng chơi bóng với khát khao có được một đôi giày như bạn bè đồng trang lứa.
Alexis Sánchez, tên đầy đủ là Alexis Alejandro Sánchez Sánchez, sinh ngày 19 tháng 12 năm 1988 tại Tocopilla, cách thủ đô Santiago của Chile 1.600km về phía Bắc. Tocopilla là một TP nhỏ với chỉ 32.000 dân nằm ở giữa sa mạc Atacama, xung quanh được bao bọc bởi đồi núi và biển cả, được mọi người biết đến với cái tên “Góc nhà của Quỷ”. Kinh tế nói chung và cơ hội việc làm cho giới trẻ ở nơi đây không gì khác ngoài nghề khai thác mỏ, đánh cá và công nghiệp chế biến… Hóa ra nơi Alexis Sánchez chào đời lại là một vùng đầy những tệ nạn, từ những vấn nạn trong nhà trường cho đến những vấn nạn của cộng đồng, rượu bia và ma túy, dường như là chuyện thường của Tocopilla!
Wonder Boy – El Niño Maravilla hay “Chàng trai phi thường” là những biệt danh khác của Alexis. Wonder Boy mà chúng ta trông thấy ngày nay vốn trước kia sống trong một gia đình thuộc dạng nghèo rớt mồng tơi của Tocopilla. Anh là con trai của một người đánh cá. Song, tuổi thơ bất hạnh của Alexis bắt đầu khi người cha ruột của anh đã bỏ lại gia đình và đứa con trai của ông, ra đi và làm việc trong những hầm mỏ tại Maria Elena và ông ấy chẳng bao giờ trở lại. Người mẹ của Alexis, bà Martina Sánchez, đã phải làm lụng vất vả như một công nhân làm cá hoặc nhận bất cứ công việc gì để lo cho 4 đứa con của mình là Alexis, Humberto, Marjorie và Tamara.
Gia đình 5 miệng ăn của Alexis đã phải sống những ngày bần cùng trong một căn nhà tồi tàn nằm trên con đường Orella của Tocopilla. Ngôi nhà tồi tàn ấy, hẳn cũng không thể gọi là nhà, bởi nó chỉ sơ xài là một chốn nương thân làm từ gạch phơi nắng với vài khúc cây gỗ để chống đỡ. Bao quanh ngôi nhà tồi tàn ấy là biết bao ngôi nhà cùng cảnh ngộ, một quần thể kiến trúc “tạm bợ” nằm trên một vùng đất đồi màu vàng đục của cát sa mạc nhem nhúa chút ít xám đỏ của sự…đìu hiu.
Đam mê chơi bóng từ khi còn là một cậu bé, thế nhưng chưa bao giờ Alexis có riêng cho mình được một đôi giày như những bạn bè đồng trang lứa khác. Cậu bé Alexis nuôi dưỡng giấc mơ chơi bóng của mình từ những đồng tiền kiếm được khi làm công việc rửa xe hơi tại một nghĩa trang của Tocopilla. Và giấc mơ ấy bắt đầu từ những quả bóng được nhồi quấn bằng giẻ rách hoặc cao su cùng với những sân bóng là những con đường xám xịt phủ đầy bụi than của Tocopilla do những nhà máy sản xuất điện trong vùng thải ra. Năm 15 tuổi, Alexis mới có được một đôi giày hẳn hoi – một phần thưởng của Hội đồng TP Tocopilla.
Ngày hôm nay, chốn nương thân tạm bợ ngày nào của Alexis giờ đã là một trong những ngôi nhà nổi bật nhất của Tocopilla. Trên nền căn nhà thuở ấu thơ mình từng gắn bó, Dilla đã tu sửa nó lại thành căn nhà khang trang như ngày nay, anh xem đó là món quà mình dành tặng cho người mẹ quá đỗi vất vả và vĩ đại Martina của mình, một món quà mà có nằm mơ có lẽ bà cũng không bao giờ dám nghĩ tới.
“Ơn Chúa, thằng bé không vướng vào các tệ nạn xã hội, đó là nhờ nó có một người mẹ luôn quan tâm cho những đứa con của mình. Nếu Alexis ở lại đây, chắc hẳn một tương lai u ám sẽ ập đến nó như những đứa bạn đồng trang lứa kia của nó vậy. Và cũng đội ơn người bác José của Alexis, ông ấy đã vun đắp nên tương lai và là tấm gương sáng cho nó noi theo”, thầy giáo Juan Segovia kiêm HLV của Alexis hồi bé kể về công ơn dưỡng dục của người mẹ Martina và người bác Don José Delaigüe đối với Alexis.
Trở lại với thời điểm khó khăn trong cuộc đời Alexis, tiền bạc chưa bao giờ là dư thừa đối với gia đình anh! Bác của Alexis, ông José Delaigüe, người có 3 đứa con, đã bằng mọi cách, không nề hà chăm nom cho gia đình của em dâu mình và Alexis. Một tay ông đã vun đắp nên tương lai của Alexis ngày hôm nay. Và đứa trẻ không cha đó, chưa bao giờ khiến ông phải thất vọng…
Vào một ngày nọ, khi Alexis lên 8, người bác đó của Alexis, đã đề nghị với mẹ Martina của Alexis rằng ông muốn đưa anh đến ở với gia đình ông tại Rancagua, cách Tocopilla 1.300km… Sau đó, Alexis rời quê nhà mình theo chân người bác đến Rancagua, nơi mà anh đã chơi bóng 2 năm trong đội bóng của một trường học Công giáo. Nhưng đó không phải là bước ngoặt trong cuộc đời của “Chàng trai phi thường”. Mọi chuyện không suôn sẻ cho lắm! Những trận đấu bóng thật nhàm chán và nó không hấp dẫn như hồi anh ở Tocopilla. Huống hồ “bởi vì tôi hay cứng đầu nên người ta rất tức giận và vì thế họ đã cấm tôi chơi bóng”, Alexis cách đây vài năm kể lại.
“Mọi thứ thật chán ngắt và đó là lí do vì sao thằng bé quay trở lại Tocopilla với mái trường E-10. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu nhận ra tài năng thiên bẩm của nó”, HLV Juan Segovia nhớ lại.
Và tại quê nhà Tocopilla này, mọi sự bắt đầu với sự nghiệp chơi bóng của Alexis… “Cậu ta là một học sinh nhỏ con nhưng rất cứng đầu. Đôi khi cậu đến lớp đúng giờ nhưng lại không mang theo cặp sách gì và thế là mẹ cậu ấy phải mang đến giúp”, giáo viên chủ nhiệm của Alexis, Olivia Gordon kể lại.
Trong một cuộc trò chuyện với tờ La Tercera của Chile, HLV Juan Segovia – người đã có những năm tháng gắn bó cùng Alexis tự hào mang ra một trang báo được ông cắt ra với dòng tít đề chiến thắng của đội bóng do ông dẫn dắt và cái tên Alexis cũng xuất hiện trên trang báo ấy. “Đó là lúc cậu bé ở Tocopilla - Alexis, cái tên này lan nhanh trên các tờ báo ngay lập tức, bất cứ ai xem cậu ấy thi đấu cũng đều nhận ra đây là một trường hợp ‘ngoại lệ’. Mọi CLB đều muốn có Alexis… Hồi đó, giải vô địch diễn ra tại Iquique (một TP cảng cách Tocopilla 230km), chúng tôi triệu tập các cầu thủ của mình chỉ trong vài ngày”, vị HLV già nhớ lại. “Cậu ấy ngày nào cũng chơi bóng. Trên các mặt sân 'Maracana' hay 'Neighborhood' [cách nói vui của vị HLV]. Cậu bé thi đấu trên các mặt sân đầy bụi với những người lớn mà không một chút e ngại nào. Đó là lúc giấc mơ về một ngày trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp đã ăn sâu vào đầu cậu bé. Alexis nói với tôi rằng khi lớn lên cậu sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới… Alexis mà tôi biết là một chàng trai chơi bóng vì niềm say mê”.
Alexis bắt đầu nhận thấy rằng quãng thời gian tại Tocopilla này có lẽ là mảnh ghép quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Anh chơi bóng với những người lớn tuổi hơn mình, già dặn và khỏe mạnh hơn mình, chính điều đó đã mang đến cho chàng trai trẻ không chỉ sự mạnh mẽ về thể chất và kĩ thuật mà còn mang đến cả nghị lưc cho cậu để vươn lên trong cuộc sống. Ngày qua ngày - chơi bóng và làm công việc rửa xe, trong ánh mắt của cậu bé, một chân trời mới mở ra, cậu biết rằng chỉ có bóng đá mới là lối thoát cho cuộc sống lam lũ này, nếu không có bóng đá, sẽ chẳng có gì hết, gánh nặng tiền bạc, cơm gạo, và cả con đường học vấn nữa.
Một chân trời mới cùng một sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp chuẩn bị mở ra trước mắt Alexis, đó là một sự thật không thể bàn cãi đối với tất cả người dân Tocopilla, có chăng đó chỉ là vấn đề về thời gian.
Năm 2003, Santiago Wanderers, một đội bóng của TP khô cằn với nền kinh tế khai khoáng là Calama (cách Tocopilla 120km), đã quyết định bỏ tiền ra chu cấp và cho Alexis đến học ở một học viện bóng đá của Santiago. Một vài tháng sau đó, HLV Nelson Acosta của CLB Cobreloa quyết định tuyển anh vào đội trẻ. Và tại Calama, Alexis Sánchez bắt đầu một cuộc sống mới. Ngày 12 tháng 02 năm 2005, anh có màn ra mắt đầu tiên trong màu áo Cobreloa tại giải hạng nhất của Chile và cũng lúc đó Alexis hoàn thành xong khóa học phổ thông của mình.
Tại Calama, các giám đốcCLB Cobreloa quyết định để Alexis vào sống trong một căn nhà của một người xa lạ tên là Luis Astorga cùng với hai chàng trai khác. Ban đầu là 3 người, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Alexis. Và cũng từ đó, căn nhà của Astorga trở thành mái ấm thứ 2 của Alexis, nơi anh vẫn thường hay lui về trong những ngày nghỉ với 2 người con gái của Astorga là Andrea và Barbara. Andrea, người con gái cả của Astorga trở thành người thụ hưởng trường Howard – cũng là nơi Alexis hoàn thành khóa học phổ thông của mình. Và Barbara, lớn hơn Alexis 2 tuổi, được cho là người đại diện của Alexis năm anh 17 tuổi, tức năm anh được Udinese ký hợp đồng…
“Cậu ấy ra đi là một điều khiến chúng tôi rất buồn. Cậu ấy như thể một cậu em trai đối với hai chị em tôi vậy, còn đối với cha tôi, Alexis như là con trai ông ấy”, Barbara bồi hồi nhớ lại.
Năm 2006, Udinese vượt qua Werder Bremen chiêu mộ thành công Alexis Sánchez với mức giá 3 triệu Euro. Sau đó, Alexis được cho mượn sang Colo Colo và River Plateđể rồi trở về Udinese vào năm 2008. Giờ đây anh là ngôi sao mới của Barcelona trong mùa hè này.
Thành công mà Alexis có như ngày hôm nay là không dễ gì đạt được. Có được thành công nhưng không quên đi nguồn cội và quá khứ lại là một thứ còn khó hơn. Đối với Alexis, anh không bao giờ vứt bỏ những năm tháng khó nhọc của tuổi ấu thơ, những năm tháng đã dạy cho cầu thủ này tình yêu thương đối với những số phận cùng cảnh ngộ… Ngày Alexis thành công và trở về quê nhà Tocopilla, anh đã mang đến những món quà là những bộ quần áo cho những đứa trẻ khó khăn nơi quê nhà của mình cũng như rất nhiều những hoạt động từ thiện khác. Giờ đây, nếu có thể, chúng ta sẽ bắt gặp đâu đó trong những ngôi trường của Tocopilla những tấm ảnh của Alexis Sánchez.
Quay trở lại với người bác José Delaigüe của Alexis. Như đã nói, chính Delaigüe là người đã vun đắp nên tương lai của Alexis và tuy ông không phải là người sinh ra anh nhưng Alexis luôn coi dượng Delaigüe của mình như một người cha theo đúng nghĩa của từ này! Alexis đã dành dụm những tháng lương của mình để xây cho ông một căn nhà khang trang hơn.
Cách đây gần 3 tháng, ông Delaigüe đã chia sẻ với tờ La Tercera những ước nguyện gần như là cuối đời của mình “Thằng bé ngày nào cũng gọi điện cho tôi, 3 lần một ngày. Kể từ ngày tôi mắc bệnh, nó chi trả mọi thứ cho tôi, nó đưa tôi đến Santiago để điều trị tốt hơn, nếu không có nó, chắc tôi đã chết từ lâu rồi. Thằng bé là một đứa con mẫu mực”… “Tôi ước mong sẽ được thấy Alexis chơi trong màu áo Barcelona nay mai”…Song, tâm nguyện được “nhìn thấy Alexis trong màu áo Blaugrana”của ông sẽ chẳng bao giờ được thực hiện, bởi vào ngày 24 tháng 5 vừa qua, ông đã qua đời sau khi chống chọi với căn bệnh ung thu tuyến tiền liệt gần 6 tháng.
Vào đêm qua, trang chủ của Barcelona chính thức thông báo Udinese và FC Barcelona đã đạt được bản hợp đồng chuyển nhượng Alexis Sánchez với mức giá 26 triệu Euro cộng thêm 11,5 triệu Euros trả chậm (tùy thuộc vào quá trình thi đấu tại Barcelona), bản hợp đồng có thời hạn 5 năm và mức giá giải phóng hợp đồng là 100 triệu Euro. Alexis sẽ đến Barcelona vào cuối tuần này để tiến hành kiểm tra y tế và ký kết hợp đồng vào thứ hai tuần sau.
Giờ đây, điều mong mỏi cuối cùng của ông về “cậu con trai nuôi” Alexis đã thành sự thật và Don José Delaigüe đã có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Thế đấy, giờ thì tôi có thể thở phào! "Soap Opera" về Alexis Sánchez đã chính thức khép lại với một kết thúc có hậu!... Như bao câu chuyện giàu tình nhân văn khác, "chàng trai phi thường" đã tìm được "mảnh đất thiêng". Một lần nữa, tôi tin rằng El Niño Maravilla sẽ thành công trong màu áo Người khổng lồ Catalan.
or post as a guest
Be the first to comment.