Zlatan Ibrahimović

BlaugranaVN

Phóng viên chiến trường Việt Nam
Cán bộ Xã
Đầu quân
30/12/12
Bài viết
775
Được thích
19
Điểm
16
Barça đồng
-402
Lời răn đe định mệnh của Mourinho

Phần 18: Lời răn đe định mệnh của Mourinho

Sau thỏa thuận chóng vánh đến mức khó tin ấy, rốt cục Mino cũng gọi điện cho tôi để giải thích. Moratti đã ra một đề nghị đầy ngạc nhiên. Ông ta muốn trên cơ AC Milan nên đòi hỏi Barca đúng một điều: "Hễ Real mua Kaka bao nhiêu thì Barca phải mua Ibra với giá cao hơn". Đấy tất nhiên không phải là một con số nhỏ. Giá trị cao hơn Kaka, nghĩa là cuộc chuyển nhượng lớn thứ nhì lịch sử qua mọi thời đại. Laporta nghe thế chỉ đáp: "OK thôi".

GẠT LỆ CHIA TAY MOURINHO

Barca trả cho Inter 46 triệu euro tiền mặt và các Samuel Eto'o vào bản hợp đồng này. Mà Eto'o đâuphải cùi bắp. Anh ta vừa ghi 30 bàn cho Barca mùa bóng trước đó. Đấy là một trong những chân sút vĩđại nhất trong lịch sử Barca và được định giá 20 triệu euro. Nghĩa là gộp lại tôi có giá chuyểnnhượng 66 triệu euro, nhiều hơn vụ Kaka 1 triệu euro. Và khi thông tin này được loan đi, nó tạo rahiệu ứng truyền thông như một quả bom.

Khi ấy trời nóng đến 44 độ C, không khí như đang được nấu chín. Mọi người chú mục vào tôi. Tronglúc những thủ tục chuyển nhượng được gút lại thì Inter có trận giao hữu với một đội bóng Mexico.Đấy là lần đầu tiên tôi khoác chiếc áo số 10 của Inter, và cũng là lần cuối cùng. Những năm tháng ởItalia của tôi đã chính thức khép lại rồi. Khi tôi đến đây, Inter chưa hề chạm tay vào Scudettosuốt 17 năm. Khi tôi rời khỏi thì Inter đã vô địch 3 năm liên tiếp và tôi trở thành Vua phálưới.

Tôi muốn xem phản ứng của Mourinho với thông tin tôi sang Barca thế nào. Và tôi nhìn thấy ở ông sựgiận dữ xen lẫn buồn phiền. Mourinho đâu muốn mất tôi. Ông ấy cho tôi ngồi dự bị trong một trậngiao hữu. Tôi hạnh phúc vì được sang đội bóng mình muốn, nhưng buồn rầu vì phải từ biệt Mourinho.Bạn biết đấy, ông ấy rất đặc biệt.

Cái ngày mà Mourinho quyết định sang Real, ông ta đã nhảy khỏi chiếc ô tô để chạy xuống chào giãbiệt Materazzi. Gã Materazzi là trung vệ rắn rỏi nhất thế giới, vậy mà khi ôm Mourinho thì hắn tabắt đầu khóc, khóc như điên. Mourinho mà đứng trước bạn, bạn không thể giấu cảm xúc của mình vàođâu được nữa.

Tôi mãi không bao giờ quên được cái ngày cuối gặp ông ở khách sạn. Mourinho đến gần tôi vànói:
- Mi không thể đi, Ibra à.
- Xin lỗi. Tôi không bỏ cơ hội này được.
- Mi đi thì ta cũng đi

Lạy Chúa, tôi trả lời ông ta thế nào đây.
- Cám ơn ông thật nhiều, Jose à. Ông đã dạy tôi rất nhiều thứ
- Ta cũng phải cám ơn mi. Mà nè, mi đến Barca vì mi nghĩ sẽ ăn cái Champions League chứ chi?
- Ừ, có một chút.
- Vậy mi nên biết chuyện này. Bọn ta sẽ ăn cái Cúp ấy trước. Ngay mùa sau thôi, đừng quênnhé.

Và khi đó, tôi không tin rằng đó là một lời chào tạm biệt mang tính tiên tri cho định mệnh và thamvọng của tôi.

HỘI CHỨNG CUỒNG IBRAMANIA

Rồi tôi trở về nhà mình tại Limhamnsvägen để gặp Helena và bọn trẻ. Tôi quá nôn nóng được nói mọithứ cho họ biết. Nhưng căn nhà tôi đã bị bao vây. Cánh nhà báo và CĐV thậm chí đã cắm trại xungquanh nhà. Họ ăn và ngủ luôn ở đó. Họ gõ cửa và bấm chuông. Mọi người ca hát và vẫy cờ Barca.

Tôi như điên và các thành viên trong gia đình tôi... chả ai dám ra ngoài cả. Ai mà bước ra khỏicánh cổng kia đều bị cánh phóng viên đuổi theo. Cánh tay tôi vẫn đau quá chừng, nhưng tôi cũng chảmuốn nghĩ đến nó nữa.

Rồi bản hợp đồng của tôi cũng được công bố. Eto'o cáu tiết vì muốn nhiều tiền lót tay hơn. Hai ngàysau tôi đã phải sang Barcelona. Thời điểm ấy tôi đã quá quen với việc đi chuyên cơ. Nghe có vẻ hợmhĩnh và trưởng giả quá hả. Nhưng hiểu cho tôi. Làm sao tôi có thể bay chuyến bay thường khi tất cảđều chú mục vào mình. Sân bay và máy bay loạn lên ngay.

Nhưng bây giờ thì tôi buộc phải bay chuyến thường do Barca đặt. "Ở Barcelona chúng tôi giữ chânmình trên mặt đất, không như bọn Real. Chúng tôi chỉ bay chuyến bay thường" - họ bảo với tôi nhưthế. Ừ, đành vậy. Tôi bay hãng Spanair và đáp xuống Barcelona vào 5 giờ chiều.

Nếu tôi chưa từng biết như thế nào là hỗn loạn thì đấy là giây phút tôi được "xóa mù". Hàng trămfan và phóng viên chờ tôi. Báo chí viết về tôi liên tục. Họ nói về cái gọi là Ibramania (Hội chứngcuồng Ibra). CLB bảo tôi sẽ được giới thiệu chính thức với công chúng tại Camp Nou theo truyềnthống CLB.

Khi Ronaldinho đến đấy vào năm 2003, có 30.000 cule hiện diện. Thierry Henry cũng thế. Nhưng bâygiờ, bét nhất phải gấp đôi số đó đang chờ đợi tôi. Và thề với bạn, lần đầu tiên trong đời tôi cócảm giác rùng mình.
Trước khi vào sân thì phải họp báo. Hàng trăm người đang chờ đợi trong phòng. Khi tôi trả lời,tiếng của tôi được phát ra theo dàn loa sân cho mọi CĐV được nghe. Điên lắm, tôi hứa. Sau đó tôithay đồ Barca để bước vào sân. Không khí như sôi lên. Có 60 hay 70 nghìn CĐV đang chờ đợi trên cáckhàn đài. Cố tìm lại hơi thở, tôi bước vào sân. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn không tả được cảnhtượng lúc ấy.

Trên tay là quả bóng, tôi bước vào trong tiếng reo hò như sấm. Họ gào tên tôi. Người tùy viên báochí cứ liên tục nhắc nhở: "Nhớ nói Visca Barca đó". rồi tôi tâng bóng, này nọ. Đám đông ngày một lato hơn và sau đó tôi hôn lên logo CLB.

TRONG MEN SAY, QUÊN GÃY XƯƠNG TAY

Ừ, để tôi kể thêm về vụ hôn hít này nhé. Tôi chả thích cái màn hôn này. Giả tạo bỏ mẹ. Nếu tôi làfan trên khán đài hôm ấy tôi sẽ nghĩ: Ơ kìa, sao thằng cá chớn kia lại có thể hôn logo CLB mình khinó chỉ vừa rời khỏi Inter? Hóa ra nó có coi CĐV cũ của nó ra cái quái gì đâu. Ấy vậy mà các fan vẫnthích, vẫn hét như điên. Gã tùy viên báo chí liên tục hối tôi phải hôn. Đám đông cũng gào lên: "Hônđi, hôn đi". Khi ấy tôi như một đứa trẻ, chỉ biết vâng lời. Người tôi run lên và tôi đã có ý địnhvào lại phòng thay quần áo để trấn tĩnh một chút.

Rồi sau đó màn ra mắt cũng hết. Tôi vào phòng thay quần áo và nhìn vào những cái tên trên tường.Messi, Iniesta, Henry và tên tôi, sẽ mặc áo số 9 vốn từng thuộc về Ronaldo. Rồi tôi nhìn Mino lầnnữa để biết đây là sự thực. Tôi đã ở Barcelona rồi, cạnh những cái tên to lớn dường ấy.

Cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện thậm chí còn lớn hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Rồi tôi nhậnđược một tin nhắn, của Patrick Vieira. Anh ấy viết: "Tận hưởng đi nhóc. Những chuyện này không xảyra với nhiều cầu thủ đâu". Khi một người như Vieira nhắn thế, tôi biết đấy quả là một điều phithường. Tôi ngồi xuống, cố lấy lại hơi thở.

Rồi tôi nói với phóng viên: "Tôi là người hạnh phúc nhất thế giới. Đây là điều tuyệt vời nhất từngxảy ra với tôi trong đời". Nghe sáo quá phải không. Thằng nào chả phun ra những câu ấy khi sang CLBmới. Nhưng tôi thật lòng nghĩ như vậy đó. Tôi hạnh phúc vì đã hiện diện ở Barca. Rồi tôi đến kháchsạn Princesa Sofia, nơi cũng đang bị các phóng viên và fan bao vây.

Đêm ấy tôi không ngủ được. Lúc ấy tay lại đau quá trời. Hôm sau là buổi khám sức khỏe, tôi nói vớibác sĩ về bàn tay của mình. Chụp hình, nứt xương. Trời, tôi mê sang Barca đến mức bị nứt xương cảmấy tuần rồi cũng không biết. Bây giờ thì nó thành chuyện lớn vì nó có thể ảnh hưởng đến giai đoạntập huấn chuẩn bị cho mùa bóng.

Rồi tôi nói chuyện với Guardiola lần đầu tiên. Cũng tử tế lắm, Guardiola xin lỗi đã không dự đượcbuổi ra mắt vì bận việc và muốn tôi phải hết sức cẩn trọng với vết thương. Bác sĩ đóng 2 chiếc đinhđể cố định tay cho xương mau lành. Ông ta bảo bết nhất 3 tuần mới hồi phục được...
 

BlaugranaVN

Phóng viên chiến trường Việt Nam
Cán bộ Xã
Đầu quân
30/12/12
Bài viết
775
Được thích
19
Điểm
16
Barça đồng
-402
Hoang mang trong ngôi trường của đám trò ngoan

Phần 19: Hoang mang trong ngôi trường của đám trò ngoan

Chuyển sang Barca với mức giá kỷ lục 69 triệu euro, Ibra sướng như phát điên. Nhưng ngay trong buổi chia tay với Mourinho ở Inter, “Người đặc biệt” đã gửi một lời chào tạm biệt mang tính tiên tri cho định mệnh và tham vọng của anh: Ibra sẽ lạc lõng và không thể giành Champions League ở Barca. Lúc đầu vì quá vui mừng nên anh không để ý đến lời răn đe này. Nhưng càng ngày, Ibra càng thấm thía giá trị của những câu nói ấy.
Ibra kẻ ngoại đạo.jpg

MỌI THỨ Ở BARCA DỄ THƯƠNG ĐẾN PHÁT CHÁN

Chúng tôi chuẩn bị chạm trán Real Madrid trên sân nhà Nou Camp. Đấy là tháng 11 năm 2009, tôi đã ngồi ngoài được 15 ngày vì chấn thương đùi và chỉ có thể tham gia từ ghế dự bị. Tất nhiên điều ấy không vui chút nào. Hiếm có điều gì kỳ vĩ hơn một trận El Clasico. Áp lực của trận đấu ấy kinh khủng như là chiến tranh vậy. Các tờ báo đều ra những ấn phẩm đặc biệt nhân dịp này và họ viết đến 60 trang về trận đấu. Khi El Clasico đến gần, mọi người gần như không nói chuyện về những chủ đề khác nữa.

Tôi đã khởi đầu mùa bóng tốt bất chấp vết nứt xương ở cánh tay và phải thích nghi với một đất nước mới. Tôi đã có 5 bàn trong 5 trận đầu tiên và được ca ngợi ở mọi nơi. Tôi cảm thấy thoải mái vì La Liga rõ ràng là giải đấu mà mọi người đều mơ ước. Real và Barca đã đầu tư đến 250 triệu euro cho Kaka, Cristiano và tôi trong khi Serie A và Premier League lại mất đi những cầu thủ tốt nhất. Mọi thứ thật tuyệt vời, tôi nghĩ.

Ngay trong giai đoạn tập huấn, tôi đã hòa nhập được với những đồng đội mới. Ngôn ngữ cũng tạo ra một chút bất tiện và tôi thường chơi với nhóm cầu thủ nói tiếng Anh, Thierry Henry và ông bạn Maxwell. Nhưng với những người khác cũng không có vấn đề gì. Messi, Xavi và Iniesta là những người rất dễ thương, không hề ra dáng một ngôi sao. Phòng thay quần áo của Barca không có chút gì gọi là thời trang giống như ở Italia. Messi và mọi người mặc đồ tập đến sân rồi ra về.

Guardiola thoạt đầu cũng OK. Ông ta nói chuyện với tôi sau mỗi buổi tập và bảo muốn thấy tôi mau chóng hòa nhập. Barca như một ngôi trường, hơi giống Ajax một chút, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi về đội bóng mạnh nhất thế giới. Những siêu sao ở đây như bọn trẻ đến trường vậy, rất vâng lời.

Họ đứng xếp hàng nghe Pep Guardiola nói. Ông ta là người Catalunya, một cựu tiền vệ của đội bóng, giành 5 hay 6 chức vô địch La Liga và đến năm 1997 thì trở thành thủ quân. Khi tôi đến, Pep đang cực kỳ thành công trên vai trò HLV và tôi nghĩ ông ta xứng đáng được tôn trọng.

Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi chuyển CLB. Mấy lần trước vừa vào là tôi quan sát tình hình, phe nào cộm cán, phe nào yếu hơn. Họ nói những gì và sự khác biệt giữa các nhóm ra sao. Nhưng bây giờ thì tuyệt nhiên không có gì cả. Mọi thứ quá dễ thương đến phát chán. Tôi chả dám la hét trên sân tập như mình thường làm nữa. Đùa cợt cũng không.

KHÔNG CÓ CHỖ CHO NHỮNG CÁ TÍNH LỚN

Báo chỉ viết về tôi như một tay hư hỏng. Thế là tôi quyết tâm chứng tỏ là họ đã sai. Ngu chưa. Thay vì là chính mình, tôi lại đi tự gò mình thành một kẻ mà mọi người muốn thấy. Có một thứ khiến tôi ám ảnh, đấy là lời dặn dò của Guardiola: “Ở đây chúng tôi giữ chân mình trên mặt đất. Chúng tôi đến sân tập luyện và thi đấu như những con người lao động bình thường”.

Tại sao Guardiola lại nói với tôi những điều đó? Tôi khác biệt đến vậy sao? Tôi không phải là một tay hiền lành, nhưng tôi đâu có húc đầu vào đồng đội, cũng đâu có đi ăn trộm bao giờ. Tôi cũng đã thay đổi rất nhiều để khiến cho mọi thứ được ổn thỏa. Con người hoang dã của Zlatan không còn nữa, những niềm vui cũng ra đi. Tôi sống trong chiếc bóng của chính mình. Vậy mà còn đòi hỏi gì nữa?

Câu nói của Guardiola như đóng đinh vào đầu tôi vậy. Ở đây chúng tôi giữ chân trên mặt đất, nói thế khác gì bảo tôi không như vậy. Tôi cố nói với chình mình, thôi tập trung tối đa vào tập luyện và thi đấu đi, kệ mẹ người ta nói gì. Nhưng có được đâu.

Rồi tôi chợt nhận ra một điều: những cá tính lớn đều bị Pep tống đi chỗ khác. Ronaldinho, Deco, Eto’o, Henry và bây giờ là tôi, đâu phải là chuyện tình cờ. Chúng tôi không phải là những “cầu thủ phổ thông”, cá tính của chúng tôi khiến Pep lo sợ và tìm cách đẩy đi.

Nếu bạn không phải là “cầu thủ phổ thông”, đừng cố mà biến mình thành như vậy. Nếu tôi kiềm nén cá tính và trở thành một trong số hàng ngàn cầu thủ ở Malmo, làm gì có Zlatan của ngày hôm nay. Hãy nghe tôi nè, đừng nghe ai cả. Đấy là nền tảng cho thành công.

Guardiola thì làm sao hiểu được điều đó. Hắn ta nghĩ có thể thay đổi được tôi. Ở Barca hắn muốn mọi người phải như Xavi, Iniesta và Messi. Với những nhân vật này, tôi không có gì để phàn nàn, thậm chí ngược lại. Tôi luôn cảm thấy hưng phấn hơn khi chơi cạnh những đồng đội giỏi. Nhìn họ tập, tôi luôn tìm ra chỗ để học tập.

Nhưng họ... đ** phải là tôi. Nhìn xem. Xavi đến Barca khi mới 11 tuổi, Iniesta 12 và Messi 13, họ được nuôi nấng bởi CLB. Họ có biết gì khác đâu. Họ đâu có lớn lên ở những khu phố tồi tàn và nhìn thấy cuộc đời kinh khủng như thế nào. Còn tôi là người ngoài, tôi đến đây với cá tính của mình và không có chỗ cho thứ cá tính ấy tồn tại. Trong cái thế giới nhỏ bé của Guardiola, cá tính của tôi là một thứ gì đó quá lớn.

TỎA SÁNG TRONG TRẬN EL CLASICO

Nhưng như tôi đã nói ở những phần đầu của cuốn sách này. Đấy chỉ là những dự cảm của tôi vào tháng 11 của mùa bóng. Còn khi trận El Clasico đến gần (29/11/2009 – ND), câu hỏi của tôi chỉ là mình có được tham gia hay không mà thôi. Tôi đến sân vận động bằng chiếc Audi của CLB và vào phòng thay quần áo. Guardiola sẽ dùng Thierry Henry đá cao nhất, Messi bên phải và Iniesta bên trái. Ngoài trời thì rất tối nhưng sân Nou Camp thì đã sáng rực, ánh đèn flash nhá lên từ đủ mọi hướng.

Real nhập cuộc quyết tâm hơn và tạo ra nhiều cơ hội hơn. Phút thứ 20 Kaka lừa bóng rất hay và chuyền cho Cristiano Ronaldo thoát xuống. Một cơ hội tuyệt vời nhưng đã bị Victor Valdes dùng chân cản phá. Rồi chỉ 1 phút sau lại đến lượt Higuain có cơ hội. Chúng tôi thì di chuyển không tốt và gặp vấn đề trong những đường chuyền. CĐV bắt đầu la ó, đặc biệt nhắm vào Casillas trong khung thành Real. Hết hiệp 1, chúng tôi may lắm mới giữ được tỷ số 0-0.

Trong hiệp 2 Guardiola muốn tôi khởi động. Hết xảy. Đám đông la hét và vỗ tay khi thấy tôi chạy bên đường piste. Tôi vỗ tay cám ơn họ, lịch sự ghê chưa. Phút thứ 51 tôi vào thay Henry. Tôi đầy khát khao vì lâu quá chưa chiến rồi. Thật ra cũng chỉ có mười mấy ngày, nhưng vì phải bỏ lỡ trận đấu với CLB cũ Inter nên có cảm giác như vậy.

Chỉ vài phút trên sân, tôi đã đánh hơi thấy cơ hội. Daniel Alves có bóng bên cánh phải và rất nhanh thực hiện một đường chuyền dài. Tôi lao vào khu cấm, vô lê chân trái luôn, băm, vào, hết ý. Sân vận động bỗng trở thành núi lửa. Tôi cảm nhận được cơ thể mình rồi, chả còn gì ngăn tôi được nữa. 1-0, Zlatan là cầu thủ hay nhất trận đấu và được tung hô mọi nơi. Chả còn ai hoài nghi giá trị chuyển nhượng của tôi nữa.

Cảm giác lạc lõng
Rồi Giáng sinh kéo tới. Tôi đến Are (một khu nghỉ dưỡng để trượt tuyết ở phía bắc Thụy Điển - ND) và chạy trên một chiếc xe trượt tuyết. Nhưng trên chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió ấy đã là một Zlatan khác. Tôi hỏi Mino:

- Ê mập, họ nói gì về tôi?
- Họ nói mày là tiền đạo chiến nhất thế giới.
- Không phải chuyên môn, tính tình ấy.

Mino nhìn tôi như không tin vào tai mình. Tôi từng coi nhận xét của mọi người là cứt, chả chút quan tâm. Vậy mà bây giờ với tôi nó lại trở nên quan trọng. Tôi không còn ăn mừng như điên sau khi ghi bàn, chả dám nổi giận, tôi khoá chặt mọi cảm xúc lại bên trong con người mình, tôi nhạy cảm với những phản ứng của người khác.

Nó như kéo tôi về với những tháng đầu tiên, khi sự nghiệp của tôi còn chưa cất cánh và Zlatan hãy còn là một đứa trẻ nhút nhát. Đứa trẻ ấy đang hoang mang biết bao bởi trong cái gia đình Barcelona này, nó có cảm giác mình bị hắt hủi.

Bệnh hoạn hết sức!
 

BlaugranaVN

Phóng viên chiến trường Việt Nam
Cán bộ Xã
Đầu quân
30/12/12
Bài viết
775
Được thích
19
Điểm
16
Barça đồng
-402
Đòn thù hèn hạ của "con đàn bà" Guardiola

Phần 20: Đòn thù hèn hạ của "con đàn bà" Guardiola

Đã đặt chân tới miền đất hứa Barcelona, đã chứng minh được giá trị của một tiền đạo đẳng cấp tại đây nhưng với Ibra, một ngày sống tại đây là một ngày dài trong địa ngục. Nơi đây không phù hợp với anh, một kẻ nổi loạn đầy cá tính. Đó là chưa kể đến mối xung đột với thế lực khủng khiếp nhất Barca: tiền đạo Lionel Messi và HLV Pep Guardiola.
Pep và Ibra không thèm nhìn nhau.jpg

MÙA THU THỔ TẢ TẠI BARCA

Tôi đã cố thay đổi con người mình lần đầu tiên trong đời để thích nghi với môi trường mới. Nhưng dường như chưa đủ, cuộc sống lại mang đến cho tôi một khó khăn còn lớn hơn mang tên Messi. Tôi đã từng nói trong chương đầu tiên đấy. Messi là một ngôi sao lớn và trong một chừng mực nào đó đây là đội bóng của hắn ta.

Ban đầu, tôi rất thích Messi và cái vẻ nhút nhát của gã. Nhưng rồi tôi đã đến đây và tạo ra một hiệu ứng lớn trong lối chơi. Nó giống như là tôi gõ cửa nhà, bước vào và nằm dài ngay trên giường của gã vậy. Thế là Messi đến gặp Guardiola, bảo là gã hết thích chơi ở cánh rồi mà muốn vào trung lộ.

Tôi không phải là nạn nhân thì còn ai nữa. Khi Messi vào trong, tôi như bị xiềng xích, không còn nhận bóng nữa. Mùa thu ảm đạm nhất đời tôi đã đến như thế đó. Thấy tình cảnh của tôi như thế, chính BLĐ cũng thúc giục tôi nói chuyện với Guardiola. Nhưng hỡi ôi, đấy chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến còn kinh khủng hơn.


"Mình đã nói gì, mình đã làm gì, mình trông lập dị ư?"

Guardiola chả buồn nói chuyện với tôi nữa. Còn tệ hơn, hắn chả buồn nhìn tôi. Hắn đến sân, chào tất cả mọi người, chỉ trừ mỗi tôi ra. Nếu là Zlatan của những ngày tháng cũ thì tôi đã kệ mẹ rồi. Nhưng những ngày ấy, tôi là một kẻ yếu mềm. Các đồng đội cũng bảo hãy đến nói chuyện đi. Nhưng nói cái chó gì chứ?

Giống như một ả ẻo lả nào đó đến van lơn tình cảm vậy đó hả. Thôi khỏi, tôi cố chơi thật tốt để buộc Pep phải để ý đến mình nhiều hơn nữa. Và tôi đã làm được. Bất chấp vị trí mới, tôi vẫn chơi hay và ghi 5, 6 bàn liên tục. Nhưng Pep vẫn lạnh như nước đá. Bây giờ thì tôi đã hiểu, vấn đề không phải là lối chơi của tôi mà là tính cách.

Trong cái mùa Thu thổ tả ấy, tôi cứ phải đặt ra cho mình hàng trăm câu hỏi: mình đã nói gì, mình đã làm gì, mình trông lập dị ư? Bây giờ câu trả lời của tôi thật đơn giản. Trong một môi trường gồm toàn những học sinh ngoan ngoãn và vâng lời, tôi chính là một sự đe dọa.

Nhưng một người đàn ông không bao giờ cư xử như cách Pep làm. Đâu thể xử sự như thế với bản hợp đồng lớn nhất lịch sử CLB? Rồi những trận đấu quan trọng tại Champions League đến. Chúng tôi phải đến sân Arsenal. Cứ ngỡ Pep sẽ để tôi ở nhà. Nhưng không, hắn vẫn xếp tôi đá chính cùng với Messi trên hàng công.

Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ một chỉ dẫn nào. Tôi phải tự mình thi đấu tại Emirates. Trước trận, truyền thông Anh quốc tổng tấn công tôi, họ bảo Ibra không thể ghi bàn vào lưới những đội bóng Anh. Trong cuộc họp báo, tôi bảo: “Hãy đợi đấy”.

MỐI THÙ HẬN VỚI GUARDIOLA

Nhưng tất nhiên là mọi thứ không dễ dàng, nhất là với tay HLV thổ tả của tôi. Nhưng khi đã bước vào sân, Guardiola hoàn toàn rời khỏi tâm trí tôi, như một phép màu vậy. Trong hiệp 1 tôi có vài cơ hội nhưng đã bỏ qua và tỷ số vẫn là 0-0. Pep thể nào cũng rút mình khỏi sân, tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn được giữ lại sau giờ nghỉ.

Nhận một đường chuyền dài từ Pique, tôi lao xuống, bên cạnh là một hậu vệ và trước mặt là thủ môn lao ra. Bấm thôi, 1-0. Chỉ 10 phút sau, tôi lại có bóng trong một tình huống tương tự, nhưng lần này không bấm nữa mà là một cú nã pháo. 2-0, trận đấu coi như đã an bài. Nhưng bạn biết Pep làm gì không? Vỗ tay ư? Khỏi có. Tên khốn ấy rút tôi ra khỏi sân. Một quyết định sáng suốt dễ sợ. Trận ấy kết thúc với tỷ số 2-2.

Cả trận đấu ấy tôi không cảm thấy gì, nhưng sau đó thì bắp chân lại đau. Xui thật, tôi chỉ vừa tìm thấy phong độ ở vị trí mới thôi mà. Phải nghỉ trận lượt về với Arsenal và trận El Clasico, tôi cảm thấy buồn bã. Nhưng khỏi có lời nào ủng hộ từ Pep nhé. Tên này ngày càng tởm hơn. Cứ tôi bước vào phòng là hắn ta đi ra. Hẳn thậm chí chẳng dám đứng gần tôi nữa.

Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, BLĐ không biết, cầu thủ cũng không biết. Tôi đâu có muốn kéo thành công ra khỏi tay hắn, tôi đâu có nói hắn không phải HLV giỏi. Nhưng thằng khốn này hồi nhỏ té giếng hay bị dừa rơi trúng đầu không chừng, bởi có chó gì mà phải trầm trọng hóa vấn đề lên đâu chứ. Sợ mất uy quyền hả, hay gì? HLV c** gì mà không có cá tính gì hết vậy. Không biết cách xử lý thì lập tức mở chiến tranh lạnh. Hèn nhát hết biết.

Hắn chẳng buồn hỏi về chấn thương của tôi, cứ như Zlatan là thằng cầu thủ vứt đi vậy. Thật ra, hắn ta cũng mở miệng trước trận bán kết Champions League với Inter, nhưng theo một cái kiểu cực kỳ quái đản. Và Mourinho đã đúng, chúng tôi đã không thể thắng Champions League vì danh hiệu năm ấy là của ông ta. Inter đã loại Barca và Pep cư xử như thể tất cả là lỗi của tôi. Ngọn núi lửa tại châu Âu đã phun trào, ngọn núi lửa trong tôi cũng đang chực chờ bùng nổ.

CUỘC NÓI CHUYỆN CUỐI CÙNG

Thierry Henry là một người bạn tốt. Anh ta hiểu tôi và hay làm cho tôi cười để xua tan áp lực. Lần duy nhất trong đời tôi cảm thấy bóng đá không còn là mối bận tâm, tôi dành nhiều thời gian hơn cho Maxi, Vincent và Helena. Ơn Chúa là tôi còn có họ trong đời. Nhưng tất nhiên là không thể phớt lờ tất cả.

Đến trận gặp Villarreal thì tôi bùng nổ. Tôi hét trong phòng thay quần áo, chửi hắn là tên “không có bi”, so sánh hắn với Mourinho. Một kẻ không dám nhìn vào mắt tôi, không dám nói “Xin chào”, lúc nào cũng thủ, đâu có đáng để tôi tôn trọng nữa.Trong cái giây phút mà ngọn núi lửa trong tôi phun trào, con người cũ của Zlatan cũng chính thức quay trở lại.


"Chí ít tôi đã biết mình muốn gì. Tôi móc điện thoại và gọi ngay cho Mino"

Pep không thể bật lại như một gã đàn ông, nên hắn ta tìm cách báo thù như một con đàn bà. Tôi cảm nhận được điều ấy. Hàng chục triệu euro chả có gram nào trong mắt hắn cả. Trận đấu cuối cùng tại La Liga, hắn cho tôi ngồi dự bị rồi sau đó kêu tôi vào văn phòng. Nhìn quanh là thấy bệnh rồi. Áo thi đấu treo đầy cùng với hình ảnh của chính hắn và những thứ đại loại thế. Đấy là lần đầu hắn đối diện tôi sau cú trong phòng thay quần áo.

Càng nhìn, tôi càng thấy Pep chả có chút khí khái nào cả. Nếu không biết đấy là HLV của một đội bóng tuyệt vời, bạn sẽ chẳng bao giờ chú ý khi gã tiến vào phòng. Và bây giờ Pep đang ngồi trước mặt tôi, rúm ró đến thấy tội. Tôi biết hắn có gì muốn nói nên không mở lời trước, cứ chờ đợi thôi.

- Ừm, à... - hắn bắt đầu, tuyệt nhiên không nhìn vào mắt tôi - Tôi không biết liệu mình còn muốn có cậu trong đội hình nữa hay không?
- OK
- Tùy cậu và Mino quyết định. Ý tôi là: cậu là Ibrahimovic mà. Cậu đâu thể trận đá trận nghỉ đúng không?

Hắn muốn tôi trả lời, nhưng tôi đâu có ngu. Tôi cứ im lặng, mặt không biến sắc, cứ đứng vậy thôi. Nhưng tôi đã hiểu rõ Pep muốn gì. Thấy tôi im lặng, hắn lại nói tiếp:

- Tôi không biết mình muốn gì ở cậu nữa. Mà cậu có gì nói không? Không phản ứng gì à?

Tôi vẫn đứng yên.

- Hết chưa?
- Hết rồi, nhưng…
- Khỏi nhưng, cám ơn nha

Tôi rời khỏi ấy một cách hiên ngang. Chí ít tôi đã biết mình muốn gì. Tôi móc điện thoại và gọi ngay cho Mino.
 

BlaugranaVN

Phóng viên chiến trường Việt Nam
Cán bộ Xã
Đầu quân
30/12/12
Bài viết
775
Được thích
19
Điểm
16
Barça đồng
-402
Uất hận với kẻ giết chết giấc mơ

Phần 21: Uất hận với kẻ giết chết giấc mơ

Mối hận thù ngày càng tăng với HLV Pep Guardiola khiến cho giấc mơ Barcelona trở thành cơn ác mộng của Zlatan Ibrahimovic. Chưa bao giờ anh cảm thấy hối tiếc vì đã tới CLB này như thế. Và điều gì phải đến cũng đã đến, Zlatan đang chuẩn bị va ly để rời khỏi “ả đàn bà Guardiola” đáng ghét.
Ibra đầu quân cho Milan.jpg

LẠI NHỮNG ĐÒN THÙ TIỂU NHÂN

Đó là mùa Hè 2010, Joan Laporta rời khỏi ghế chủ tịch và tôi đã sẵn sàng cho một cuộc nổi loạn tiếp theo. Sandro Rosell được chọn. Ông ta từng làm PCT cho đến năm 2005. Từng là bạn của Laporta, nhưng sau đó trở mặt thành thù.

Dưới một triều đại mới, tất nhiên ai cũng lo âu. Liệu Rosell có dẹp một mớ cầu thủ để mang về những người mới không. Txiki Begiristain từ chức trước khi Rosell kịp đuổi ông ta. 2 người mang tôi về Barcelona đều đã ra đi, rồi tôi sẽ ra sao đây? Báo chí viết một trong những việc đầu tiên Rosell làm là bán tôi.

Bọn phóng viên không biết rõ giữa tôi và Guardiola có vấn đề gì, nhưng chúng đánh hơi được mùi bất ổn. Đâu cần phải là chuyên gia để biết điều đó. Guardiola đã hủy hoại tôi . Tôi nhớ một lần Mino gọi cho Rosell.

- Tên HLV muốn gì vậy? Nó muốn thải loại Zlatan phải không?
- Làm gì có. Guardiola tin Zlatan.
- Vậy tại sao nó nói nó không cần Zlatan nữa?

Rosell không thể trả lời. Ngay cả những người trong phòng thay đồ còn không biết, một người mới như ông ấy làm sao biết được. Rồi kỳ nghỉ đến, tôi cố nghỉ ngơi thật tốt, chả buồn xem World Cup (Thụy Điển có dự đâu). Nhảy khỏi Barca thì dễ quá, nhưng tôi đâu thể từ bỏ giấc mơ của mình dễ dàng vậy được. Tôi phải cố để chơi hay hơn bao giờ hết.
Ibra quảng cáo.jpg

Nhưng trời ơi, tôi thậm chí còn chưa kịp xỏ đôi giày vào chân khi Guardiola gọi tôi lần nữa. Đấy là ngày 19/7/2010, nếu tôi nhớ không lầm. Guardiola gọi tôi đến để nói chuyện, trong bộ dạng rúm ró quen thuộc.

- Nghỉ Hè vui chứ?
- Ừ, vui.
- Thế cảm giác giờ thế nào?
- Hết ý. Tôi sẽ chơi ác chiến cho mà xem.
- Này, anh phải sẵn sàng ngồi dự bị nhé!

Mẹ nó, thấy chưa? Mới ngày đầu tiên, các cầu thủ còn chưa về tập trung đủ, cuộc tập huấn còn chưa diễn ra, hắn chưa thấy tôi chơi dù chỉ 1 phút. Nói vậy nghĩa là tấn công cá nhân chứ công việc gì nữa.

- Ừ, tôi hiểu mà.
- Anh biết đó, bọn tôi mới mua thêm David Villa từ Valencia.
Villa rất giỏi, tôi biết chứ. Đấy là một trong những ngôi sao của nhà VĐTG 2010. Nhưng Villa chơi ở cánh, tôi ở trung lộ, liên quan gì đến nhau cơ chứ.
- Thế anh nghĩ gì?
- Ừ, thì tôi sẽ tập luyện chăm chỉ hơn. Tôi sẽ cố giành một vị trí trong đội. Tôi sẽ cho ông thấy là mình giỏi như thế nào.

Tôi cố tình nói vậy, dù không nghĩ vậy. Guardiola dụ cho tôi nổi điên rồi đòi ra đi, hắn sẽ bảo chính Zlatan muốn phắn khỏi Barca, chứ không phải ý hắn muốn thế. Tôi đâu có ngu đến mức đó. Nhưng từ cuộc nói chuyện ấy tôi cũng hiểu ra được một điều là tôi có cố cách mấy hắn cũng coi tôi như rác rưởi. Cứ cho là tôi sẽ chấp nhận dự bị đi, nhưng liệu tôi có thể đến sân tập hàng ngày để nhìn vào gã HLV khinh miệt mình hay không?

CHƠI KHĂM BARCA TRƯỚC KHI RA ĐI

Sau cuộc nói chuyện ấy, Guardiola không mở miệng với tôi thêm câu nào nữa. Cần truyền đạt gì hắn đều dùng trung gian. Báo chí như sôi lên, Zlatan sẽ bị bán ư, chuyện gì xảy ra thế? Câu trả lời của hắn chỉ có một: “Zlatan tự quyết định tương lai mình”. Haha, gắp lửa bỏ tay người, cao tay quá.

Tại Hàn Quốc, tôi có cuộc nói chuyện với PCT Josep Maria Bartomeu. Ông ta ít nhất cũng tỏ ra rõ ràng.

- Zlatan này, nếu có đề nghị thì anh nên cân nhắc nhé.
- Không, tôi không đi. Tôi là cầu thủ Barca.
- Thế làm sao chúng ta giải quyết chuyện này? - Bertomeu trông ngạc nhiên lắm.
- Gọi cho Real Madrid đi.
- Tại sao?
- Vì nếu rời Barca thì tôi muốn sang Real. Muốn tống tôi đi thì gọi họ đi.
- Anh cứ nói đùa.
- Trông tôi giống đùa không? Chúng ta có một HLV không đủ đàn ông để nói là hắn không cần tôi. Nhưng tôi muốn ở lại đấy. Guardiola muốn tống tôi đi thì tự mình đến và nói với tôi nè. Và có đi thì tôi cũng chỉ sang Real thôi, ông biết rồi đấy.

Tôi rời khỏi phòng. Đấy là một chiến thuật khiêu khích. Trên thực tế, có 2 phương án để cân nhắc là Man City và AC Milan. Khi ấy Man City có một kế hoạch phi thường và tôi tin đấy sẽ là một CLB hàng đầu trong vài năm nữa. Nhưng lúc ấy tôi đã 29 tuổi mất rồi, tôi đâu thể chờ đợi. Tiền cũng không phải là quan trọng nhất, nên tôi ngả về phía Milan hơn. Tôi bàn với Mino về việc sẽ chuyển sang đấy, nhưng phải chơi Barca một vố ra trò.

Rosell không hiểu chuyện gì giữa tôi và Guardiola. Nhưng ông ta biết nếu không sa thải HLV thì phải bán tôi. Ông ta không có sự lựa chọn. Rosell gọi tôi đến và nói.

- Tôi rất xin lỗi Zlatan. Nhưng anh muốn sang CLB nào?
- Real Madrid.
- Không được, bất cứ CLB nào ngoài Real.

Trò chơi của tôi bắt đầu. Tất nhiên là Rosell không thể bán tôi cho Real nếu như không muốn bị các CĐV xử bắn, nhưng tôi cứ đưa cho ông ta bài toán khó đó. Tôi nói mình thích Mourinho và chính ông ta cũng muốn có tôi trong đội hình. Rosell bế tắc trông thấy, tôi bước ra ngoài và mỉm cười. Hạn chót của thị trường chuyển nhượng đã cận kề. Rosell càng muốn bán, Milan càng mua được với giá rẻ. Chính chúng tôi đã quyết định sẽ giúp Milan trong vụ này.

VĨNH BIỆT GIẤC MƠ

Ngày 27/8, chúng tôi có trận giao hữu với Milan tại Camp Nou. Vẫn chưa có cuộc thương thảo nào giữa 2 đội, nhưng Galliani bảo ông ta sẽ không rời khỏi Barca mà không có Ibrahimovic. Đấy là trận đấu của Ronaldinho, người từng được các CĐV coi như vị thần ở Barca. Anh ta nhìn tôi qua cánh cửa.

- Ibra này - Ronaldinho cười.
- Vâng.
- Dọn đồ đi chứ. Tớ đến để rước cậu sang Milan đây.

Các cầu thủ Milan như Pirlo, Nesta, Ambrosini cũng rất muốn tôi đến Milan, đặc biệt là Gattuso. Khi ấy Milan đang thua thiệt Inter trong cuộc đua Scudetto và Gattuso bảo phải có tôi mới xong. Vấn đề là Milan không còn nhiều tiền như trước. Rosell thì muốn gỡ được bao nhiêu thì gỡ. Kết cục là tôi được bán với giá 24 triệu euro.

Chỉ vì gã HLV không ưa tôi mà tôi rớt giá đến 50 triệu euro. Chỉ vì gã HLV mà Barca phải bán đi một người đã đóng góp cho họ 21 bàn và 13 pha kiến tạo với giá chả khác chi cho không. Chúng tôi đứng đó. Tôi, Mino, Rosell, Galliani, luật sư của tôi và Bartomeu. Trước mắt là bản hợp đồng. Tôi sẽ ký vào đó và nói lời tạm biệt.

- Tôi muốn anh biết một điều. Tôi vừa thực hiện cú làm ăn tồi nhất trong đời mình. Tôi đã mang anh đi cho không Ibra ạ. – Rosell nói.
Đến phiên tôi. Tôi cầm bút và mọi người đều chờ đợi. Tôi chưa ký vội, tôi nói: “Tôi cần ông chuyển một câu hỏi cho Guardiola”.
Tất cả mọi người đều im lặng và chờ đợi theo cái kiểu sao không ký đại cho rồi, còn quậy gì nữa đây. Rosell nói với tôi:
- Zlatan này. Giấc mơ có thể trở thành sự thật, nhưng nó cũng có thể quay lại và kết liễu mình. Nên cố mà vượt qua thôi.
Ừ, ông ta nói đúng. Giấc mơ đã bùng lên và chết tại Barcelona này. Tôi sẽ gửi cho cái gã giết chết giấc mơ ấy một câu hỏi, nhưng tôi không muốn gọi tên hắn nữa. Tôi nói với Rosell:
- Hãy hỏi người quân tử ấy dùm tôi: Vấn đề rốt cục là cái chó gì vậy?

* Ibra kết thúc mùa bóng đầu tiên và cũng là cuối cùng của anh tại Barcelona với 21 bàn và 13 kiến tạo/45 trận trên mọi đấu trường. Tại Barca, Ibra giành 1 chức VĐ La Liga, 2 Siêu Cúp TBN, 1 Siêu Cúp châu Âu và 1 FIFA Club World Cup. Ibra cũng lập kỷ lục tại Barca là cầu thủ duy nhất ghi bàn trong 4 trận đấu đầu tiên cho CLB tại La Liga. Ngày 28/8/2010, AC Milan thong báo mượn Ibra trong mùa giải 2010/11 kèm theo điều khoản mua đứt trị giá 24 triệu euro vào cuối mùa.
 

BlaugranaVN

Phóng viên chiến trường Việt Nam
Cán bộ Xã
Đầu quân
30/12/12
Bài viết
775
Được thích
19
Điểm
16
Barça đồng
-402
Trở về Milan, Ibra oách như Tổng thống Obama

Phần 22: Trở về Milan, Ibra oách như Tổng thống Obama

Khi mâu thuẫn với Barcelona đã lên tới đỉnh điểm, Zlatan Ibrahimovich chấp nhận ra đi sau khi đã chơi CLB này một vố đau đớn về tài chính. Điểm đến mới là AC Milan và Serie A, giải đấu mà anh mới xa có 1 mùa. Đó là một đội bóng đang rất cần Ibra, khao khát có Ibra và tôn sùng Ibra như thần thánh. Milan và Ibra đã đến với nhau để cùng phục hưng…
Ibra ra mắt Milan.jpg

VỊ THẦN MỚI CỦA THÀNH MILAN

Tôi nhớ một lần Maxi hỏi thế này: “Tại sao mọi người cứ nhìn bố hoài vậy”. Và tôi trả lời trong niềm vui: “Vì bố đá bóng, mọi người xem TV và nghĩ bố đá hay”. Nhưng một lần khác, người giữ trẻ gửi cho tôi một câu hỏi khác của nó: “Tại sao họ cứ nhìn con hoài vậy”. Đến khi chúng tôi sang Milan thì Maxi càng sợ: “Con không thích người ta cứ nhìn con hoài”.

Đấy là một vấn đề nhạy cảm, tôi đâu thể để con trai mình cảm thấy nó khác biệt. Cả tuổi thơ của tôi đã phải sống trong cái tâm trạng “Zlatan không thuộc về nơi này”. Thế là trong giai đoạn chuyển từ Barca sang Milan, tôi cố dành thời gian tối đa cho Maxi và Vincent. Tất nhiên, không dễ dàng chút nào trong cơn cuồng loạn của NHM.

Helena không ngờ chúng tôi chuyển môi trường sống nhanh vậy. Từ Italia sang Tây Ban Nha chỉ được 1 năm rồi quay trở lại. Nhưng nàng biết rõ hơn bất kỳ ai trên đời: nếu không thoải mái trên sân, Ibra ngoài đời chỉ là một bông hoa khô héo và nó sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Tôi nói với Galliani (Phó chủ tịch của AC Milan – PV): “Tôi muốn đến Milan với toàn bộ gia đình mình, Helena, bọn trẻ, con chó và Mino”. Galliani đồng ý và lập một kế hoạch thật đặc biệt.

Chúng tôi lên máy bay riêng của CLB và trực chỉ Milan. Tôi vẫn nhớ khi mình đáp xuống phi trường, cảnh tượng như người ta đón Tổng thống Mỹ Barack Obama vậy. Có 8 chiếc Audi xếp hàng trên đường băng đã được trải thảm đỏ. Tôi bước ra cửa máy bay với Vincent trên tay mình, trả lời phỏng vấn cho một vài phóng viên đã được chọn lọc kỹ càng trong vài phút.

Ngoài kia, đàng sau hàng rào, hàng trăm CĐV đang gào thét. Milan đã chờ quá lâu để được nhìn thấy một ngôi sao đến với đội mình. 5 năm trước, khi Berlusconi đặt bàn tại nhà hàng Giannino, ông ta cứ ngỡ tôi đã là người của Milan. Mọi thứ đã sẵn sàng để rồi tôi nhảy sang Inter. Đến tận bây giờ điều ấy mới trở thành sự thật.

Vào trong một chiếc Audi, chúng tôi chạy quanh thành phố. Một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra, xe mô tô và ô tô chạy sau chúng tôi, camera cố lấy cho được những hình ảnh đầu tiên của Ibra tại Milan. Trong giây phút ấy, tôi mới có dịp tận hưởng cái cảm giác mình đã thoát ra khỏi cái hố đen ở Barcelona, cái nhà tù đã giam cầm mọi cảm xúc của tôi.
Ibra được chào đón.jpg

Ibra được chào đón Milan​

Tôi từng vui sướng khi có Barca và giờ, Milan vui sướng khi có tôi. Đoạn đường bên ngoài khách sạn Boscola đã bị cảnh sát phong tỏa. Các CĐV chỉ có thể vẫy cờ và hét tên tôi từ xa. Còn bên trong khách sạn, cả ban quản lý đều đang xếp hàng chào đón vị khách VIP.

CUỘC SỐNG MỚI Ở CHỐN CŨ
Ở Italia, người ta xem cầu thủ như những vị thần vậy. Gạt qua những niềm vui ấy, tôi muốn thi đấu ngay lập tức. Khi Milan đá trận mở màn với Lecce, tôi nói với Galliani là mình muốn vào sân, nhưng không được bởi giấy tờ còn chưa xong. Nhưng tôi vẫn đến sân để được chào ra mắt công chúng vào giờ nghỉ giữa 2 hiệp. Tôi không vào phòng thay quần áo vì không muốn ảnh hưởng đến sự chuẩn bị của đội bóng. Nhưng kế bên là một sảnh lớn. Tôi ngồi đó với Galliani, Berlusconi và vài nhân vật quan trọng khác.

- Anh làm tôi nhớ đến một cầu thủ cũ của mình -; ông chủ Berlusconi nói.
- Ai thế? - tôi hỏi lại dù đã biết đấy là ai.
- Một người có khả năng tự mình xử lý mọi việc.

Van Basten chứ còn ai nữa. Capello đã từng ví von tôi với Van Basten trước đây. Rồi chúng tôi lên khán đài, tôi phải ngồi cách Berlusconi vài ghế vì lý do chính trị. Hai tháng sau đó, scandal Berlusconi và mấy cô gái trẻ bùng nổ, nhưng vào thời điểm ấy trông ông rất mãn nguyện.

Mọi người gào tên tôi. Khi tôi bước xuống sân, San Siro như sôi lên. Ngày ấy mới chỉ là tháng 8, kỳ nghỉ vẫn chưa hết, vậy mà sân đã không còn một chỗ trống. “Chúng ta sẽ giành mọi thứ!”. Tôi đã nói câu ấy bằng tiếng Italia. Khi nói vậy, tôi đã quyết sẽ mang Scudetto trở lại Milan sau 7 năm.

Cả tôi và Helena đều có vệ sĩ. Các bạn sẽ nghĩ là trưởng giả quá chứ gì. Không hề đâu, nhất là ở Italia, nơi có nhiều thứ điên rồ xảy ra. Khi tôi còn ở Inter và đá một trận sân nhà, Sanela (chị gái Ibra – PV); và Helena đến xem một trận đấu trên một chiếc Mercedes mới. Bên ngoài sân đông kịt và kẹt xe nên Helena phải lái rất chậm. Nhiều người ngó vào để xem ai là người lái chiếc xe ấy.

Một gã đi vespa hơi nhanh nên tông vào kiếng chiếu hậu. Helena đâu có biết cố ý hay không. Nàng nhoài người ra xem thế nào thì bất ngờ bị một gã đội mũ bảo hiểm từ sau lao đến. Helena biết màn đâm vỡ kính chỉ là bẫy và cố đóng cửa kính lại. Nhưng vì chiếc xe mới quá nên thao tác chậm, tên điên kia kéo nàng ra khỏi xe và tộng nàng một cái vào giữa mặt.

Rất may là Sanela đã kịp kéo nàng vào xe rồi đóng cửa lại. Helena đã bị thương và rõ ràng câu chuyện có thể kết thúc theo một cách tồi tệ hơn nữa. Đấy là thực tế ở Italia, chúng tôi rất cần sự bảo vệ.

Những ngày đầu tiên, người vệ sĩ của tôi lái xe đưa đến Milanello, cách thành phố khoảng 1 giờ chạy xe. Tôi mau chóng cảm nhận được truyền thống của Milan và chào đón các huyền thoại của CLB: Zambrotta, Nesta, Ambrosini, Gattuso, Pirlo, Abbiati, Seedorf, Inzaghi và chàng trai trẻ Pato. HLV khi ấy là Allegri, vừa đến từ Cagliari, chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng có vẻ rất giỏi.

HÀNH TRÌNH PHỤC HƯNG

Khi đến một CLB mới, bạn thường hay bị đặt dưới những câu hỏi: “Mày nghĩ mày sẽ là ngôi sao ở đây ư?” hay đại loại thế. Nhưng ở Milan, mọi người rất tôn trọng tôi. Nhiều người bảo có tôi, Milan như có thêm 20% sức mạnh. Tôi kéo Milan ra khỏi bóng tối. Khi ấy, Milan thậm chí còn không phải là đội mạnh nhất thành phố, Inter đã thống trị quá lâu rồi.

Vì được chào đón, tôi đã đến sân tập như cách mà mình đã tập ở Inter, cách mà Fabio Capello đã nói với tôi thuở còn ở Juve: “Không thể tập chơi mà đá thiệt. Cứ phải tập như thể đang thi đấu, lúc nào cũng phải sẵn sàng băng mình vào cuộc chiến”. Tôi lập tức tạo ra những hiệu ứng tích cực.

Trận đầu tiên của tôi diễn ra trước Cesena. Tôi, Pato và Ronaldinho trên hàng công, Robinho dự bị. Nhưng trận ấy thê thảm. Tôi cố quá sức nhưng không thành công. Đội thua Cesena và tôi bị báo chí chấm điểm kém. Quá đúng. Rồi trận tiếp theo với Lazio, tôi ghi được bàn nhưng lại bị gỡ trong những phút cuối. Không thể tin được.

Tôi vào phòng thay quần áo, đá bay tấm bảng mà HLV dùng để ghi chiến thuật, nó bay như một quả tên lửa và chạm vào một cầu thủ. Tôi đã hét lên: “Đừng chơi với lửa, nguy hiểm lắm”. Mọi người im lặng, họ hiểu ý tôi, không thể để thua những bàn vào phút chót để khiến cho nỗ lực cả trận đổ sông đổ biển được.

Sau đó mọi thứ tốt dần lên. Chúng tôi thắng liền 7, 8 trận và tôi luôn là người quan trọng nhất trận đấu. Lại là những tiếng hô “Ibra, Ibra…” quen thuộc của những ngày tháng trước đây. Tôi trở nên “hot” hơn bao giờ hết. Nhưng tôi đã đủ già dặn để nhận ra: trong bóng đá bạn sẽ là thần thánh ngày này, nhưng lại là rác rưởi vào một ngày khác.

Trận đấu quan trọng nhất mùa - derby với Inter - đang đến ngày càng gần. Áp lực ngày càng tăng. Và tôi còn có vấn đề với một gã trong đội. Tên hắn là Oguchi Onyewu, người Mỹ, to như căn nhà. Tôi nói với một người bạn: “Sắp có chuyện lớn rồi đó nha, tôi có thể cảm nhận được điều đó”.
 

Pooka'10

Phóng viên FCBVN, Thánh nữ FCBSG
Đầu quân
13/11/10
Bài viết
1,924
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
31
Nơi ở
Bến Tre
Barça đồng
0
IBRAHIMOVIC: "NẾU BẠN ĐÃ MƠ ƯỚC NHỮNG THỨ LỚN LAO, BẠN PHẢI MƠ VỀ MESSI"

1388399250571.jpg

Trong một cuộc họp báo được tổ chức tại Qutar, Zlatan Ibrahimovic đã nói về khả năng PSG có thể ký hợp đồng với tiền đạo người Argentina. Anh cho biết: “Nếu Messi tham gia vào thị trường chuyển nhượng thì PSG sẽ có mặt tại đó. Bạn phải mơ ước về những thứ lớn lao và nếu bạn đã mơ ước như thế thì bạn phải mơ về Messi. Nếu Messi được đặt vào thị trường chuyển nhượng thì tôi chắc rằng PSG không phải là CLB duy nhất theo sát cậu ấy”.

Mặc dù Zlatan cũng không biết rõ ý định cũng như tình hình của người đồng đội cũ của mình: “Tôi không biết rõ tình hình của Messi, anh ấy đang rất hạnh phúc tại Barcelona. Là các phương tiện truyền thông đã tạo ra bấu không khí này. Hiện tại chỉ có Messi mới biết rõ câu trả lời”.

Tiền đạo người Thụy Điển cũng nhắc về trận hòa với Barça tại Champions league mùa trước: “Chúng tôi đã có những trận đấu tuyệt vời. Chúng tôi đã không thua trận nào trong hai trận đấu nhưng đó là quy tắc và chúng ta phải chấp nhận nó nhưng chúng tôi đã có nhiều cải thiện so với năm ngoái”.

Ngày 2/1 tới, PSG của Ibrahimovic sẽ gặp Real Madrid trong một trận đấu giao hữu tại Qatar.
 

Bigbang

Juvenil B
Đầu quân
8/8/09
Bài viết
108
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
34
Barça đồng
0
Mình nghĩ thằng lõi này sẽ quay lại, có thánh nào làm kèo độ ko? :)) :)) :)) thằng này trc đây đã ghét nay lại về Mù rùa đúng là anti "quy" về 1 mối ;)) :))
 

DeJong

Los Blaugrana
Đầu quân
2/5/19
Bài viết
1,185
Được thích
79
Điểm
48
Tuổi
25
Barça đồng
0
1667044067669.png


Vừa xem lại hình ảnh này. Thời ở Inter là thời điểm Ibra đá tuyệt hay. ( Nhưng vẫn tịt ngóm ở cup C1 một cách cực kỳ rõ ràng )

Số áo anh đeo là số 8. Thực chất mọi người có thể định nghĩa rõ ràng Ibra là cầu thủ số mấy ?
 

Spain_champion

Los Blaugrana
Đầu quân
23/6/09
Bài viết
1,036
Được thích
58
Điểm
48
Barça đồng
197
Cái thằng ngu nó đá CF còn hỏi định nghĩa số mấy! ?
 

Carles Naval

Juvenil A
Đầu quân
22/3/23
Bài viết
368
Được thích
22
Điểm
18
Barça đồng
574

Ibrahimovic.jpg

Zlatan Ibrahimović góp mặt trong bộ phim Asterix & Obelix: The Middle Kingdom.
Câu chuyện kể về con gái duy nhất của hoàng đế Trung Quốc Han Xuandi, trốn thoát khỏi chuyện kết hôn với một hoàng tử độc ác và tìm kiếm sự giúp đỡ từ xứ Gauls và hai chiến binh dũng cảm Asterix và Obelix.
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,337
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,298
Đùa, nhìn mặt I'mBra trông cũng hài hước ra phết =))

200.gif
 

Xã viên trực tuyến

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top