Mình xin chia sẻ về một câu chuyện, không phải về con đường mình tới với Barcelona như thế nào bởi vì nó chỉ diễn ra mới đây thôi, trong vòng 2,3 ngày nay. Thực tế thì mình muốn kể hai câu chuyện tách bạch nhưng đồng thời nó đều có một tầm ảnh hưởng nhất định tới những suy nghĩ của mình trong thời gian gần đây.
Thật sự là trong khoảng thời gian 2 ngày gần đây mình cảm thấy hơi khó chịu. Tham gia cộng đồng FCBVN được 2 năm rưỡi, từ đó cũng làm quen được với rất nhiều bạn bè, anh chị, ảo có thật có. Ban đầu mình rất vui vì có thêm những người bạn mới nhưng một vài sự việc diễn ra làm mình hiểu ra về cái gọi là tình bạn online, khi mà con người không thể kết nối thật sự được với nhau bên ngoài, không thể hiểu hết về nhau. Những mối quan hệ trên Facebook hay trong diễn đàn cũng vậy, sẽ mãi chỉ dừng ở mức độ "bè" nếu chúng ta không có một cuộc gặp mặt thật sự, không được "chén chú, chén anh" bên bàn nhậu hay ôm lấy nhau ăn mừng một bàn thắng đáng nhớ của Barcelona. Một vài cuộc cãi vã không đáng có với một người không xứng đáng có mặt trong list friend của mình và đáng buồn người đó là một culé. Dù sao sự việc đó cũng ảnh hưởng tới mình dù ít hay nhiều và mình thấy cần nghiêm túc xem lại các mối quan hệ ảo của mình trong cộng đồng FCBVN này. Đó là câu chuyện đầu tiên.
Câu chuyên thứ 2 của mình bắt đầu khoảng 1 tháng trước, mình hiện tại đang là sinh viên học tập tại nước ngoài. Hôm đó là một ngày mưa và mình đang trên đường trở về nhà, đi giữa đường thấy có một người đàn ông khoảng 40 tuổi người nước ngoài bị bục túi đồ mua ở siêu thị, mình đỗ xe và xuống giúp ông ấy thu dọn lại, định bụng đưa ông ấy về nhưng ông ấy từ chối. Bỗng mình nhìn thấy trong túi ông ấy có một chiếc mũ Barcelona và mình đã hỏi ông ấy có phải là culé không? Mua chiếc mũ này ở đâu? Ông ấy vui vẻ chỉ tới một trung tâm cách nhà mình tới 40,50km. Đang thất vọng vì khoảng cách quá xa thì ông ấy ngay lập tức nhận lời mua giúp mình và sẽ có mũ trong khoảng giữa tháng trước. Bẵng đi một thời gian, ông ấy không liên lạc gì hết và mình nghĩ cũng chỉ là lời nói gió bay. Sáng nay, sau trận thắng 4 - 0 của Barcelona, quay trở về giường tiếp tục đánh một giấc cho tới trưa thì ông ấy nhắn tin bảo có mũ rồi, đến trường lấy nhé. Mình phi như bay đến trường và nhận được chiếc mũ tuyệt vời này nhưng còn bất ngờ hơn khi ông ấy nhất quyết không nhận tiền của mình, chiếc mũ còn được bóc giá khi vẫn còn nguyên mác Nike. Nguyên văn câu nói của ông ấy:
"Don't worry about the money. It's a gift from one culé to another", mình thật sự khá shock và ông ấy nói mời ông ấy một cốc cà phê là quá được rồi.
Hai câu chuyện, hai trạng thái cảm xúc khác nhau, một giữa hai người Việt Nam quen biết trên mạng và một giữa hai người ngoại quốc hầu như chả thân thiết nhưng lại nhận được hai kết quả đối lập nhau hoàn toàn không phải về vật chất mà về tinh thần. Nó như là một bài học cuộc sống giản đơn đối với mình và mình hiểu ra rằng: Tình yêu là không biên giới nhưng chỉ khi con người biết cho đi trước khi nhận lại. Thật sự như vậy, mình sẽ luôn quan niệm như thế, cho đi, dành tặng tình cảm của mình nhưng chỉ với những con người thật sự xứng đáng. Barcelona - Chúng ta là một gia đình.
Thật sự cảm thấy rất vui nên câu chữ không được rõ ràng cho lắm mọi người thông cảm.