Barca và những câu chuyện của tôi
Đọc bài viết của bạn Mrs.Messi,tôi cũng bồi hồi nhớ lại kỷ niệm của những ngày đầu tiên tôi biết đến cái tên Barcelona. Khác với Mrs.Messi, tôi đến với Barca hoàn toàn tình cờ. Tôi nhớ đó là một ngày đông, thằng bạn tôi (khá am hiểu bóng đá) hỏi tôi thích CLB bóng đá nào.Tôi từ trước tới nay chỉ biết đến đội tuyển quốc gia,chứ đâu có biết gì nhiều về các CLB ngoài MU, Arsenal, hay Liverpool. Nhưng nếu nói không biết gì với nó thì quê quá, mà nói MU,Arsenal thì lại thường quá, tôi nói đại cái tên CLB mà tôi đã nghe "ở đâu đó": Barcelona. "Thích đội chơi tấn công ah". Ừ,tôi ừ đại,tôi nào có biết Barca chơi như thế nào đâu. Nhưng quả thật tôi thích đội bóng chơi tấn công,vì vốn dĩ tôi đã rất thích đội tuyển Braxin rồi. Nghe thằng bạn tôi nói Barca là đội bóng chơi tấn công,cống hiến,tôi cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu về đội bóng này. Dần dần tôi biết tới Kluivert, Edgar David,Rivaldo. Tìm hiểu về số lần đoạt chức vô địch của đội bóng này,thấy cũng nhiều nhiều. Ơ,nhưng sao lại ít hơn Real,thực sự dù lúc đó chưa hề biết tí gì về mối thâm thù của hai đội bóng này,tôi đã thấy ghét ghét Real rồi.
Theo thời gian,tình yêu dành cho đội bóng lớn dần lên qua từng trận đấu,từng giai đoạn của đội bóng. Và Ronaldino là một trong những nhân tố làm tôi trở thành Fan thực thụ của Barca. Đỉnh cao là ở trận chung kết với Arsenal năm 2006. Lúc đó tôi vẫn còn học cấp 3, ở Ninh Bình. Quê lại ở Quảng Ngãi nên hè tôi phải về nhà. Tôi mua vé vào ngày 26,tức là đêm 27 tôi không thể nào xem được trận chung kết. Tôi định ra hủy vé,nhưng trong lòng vẫn không quyết tâm lắm,vì bản thân cũng rất nhớ nhà. May sao,tối hôm 25, "người ấy" của tôi bị đau bụng dữ dội,phải đưa vào bệnh viện,tôi thức suốt đêm trực bên nàng. Sáng hôm sau,không yên tâm với sức khỏe của nàng,lại nghĩ đến trận chung kết của đội bóng thân yêu,quá đủ lý do để tôi phải làm cái việc mà lẽ ra tôi phải làm từ hôm qua: hủy vé.
Thật may mắn khi bác sĩ đã cho nàng xuất viện sớm. Tôi chỉ việc chuẩn bị cho buổi tối hôm đó,mà tôi biết chắc là sẽ rất đáng nhớ. Tôi mượn tivi của bác quản sinh kí túc xá mang về phòng mình. Rủ thêm mấy đứa con gái mà tôi bết chắc là chẳng biết tí gì về bóng đá,chủ yếu là để hò hét,mấy thằng bạn cùng phòng(thật vui khi sau này tất cả những người này đều là fan của Barca),và tất nhiên, cả nàng nữa. Vào trận,Barca đã bị thủng lưới sớm. Tôi lo lắng nhưng tất nhiên trong lòng vẫn giữ vững niềm tin. J.Lehmann bị truất quyền thi đấu và tôi nghĩ đây sẽ là bước ngoặt của trận đấu. Nhưng tôi vẫn phải chờ quá lâu để được chứng kiến bàn thắng của Samuel Eto ở phút 77. Tôi như vỡ òa, trong niềm sung sướng đó, tôi ôm chầm lấy nàng,lần đầu tiên,trước mặt mọi người.
Trận đấu đáng nhớ thứ hai cũng là một trận chung kết,cũng ở cúp C1,với MU. Lần đầu tiên tôi tham gia cá cược,nhưng không phải đi cửa Barca,mà đi MU. Lúc đó,đội hình của Barca quá sứt mẻ và dù rất yêu Barca,lý trí vẫn không cho tôi một niềm tin đủ lớn để nghĩ rằng Barca sẽ thắng. Tôi đi cửa MU vì nghĩ rằng nếu thua mình có chút tiền an ủi cũng được,lại có tiền trả nợ. Tôi đặt cược 300k,nhờ thằng bạn đi ghi hộ chứ tôi cũng chẳng biết ghi mấy thứ đó ở đâu. Ghi là thế,nhưng lúc vào trận tôi nào có để ý đến tờ giấy ghi tỉ số 1-0 nghiêng về MU. Tôi cùng 5 người nữa trong quán cafe ra sức hò hét với mỗi đường lên bóng của Barca, lo lắng mỗi khi tên CR9 sút xa,công nhận là nhìn ớn thật. Thật may mắn khi niềm vui đã đến sớm,và người mang niềm vui đó lại là Eto. Tôi sung sướng xé vụn tờ giấy ghi tỉ số và thực tình không hề nghĩ về số tiền mà mình mất,cũng như mấy khoản nợ chưa trả được. Chuyện của ngày mai,để ngày mai tự tính.
Vui là thế,nhưng buồn thì cũng không phải không có. Đó là trận thua Liverpool,trận thua cay đắng MU ở bán kết C1. Sau tất cả những trận thua đó,tôi đều tránh không đọc bất cứ tin tức thể thao nào trên mạng,hoặc mua bất cứ tờ báo thể thao nào. Cảm giác không thể chấp nhận được thực tế lúc đó. Trái ngược hẳn với khi Barca thắng ở những trận chung kết,tôi đọc không bỏ sót một tin nào của Barca, mua tất cả các tờ báo từ Bóng đá,thể thao 24h đến thể thao ngày nay,thể thao văn hóa.
Giờ đây khi Ronaldino,cầu thủ mà tôi thần tượng đã ra đi,nhưng chắn chắn tình yêu dành cho Barca sẽ không ra đi theo anh, bởi lẽ tôi yêu những thứ thuọc về đội bóng,tôi yêu sân Nou Camp,tôi yêu thành phố Barcelona,tôi yêu tất cả các cầu thủ đã và đang thi đấu tại Barca. Đến tận bây giờ,tình yêu của tôi và nàng vẫn song hành cùng tình yêu của tôi với CLB. Mỗi tối có trận đấu quan trọng,tôi lại rủ nàng cùng xem,dù nàng ở Hà Nội,tôi ở Huế. Tôi và nàng có một mơ ước mà cả hai nguyện thực hiện cho bằng được. Đó là được đặt chân tới thành phố Barcelona,hít thở bầu không khí một trận đấu trên san Nou Camp,nhìn tận mắt những cầu thủ con cưng....Khi cuộc sống đang lăn quá nhanh theo bánh xe thực dụng,thì Barca là nơi cho con tim ta một vùng trời mộng mơ,nhưng rất thật.