“Chelsea không thể đánh bại chúng ta, nhưng chúng ta có thể thua họ”
Thập niên 90 của thế kỷ trước, khi Calcio là miền đất hứa của các cầu thủ hàng đầu thế, giới, ở đây quy tụ những ngôi sao sáng chói nhất để kết hợp với lối đá đặc trưng của người Ý tạo thành những cỗ máy làm mưa làm gió gần 10 năm tại Châu Âu. Nhờ trường phái bóng đá này, thế giới được biết đến câu nói nổi tiếng của Johan Cruyff: “Italia không thể đánh bại chúng ta, nhưng chúng ta có thể thua họ”. Trên sân Stamford Brigde hôm qua, có lẽ câu nói của Cruyff lại được nhớ đến khi đội bóng hào hoa bậc nhất xứ Catalan đã thua trước một bản sao hoàn hảo thương hiệu Catenaccio. Sản phẩm tinh xảo này được một tay thợ Italia có cái tên Di Matteo tạo nên trong 90 phút và sẽ không bất ngờ nếu 6 ngày sau, lại được trưng bày tại “hội trợ Camp Nou”.
Với những cổ động viên trung lập, chiến thắng của Chelsea là một sự giải thoát cho các tín đồ túc cầu khỏi hệ tư tưởng tiqui tacca đã thống trị 3 năm qua, ngược lại, với các cule, đó là một đêm buồn bởi 2 năm qua chưa bao giờ Barca lại kém cỏi, bất lực đến vậy trên đấu trường Châu Âu.
Trận đấu đã kết thúc, dẫu biết rằng chiến thắng của Chelsea là hoàn toàn xứng đáng, đó là sự đền đáp cho những trái tim quả cảm, chiến đấu hết sức mình để bảo toàn được lợi thế mong manh 1 bàn thắng từ 1 cơ hội duy nhất trong trận đấu (cùng 3 cú sút cầu môn vu vơ). Thì ở phía bên kia, những nghệ sĩ Catalan – kẻ thất bại trong cuộc biểu diễn nghệ thuật tại London không thể không cay đắng mà than trời, khi có đến 24 cú sút, trong đó có 5 cơ hội mười mươi, khi kiểm soát bóng đến 79%, hưởng đến 8 lần phạt góc (so với 1 của Chelsea) để rồi khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, những gương mặt cúi đầu lầm lũi rời sân mà không ghi nổi 1 bàn thắng.
Vậy điều gì làm nên trận thua này trong khi rõ ràng Chelsea đã không đánh bại được họ? Có thể thấy 3 nguyên nhân chính sau:
Sự linh hoạt trong lối chơi:
Vẫn biết Chelsea chỉ có duy nhất 1 cách đá là phòng thủ tầng tầng lớp lớp ở trung lộ phần sân nhà, cắt đứt liên lạc giữa Messi và những cầu thủ khác, buộc số 10 phải lùi sâu nhận bóng, khi đó tuyến trên sẽ thiếu mẫu cầu thủ đẳng cấp có thể dứt điểm gọn ghẽ như Villa hay chính Messi.Vậy nhưng trong cả hiệp 2, sau khi đã bị dẫn bàn, lối chơi của Barca không hề thay đổi, vẫn miệt mài đánh thẳng vào trung lộ, khi biết rõ Chelsea đã bịt kín mọi lối vào.
Việc bố trí quá nhiều cầu thủ thiên về đá trung lộ làm không gian thêm chật hẹp. Cesc, Xavi, Iniesta, Messi thường xuyên tự làm khó mình, cố phối hợp nhóm, chọc khe khi kẽ hở cho họ chỉ là 1 quả bóng, hay một tầm xoạc chân. Món quà dễ xơi đó tất nhiên được Chelsea sẵn lòng đón nhận và chuyển thành sự tự tin trong việc dựng nên chiếc xe bus 2 tầng hiệu Catenaccio.
Trong trận đêm qua, Barca được hưởng không ít những quả phạt trực tiếp cách khung thành 20-25m, nếu tận dụng 1 trong những cơ hội này, kết cục trận đấu đã khác. Thực sự hiện nay, do lối chơi của Barca vẫn có thể tạo ra những tình huống ghi bàn dễ dàng nên các pha dàn xếp đá phạt (hay tập luyện sút phạt) không được coi trọng. ĐÓ quả là điều đáng tiếc.
Sự điều chỉnh chiến thuật
Khi lối chơi phần nào không tạo được đột biến, khi miếng đánh trung lộ không thành công, Pep đã có những thay đổi quá muộn màng khi đưa Cuenca vào sân khi thời gian thi đấu chính thức chỉ còn 3 phút. Ý tưởng gia tăng sức ép bên cánh để kéo giãn hàng phòng ngự Chelsea đáng phải được thực hiện từ đầu hiệp 2.
Việc rút Xavi từ sớm có thể lý giải được, vì cầu thủ này không đạt được phong độ tốt, mặt khác trên sân còn nhiều cầu thủ đá được vị trí này, nhưng việc rút Alexis ra sân để thay bằng 1 Pedro còn kém cỏi hơn nhiều có lẽ là quyết đinh sai lầm xuất phát từ niềm tin mù quáng của Pep vào cậu học trò mà độ sắc sảo đã qua rất lâu theo những chấn thương liên miên.
Rõ ràng ở Stamford Brigde hôm qua, người hâm mộ nhớ Cuenca hay Tello nhiều hơn Pep nghĩ, không phải vì họ là những cầu thủ hàng đầu của Barca, mà họ chính là những cầu thủ khả dĩ để thay đổi lối vận hành đã phần nào bị bắt bài.
Phong độ tệ hại
Nếu như phong độ của Xavi có thể được dự đoán trước vì dấu ấn của tuổi tác và thi đấu liên tục trong suốt cả mùa giải đã không cho phép anh tung ra những đường chuyền tinh tế như trước thì sự mất tự tin và xuống phong độ của Alexis và Cesc là không lý giải được.
Thực tế cho thấy 2 cầu thủ này đã phung phí 4 cơ hội rõ ràng trong trận đấu hôm qua. Với Cesc là cú đá hụt bóng khó hiểu khi cách khung thành chưa đến 10m từ cú sút của Iniesta, là cú lốp bóng rất thiếu cảm giác và hời hợt để Ashley Cole dễ dàng cản phá. Với Alexis, ngoài cú ra chân không may mắn (bóng tìm đúng xà ngang) thì quả đặt lòng đơn giản ở hiệp 2 không hiểu vì lý do gì lại đi trệch khung thành ở khoảng cách 7m.
Dường như ở Barca hiện nay, từ Busquet, Pedro (lỡ cơ hội cuối cùng của Barca) cho đến Cesc và Alexis đều có suy nghĩ: Mọi lỗi lầm đều sẽ được Messi sửa sai nên theo thời gian, bản năng sát thủ của họ biến mất, thay vào đó là những cú dứt điểm thiếu trách nhiệm và hời hợt đến cùng cực.
Kém may mắn
Điều cuối cùng có thể làm vơi đi nỗi thất vọng về trận đấu hôm qua, đó là việc thần may mắn đã không hề hay biết có sự tồn tại của Barca hôm qua. Ngoài 2 tình huống đập cột và xà ngang, các cơ hội khác cũng đã trôi qua cực kỳ đen đủi trước khung thành Chelsea, trong khi đó, chỉ với 1 cơ hội duy nhất không rõ ràng, chủ nhà đã có bàn thắng. Nếu nhìn trên bảng tổng kết trận đấu, Chelsea có 4 cú sút về cầu môn Barca nhưng thật khó để nhớ được ngoài cú sút ăn bàn của Drogba, 3 cú sút kia thế nào? Đúng là sự kém may mắn như xát muối vào nỗi đau của Barca hôm qua được thể hiện rất rõ nét trên thông số thống kê của trận đấu.
Mọi hy vọng đã tắt với Barca?
Rõ ràng câu trả lời là không. Vì về cơ bản, bộ máy tiqui tacca vẫn đang vận hành trơn tru, xét ở một khía cạnh nào đó, tạo đến 5 cơ hội nguy hiểm về phía cầu môn đối phương trong một trận đấu không phải là con số tồi, nhất là khi đối phương chỉ có 1 cơ hội duy nhất.
Với những diễn biến hôm qua, bức tranh không hoàn toàn ảm đạm với Barca. Cho dù có chiến thắng 1-0, nhưng có 1 điều chắc chắn rằng, nếu Chelsea bê nguyên lối chơi tử thủ như lượt đi tới Camp Nou, kẻ có vé đi Munich không bao giờ là họ.
Thực vậy, trong thế trận chặt chẽ nhất có thể, trong 1 sơ đồ thấp chưa từng thấy với 10 cầu thủ co về phòng ngự như hôm qua mà Barca vẫn có đến 5 cơ hội rõ ràng, thì việc thi đấu trên thánh địa Camp Nou vốn rộng hơn binh thường, Chelsea quá khó để bảo toàn được cách biệt.
Hơn nữa, những miếng phản công của Chelsea quá đơn giản và gần như bị vô hiệu ngay từ đường chuyền đầu tiên (trừ tình huống ghi bàn). Rõ ràng họ không sắc sảo như Inter, lạnh lùng như Milan để biến những tình huống thành cơ hội, biến cơ hội thành bàn thắng quyết định.
Người thợ Di Matteo còn quá nhiều việc phải làm trong 6 ngày quý báu sắp tới để tinh chỉnh lại bộ máy phòng ngự vốn vẫn còn những điểm sơ hở để đón chờ 90 phút quyết định mà ở đó, họ chưa chắc đã có sự ủng hộ của thần may mắn như lượt đi.