Bóng đá thật là trớ trêu. Chúng ta không thua một Milan đủ sức cạnh tranh Scudetto. Chúng ta thua một Milan chỉ đặt mục tiêu lọt vào top dự Champion League. Chúng ta không thua một Milan già dặn, kinh nghiệm và từng trải. Chúng ta thua một Milan đang xây dưng lại, còn trẻ măng, đá bóng bằng nhiệt huyết. Chúng ta không thua trong mùa bóng sa sút, trong lúc mọi thứ, từ phong độ đến khát khao đều bị đặt dấu hỏi. Chúng ta thua trong một mùa bóng mà tất cả đều phải nhìn chúng ta với ánh mắt hoảng sợ. Thực sự, nếu chỉ nhìn kết quả thì quả là khó lí giải cho thất bại này.
Nhưng nếu theo dõi xuyên suốt, và đặc biệt là theo dõi trận đấu hôm qua, đây là 1 kết quả hoàn toàn hợp lí. Ám ảnh San Siro 3 năm trước lại hiện về, với một lối chơi nhạt nhòa, bế tắc và thiếu sinh khí. Việc để Xavi ra sân từ đầu có vẻ là 1 nước cờ quá cầu toàn. Việc có cả Xavi và Fabregas vô hình trung đã triệt tiêu gần như toàn bộ khả năng gây đột biến từ tuyến 2, trong bối cảnh ai cũng hình dung được Messi sẽ bị chăm sóc đặc biệt như thế nào. Có lẽ do mới bình phục chấn thương nên rất nhiều tình huống xử lí của Xavi rơi vào tình trạng bất hợp lí hoặc đặt đồng đội vào thế khó. Thiago, cầu thủ có khả năng xuyên phá có lẽ chỉ thua Messi & Iniesta, cũng là người chịu khó sút xa, và sút tốt, đáng ra nên được sử dụng từ đầu, hoặc ít ra là vào sân khi mà mọi thứ trở nên tối tăm và rối rắm một cách kinh khủng. Tập thể nhạt nhòa, các cá nhân cũng không để lại dấu ấn nào. Mặt sân như bãi ruộng khiến hầu như toàn bộ những pha ban bật nhằm tạo khoảng trống của chúng ta trở thành những màn diễn tập cho hậu vệ Milan phá bóng, và gần 70% thời lượng kiểm soát bóng chỉ đơn thuần là những đường chuyền qua chuyền lại, không hơn.
Phải dành những lời ngợi khen cho Milan. Cặp trung vệ Mexes-Zapata chơi như lên đồng. Hàng phòng ngự 2 lớp lúc nào cũng giữ cự li cực tốt. Cơ hội duy nhất của chúng ta đến từ tình huống sút xa của Iniesta đã cho thấy Milan chơi tập trung đến thế nào. Trong khi đó, bên phía chúng ta, Alves tiếp tục cho thấy khả năng giữ vị trí ngày càng tồi tệ. Người duy nhất chơi đạt yêu cầu là Busquets, nếu không có anh, Milan sẽ còn nhiều cơ hội phản công nữa. Busi cũng là người bọc lót cho cả 2 cánh gần như lúc nào cũng hổng toác của chúng ta.
Thua trận không phải là thảm họa, dù tỉ số 0-2 sẽ gây ra rất nhiều khó khăn. Thảm họa thật sự là khi chúng ta nhìn vào lối chơi không hề gợi nên chút hi vọng chiến thắng nào. Rất dễ để nói cần tạo đột biến, nhưng tạo bằng cách nào? Khó có thể chờ đợi vào Villa. Anh đã già, và mẫu tiền đạo như Villa sẽ dễ khiến thế trận kiểu này càng trở nên bế tắc. Alexis là mẫu cầu thủ có thể tạo khoảng trống và gây sức ép, nhưng vấn đề là anh quá vô duyên. Dù sao, có lẽ lượt về cần cân nhắc cho 1 trong 2 người, Cesc hoặc Xavi, ngồi dự bị, lấy chỗ cho 1 tiền đạo nữa. Ít nhất cũng gây được sức ép thật sự lên đối thủ, cho Messi thêm khoảng trống và có thể là kiếm thêm tình huống bóng chết. Một điểm nữa là hi vọng mặt cỏ Camp Nou quen thuộc sẽ giúp cho những đôi chân thanh thoát hơn. Và quan trọng nhất là chúng ta cần thay đổi. Vì có 1 điều có thể chắc chắn: Milan vẫn sẽ chơi như thế này. Và nếu chúng ta cũng vẫn chơi như thế này, chúng ta sẽ bị loại.
Phải cố lên thôi Barca, dù rất khó, nhưng không thể bị loại sớm thế này được.