Truyện, tiểu thuyết

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
:-x

Tớ lập topic nói về những quyển sách làm thay đổi đời bạn nhé! Ai có sách nào hay, giới thiệu tớ tham khảo thêm nhen
 

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
:-x

Tớ lập topic nói về những quyển sách làm thay đổi đời bạn nhé! Ai có sách nào hay, giới thiệu tớ tham khảo thêm nhen

Mình nghĩ những truyện hay tiểu thuyết hay đều có thể chia sẻ cho anh em trong xã được, chứ không nhất thiết là những quyển sách làm thay đổi cuộc đời của mình<):D

Mình thì không thích đọc truyện hay tiểu thuyết lắm, nhưng từ khi biết iu thì thỉnh thoảng lại được "em iu" đọc truyện, tiểu thuyết cho nghe (hay là bắt buộc phải nghe nhỉ?!<):D). Nếu có thời gian thì đọc truyện, tiểu thuyết cũng là một điều rất nên làm!:thumbsup:

Mình xin chia sẻ với những ai quan tâm cuốn tiểu thuyết "Tìm trong nỗi nhớ", tác giả Lê Ngọc Mai, viết về tình yêu của du học sinh Việt Nam tại Xô Viết (LB Nga bây giờ). Theo mình thì đây là một tiểu thuyết rất hay về tình yêu, cách dẫn dắt truyện mới lạ về cả không gian lẫn thời gian, thực sự rất cuốn hút!

Tác giả Lê Ngọc Mai không phải là nhà văn chuyên nghiệp, mà hình như chị chỉ viết cuốn tiểu thuyết này là duy nhất, nên theo mình nghĩ chị đã kể lại chính về mối tình của mình! Do đó cảm xúc trong tiểu thuyết rất chân thực
và gần gũi đối với người đọc, đặc biệt là đối với những du học sinh tại Nga như mình.:thumbsup:

Link tải về (file PDF): http://www.mediafire.com/?rtmljd2ygi4
 

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
Mỗi giai đoạn của cuộc sống, người ta có thể thich một tác giả, một dòng văn học hoặc một vài đoạn trích từ quyển sách nào đó...Hiện tại, tớ thấy mình mê văn học Nhật nhất. Tớ thích theo thứ tự từ cao xuống thấp có: Banana Yoshimoto (Kitchen, Say ngủ, Vĩnh biệt Tugami...) - Haruki Murakami (Rừng Nauy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Phía Nam biên giới-phía Tây mặt trời (quyển này tớ thich nhất và thấy thú vị nhất vì nhẹ nhàng, lãng mạn và giàu tính nhạc nhất), Ngầm -truyện dài; các tập truyện ngắn: Người tivi, Ngày đẹp trời để xem kangaroo, Đom Đóm ...) - Yamada Amy (Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường (?)- Trò đùa của những ngón tay) và Ryu Murakami (Mới chỉ đọc Xuyên thấu).
Kế đến, tớ thich "bác" Paulo Coelho (Phù thủy phố Portobello, Nhà Giả Kim, 11 phút). Nhà văn này tuyệt vời lắm. Triết học, văn học, Sử học...đều thuộc sở trường của bác í. Tớ có cảm giác tác giả Dan Brown, nếu xét về độ sáng tạo thì có thể không nhỉnh hơn Paulo Coelho bao nhiêu. Vì nếu bạn đã đọc The Da Vinci Code, tìm đọc thêm Pháo Đài Số...bạn sẽ thấy nó cùng một kiểu, không khác nhau nhiều nên giảm độ hấp dẫn
 
Sửa lần cuối:

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Nếu những truyện Vykunkun giới thiệu ra mà có link tải về luôn thì hay quá, tiện cho những ai muốn đọc & tìm hiểu! Nhưng nếu bạn không có thời gian thì có tên truyện & tác giả thì search trên Google là Ok rồi! Thanks!:thumbsup:
 

Pein

Tiểu học xã
Đầu quân
26/7/09
Bài viết
19
Được thích
0
Điểm
1
Barça đồng
0
kiếm cuốn sách Quà Tặng Cuộc Sống đọc rất hay
 

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
Nếu những truyện Vykunkun giới thiệu ra mà có link tải về luôn thì hay quá, tiện cho những ai muốn đọc & tìm hiểu! Nhưng nếu bạn không có thời gian thì có tên truyện & tác giả thì search trên Google là Ok rồi! Thanks!:thumbsup:

Từ trước giờ mình ít đọc truyện trên mạng. Nếu thấy cũng tải về máy rồi in ra đọc cho dễ nên ko có link. Hic
 

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Suối nguồn(The fountainhead) của Ayn Rand

Vừa thử search trên Gúc gồ xem giới thiệu về cuốn tiểu thuyết này, thấy có nhiều lí do đáng để đọc đấy nhỉ, thanks Chava nhiều nhé!<):D

Trích giới thiệu về cuốn tiểu thuyết này cho mọi người nhé:

Suối nguồn - chiến thắng hả hê của sáng tạo. (Tác phẩm đứng đầu Bảng xếp hạng những tiểu thuyết hay nhất Thế kỷ 20 do độc giả của New York Times bình chọn)

Sáng tạo là một từ quá hoa mỹ và có vẻ bị lạm dụng trong thế kỷ vừa qua, thế kỷ mà tất cả các giá trị nghệ thuật của vài ngàn năm trước bị đặt lên bàn cân và xét lại không thương tiếc. Tuy nhiên, người ta vẫn phải nói đến sáng tạo. Nó là một điều không thể phớt lờ hay có thể nói dối. Cho đến đầu thế kỷ mới này, sáng tạo không còn là mối bận tâm của riêng người nghệ sĩ, nó là ý thức về sự tồn tại của nhân loại. “Suối Nguồn” (The Fountainhead) của nữ văn sĩ Mỹ gốc Nga Ayn Rand (tên sinh: Alisa Zinov'yevna Rosenbaum; tiếng Nga: Зиновьевна Розенбаум) xuất bản lần đầu năm 1943 đã vượt qua hình thức của một tiểu thuyết văn học ly kỳ gay cấn, trở thành một tác phẩm kinh điển chứa đựng những thông điệp cơ bản nhất về thiên chức của người nghệ sĩ, về tự do cá nhân trong quan hệ với cộng đồng, về cả những giá trị tinh thần vốn dĩ được các thiết chế xã hội đề cao. Song Ayn Rand với giọng văn sắc bén, với quan điểm thực tế mà bà gọi là “vị thân” - đề cao cái tôi sáng tạo trong hoàn cảnh đám đông a dua theo thời thượng, đã xô đổ những giáo điều sáo rỗng đầy độc hại núp bóng sau những lập luận bảo thủ và mị dân. Một bức tranh điển hình của một xã hội công nghiệp đang lên như diều gặp gió là mảnh đất màu mỡ cho câu chuyện đầy hấp dẫn của Ayn Rand. Trong 60 năm qua, “Suối Nguồn” đã bán được 6 triệu bản trên thế giới.

Sức hấp dẫn ấy có được là nhờ Rand đã dựng nên những nhân vật đầy ma lực của xã hội Mỹ khoảng ba chục năm đầu thế kỷ XX. Nhân vật chính là kiến trúc sư Roark Howard, một “kẻ lữ hành kỳ dị” - từ chối những danh vọng phù phiếm và những thành công nhất thời để đeo đuổi mục tiêu sáng tạo theo phong cách hiện đại của mình. Anh từ chối lối thiết kế những công trình mượn xác của hai nghìn năm kiến trúc Hy-La xưa cũ hay Rococo hào nhoáng với nhung gấm, vàng mạ và hoa văn trang trí mĩ miều bề ngoài để che phủ sự nghèo nàn của công năng. Đó lại là đường đi của Peter Keating, người nhanh chóng đáp ứng được thị hiếu của một xã hội thời thượng sẵn lòng dùng tiền để làm sống dậy quá khứ vàng son lòe loẹt của châu Âu phong kiến. Tiểu thuyết dày gần 1200 trang bản dịch còn là câu chuyện về E.Toohey, nhà phê bình nghệ thuật xu thời song thủ đoạn đến mức có khả năng hủy hoại bất cứ điều gì chệch hướng thẩm mỹ của xã hội mà ông ta đóng vai trò phát ngôn viên. Đối lập với ông ta là nhà tư bản Wynand, người gây ngạc nhiên nhất cho độc giả, từ chỗ chỉ tin vào giá trị của đồng tiền và bản thân mình, lại chia sẻ được những lý tưởng sáng tạo với Howard.

Nói “Suối Nguồn” sống động có lẽ chưa đủ, đây thực tế là một tiểu thuyết luận đề với những tuyên ngôn nghệ thuật đầy ấn tượng. Nhưng điều khiến cho “Suối Nguồn” vẫn còn được đón nhận ngày nay là sự mãnh liệt của niềm tin vào sự sáng tạo không ngừng nghỉ của con người.

Báo Báo Thể thao & văn hóa

Link tải về: (Username: bugme; Password: bugmenot)
http://topplay.vn/forum/attachments/f177/2027d1233560265-suoi-nguon-fountainhead-ayn-rand-suoi-nguon-fountainhead-ayn-rand_fbcbb962.prc

P/S: Để đọc được file truyện này cần cài đặt Mobipocket Reader. Có thể tải về tại đây: http://www.mobipocket.com/soft/reader5/mobireadersetup.msi
 
Sửa lần cuối:

Tatsunami

Lão tướng FCBSG
Đầu quân
29/10/09
Bài viết
812
Được thích
3
Điểm
18
Tuổi
34
Barça đồng
0
Mình rất thích truyện "chưởng",rất tự hào đã đọc hết tất cả các bộ của Bác Kim Dung.Trong đó thích nhất:"Thiên Long bát bộ","Tiếu ngạo giang hồ", và "Lộc Đỉnh Ký".
Hiện tại cũng nổi lên một số tác giả rất hay với những phong cách viết mới:Tiêu Đỉnh với "Tru Tiên",Phượng Ca với "Côn Luân",Trần Mưu với "Hỏa Phụng Liêu Nguyên"(cái này là truyện tranh)...
Ngoài ra còn 1 bộ sách rất hay,có thể ứng dụng vào cuộc sống:"Tam quốc chí"
 
Sửa lần cuối:

Pinturicchio

Juvenil B
Đầu quân
21/6/09
Bài viết
132
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
40
Website
tieulinh.multiply.com
Barça đồng
0
Tớ với Vykunkun có vẻ giống nhau về bác Coelho. Tớ cũng thích bác ấy qua Veronika quyết chết và Quỷ dữ và nàng Prym. Được đọc một vài trích đoạn của cuốn O Zahir - Nỗi ám ảnh, vẫn đang tìm nó.
Sách đọc thì có rất nhiều thể loại. Có những cuốn viết về chiến tranh rất xúc động như " Tuổi thơ dữ dội - Phùng Quán", rất thực "Bay qua cõi chết - Nguyễn Khắc Phục" (Đáng tiếc là nó chưa được hoàn thành.) Hay những cuốn mà đa số chúng ta đều biết như Ruồi Trâu, Thép đã tôi thế đấy, Tự do hay là chết....
Có những cuốn tả rất thực về cuộc đời hay trải nghiệm của một(những) con người như Cuộc đời của Pi, Trên xa mạc và trong rừng thẳm...
Về tình yêu thì tớ ít đọc nhưng như bạn Vykunkun đã nói, cuốn Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời rất đáng để đọc, cũng có thể.
Nếu rảnh rỗi hãy tìm đọc Cổ học tinh hoa :D rất có ích cho bản thân và cuộc sống ^^
 

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
Tớ với Vykunkun có vẻ giống nhau về bác Coelho. Tớ cũng thích bác ấy qua Veronika quyết chết và Quỷ dữ và nàng Prym. Được đọc một vài trích đoạn của cuốn O Zahir - Nỗi ám ảnh, vẫn đang tìm nó.
Sách đọc thì có rất nhiều thể loại. Có những cuốn viết về chiến tranh rất xúc động như " Tuổi thơ dữ dội - Phùng Quán", rất thực "Bay qua cõi chết - Nguyễn Khắc Phục" (Đáng tiếc là nó chưa được hoàn thành.) Hay những cuốn mà đa số chúng ta đều biết như Ruồi Trâu, Thép đã tôi thế đấy, Tự do hay là chết....
Có những cuốn tả rất thực về cuộc đời hay trải nghiệm của một(những) con người như Cuộc đời của Pi, Trên xa mạc và trong rừng thẳm...
Về tình yêu thì tớ ít đọc nhưng như bạn Vykunkun đã nói, cuốn Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời rất đáng để đọc, cũng có thể.
Nếu rảnh rỗi hãy tìm đọc Cổ học tinh hoa :D rất có ích cho bản thân và cuộc sống ^^

KHi tớ đọc bác Coelho, tớ cứ phải đọc tới, đọc lui để khám phá chân dung của nhân vật. Tớ ám ảnh mãi Quỷ dữ và nàng Prym, tớ thấy đôi khi con người không thể hiểu được chính mình. Tội lỗi, xấu xa, tốt đẹp chỉ là một khái niệm tương đối hội tụ trong mỗi người.

Còn cuốn "Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời" thì rất đáng để mọi người đọc. Dù đọc lâu và quên nhiều chi tiết, tớ vẫn thấy hình ảnh của ông Haruki Murakami qua nhạc Jazz, quán rượu,...Tớ tin rằng tình yêu rất kì lạ, có khi nó đến rất nhẹ nhàng nhưng lại ở lại thật lâu, vĩnh viễn trong trái tim của chúng ta.

À, các bạn có thể điểm danh một chút về dòng văn học Linglei, dòng văn học nổi lên với nhiều nhà văn 7x, 8x Trung Quốc như: Vệ Tuệ (Bảo Bối Thượng Hải), Xuân Thụ (Búp Bê Bắc Kinh)...
 

kingghost1510

Thành viên đi xa FCBSG
Đầu quân
27/7/09
Bài viết
340
Được thích
0
Điểm
16
Barça đồng
0
Có bạn nào biết những quyển sách hoặc tiểu thuyết mà trong đó có sự đấu trí không ? Kiểu như Sherlock Homles , Tam Quốc Chí , Lý thuyết trò chơi !!!
Nghe nói " Tôn tử binh pháp " cũng rất bổ ích, có lần đọc được một thông tin là tổng thống Bush cũng đọc quyển này trong lúc tại vị !
 

kataly56

BARCELONISTA
Đầu quân
21/9/09
Bài viết
1,621
Được thích
4
Điểm
38
Tuổi
33
Nơi ở
FCBVN
Barça đồng
0
Mình rất thích truyện "chưởng",rất tự hào đã đọc hết tất cả các bộ của Bác Kim Dung.Trong đó thích nhất:"Thiên Long bát bộ","Tiếu ngạo giang hồ", và "Lộc Đỉnh Ký".
Hiện tại cũng nổi lên một số tác giả rất hay với những phong cách viết mới:Tiêu Đỉnh với "Tru Tiên",Phượng Ca với "Côn Luân",Trần Mưu với "Hỏa Phụng Liêu Nguyên"(cái này là truyện tranh)...
Ngoài ra còn 1 bộ sách rất hay,có thể ứng dụng vào cuộc sống:"Tam quốc chí"

Gần đây có bộ Đấu La Đại Lục - Đường Tam ( truyện kiếm hiệp ) :D
 
Sửa lần cuối:

Chava

Juvenil A
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
484
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
36
Nơi ở
Hà Nội
Website
www.facebook.com
Barça đồng
0
Tôi đọc Suối nguồn trước hết vì nó được quảng cáo rất rộng rãi trong giới kiến trúc sư.Sự thực là nó được nói đến như một cuốn sách gối đầu giường,như một kim từ điển về tâm hồn mãnh liệt và giá trị nghề nghiệp cao cả của người trong giới,nó cuốn hút bởi sự thực tiễn trong cuộc sống tâm trí,sự tự hào lẫn tinh thần cao thượng trong bối cảnh phảng phất của nước Mỹ những năm 30,tường như xã hội VN hiện tại vậy.
Suối nguồn ko mang lại cho tôi một chân lý,một đạo đức nghề nghiệp,cho dù nó rất tiêu cực và mạnh mẽ kích thích tinh thần của người kiến trúc sư,nhưng trên hết,có thể coi chân lý,đạo đức nghề nghiệp mà nó mang lại chính là "niềm tin mãnh liệt vào bản thân".
Người ta nói khi bạn đặt chân đến 1 vùng đất mới,thì chỉ cần nhìn qua nền kiến trúc,những ngôi nhà,như sân bay trước mắt bạn chẳng hạn,đủ để bạn hiểu được khái quát nền văn hóa của vùng đất đó,và giá trị xã hội,con người,tâm linh,tinh thần cũng như vật chất của bất kì nơi nào trên TG,kiến trúc đóng vai trò như một bộ mặt phản ánh nó thực tế nhất.Tác giả ko phải người làm nghề,nhưng bà đã mượn thông điệp từ kiến trúc và người kiến trúc sư để giúp truyền tải rõ nét nhất Xã hội Mỹ trước,trong và sau cuộc đại khủng hoảng đầu thập niên 30,với sự thay đổi rõ nét văn hóa sống,văn hóa tinh thần bên cạnh những tiến bộ khoa học kĩ thuật và phát triển công nghiệp trong thời đại mới.
Roak nhận được tin bị thôi học trong cái ngày người bạn cùng ở với anh,Peter được xướng tên vang dội như người sẽ trở thành một ngôi sao kiến trúc trong tương lai.Roak thờ ơ với mọi người,những người mà anh ko hề đặt trong mắt mình chỉ bởi anh ko hề để ý đến việc phải đặt họ trong mắt mình để làm gì,với anh,họ vô hình,với họ,anh là kẻ lập dị.
Roak lên đường tới Chicago,nơi được coi là thiên đường cho giới kiến trúc thời bấy giờ,gặp Cameroon,kiến trúc sư hết thời,và xin được làm việc cho ông,vì theo anh,ông là người duy nhất có thể dạy được cho anh cách trở thành một KTS.
Peter tốt nghiệp suất sắc vào làm việc cho văn phòng Francon & Hayer,văn phòng kiến trúc nổi tiếng nhất nước Mỹ,một tương lại rạng ngời.
Roak ko tin vào ai,anh tin vào chính bản thân mình và ý chí của mình,anh ko chấp nhận hạ mình vì sự ngu xuẩn của kẻ khác,mà trong cái xã hội thời quá độ này,niềm tin đó khiến anh trở nên lạc lõng,anh hiếm khi có khách hàng,thường chỉ ngồi hút thuốc và ngắm nhìn sự vật qua khung cửa sổ văn phòng tồi tàn của mình,ko lo lắng,ko cáu gắt,ko gì cả,vô hồn,đơn giản,khi Roak ko có việc để làm,thì chính anh đang ko có việc để làm.Nịnh nọt khách hàng để được hợp đồng thiết kế là một điều ko thể xảy ra với Roak.
Roak hiện thân như một con người vốn dĩ "phải như thế",chứ ko phải một con người" sẽ như thế".Với Roak,mọi việc được sinh ra như vốn nó phải thế,tồn tài vì vốn nó phải thế,chứ ko thể "sẽ",vì "sẽ" tức là sự thay đổi để phù hợp,mà trong thực tế,"sẽ" tức là biến mất,bị thay đổi hoàn toàn.
Roak cưỡng bức Dominique,anh và cô dường như được sinh ra để cho nhau,nhưng ko phải bây giờ,mà là vào lúc thích hợp,Dominique cưới Peter vì Roak,Dominique nhờ vào sự quyến rũ và tài ăn nói của mình để kiếm về những hợp đồng béo bở cho Peter vì Roak,Dominique bỏ Peter cưới Wynand vì Roak.Bởi với cô,trên Thế giới này ko có bất kì điều gì xứng đáng với Roak,kể cả cô,ít ra là vào lúc này.Những công trình của những kẻ ngu ngốc kia,cho dù lớn đến mấy,cũng ko xứng để Roak phải động tay vào,Dominique tôn thờ Roak,còn Roak hiểu cô,và với anh,việc gì phải đến sẽ đến,anh ko muốn nó "sẽ đến",với anh,Dominique phải thuộc về anh khi cô phải thuộc về anh,anh chịu đựng.

"" Những người đó-những người ko chịu phục tùng và luôn đi đầu-đứng ở chương mở đầu của tất cả những truyền thuyết ghi lại về thủa sơ khai.Promete đã bị xích vào 1 tảng đá và bị những con kền kền xé xác-vởi vì anh đã ăn cắp ngọn lửa của những vị Chúa trời.Adam bị buộc phải chịu đau khổ-bởi vì anh ta đã ăn trái cấm trên cây thiện-ác.Dù truyền thuyết gì đi chăng nữa,ở sâu trong trí nhớ loài người biết rằng vinh quang của chúng ta đã bắt đầu từ 1 cá nhận và cá nhân đó đã phải trả giá cho lòng dũng cảm của mình..."
"....Nhưng nhà phát minh vĩ đại-những nhà tư tưởng ,những nghệ sĩ,những nhà khoa học,những nhà sáng chế-đều phải đơn độc chống lại những người cùng thời với họ.Tất cả những phát minh mới và vĩ đại đều bị lên án.Động có máy đầu tiên bị coi là ngu xuẩn.Chiếc máy bay đầu tiên bị coi là ko tưởng.Chiếc máy dệt đầu tiên đã bị coi là ác quỷ.Việc gây mê bị coi là tội lỗi.Nhưng những người đó,với tầm nhìn ko vay mượn vẫn tiếp tục tiến lên.Họ đã chiến đấu,họ đã đau khổ và họ đã phải trả giá.Nhưng họ đã chiến thắng..."
"...Một người sáng tạo ko bao giờ bị thôi thúc bởi khát vọng phục vụ đồng loại của anh ta,bởi vì chính đồng loại luôn chối bỏ món quả anh ta đem tặng,đồng thời món quà đó phá hủy cuộc sống bình thường của anh ta.Anh sáng tạo vì động cơ duy nhất:chân lý.Chân lý của riêng anh,và lao động của riêng anh để đạt tới chân lý heo cách riêng của anh.Mục đích và cuộc đời anh ta nằm ở một bản giao hưởng,một quyển sách,1 cỗ máy,1 trường phái triết học,1 cái máy bay hay 1 tòa nhà.Nó ko nằm ở người nghe nhạc,người đọc sách,người vận hành máy,người đi theo trường phái triết học,người đi máy bay hay người sống trong ngôi nhà mà anh ta tạo ra.Sự sáng tạo,chứ ko phải những lợi ích mà người khác được hưởng từ sáng tạo ấy.Sáng tạo là cách anh ta thể hiện chân lý của mình.Anh ta đặt chân lý này bên trên mọi thứ,bất chấp tất cả loài người.
Tầm nhìn,sức mạnh,và lòng dũng cảm của anh ta đến từ linh hồn của chính anh ta.Tuy nhiên,linh hồn của một người lại chính là cái tôi của anh ra.Cái tôi là thực thể làm công việc nhận thức.Cái tôi có chức năng tư duy,cảm giác,đánh giá và hành động.
Những người sáng tạo luôn là những người có cái tôi.Cái tôi chính là toàn bộ bí mật về sức mạnh của họ-cái tôi ấy tự đầy đủ trong bản thân nó,tự vận động trong bản thân nó,và tự tái tạo trong bản thân nó.Cái tôi là nguyên nhân đầu tiên,là nguồn năng lượng,là động lực sống,là cội rễ của tất cả.Người sáng tạo ko phục vụ cái gì và ko phục vụ bất cứ ai khác.Anh ta sống vì chính bản thân mình
Và chỉ có cách sống vì bản thân,anh ta mới có thể đạt được những thành tựu vinh quang của loài người.Đó chính là bản chất của sự thành công..."
"...Tất cả mọi chức năng của thể xác và linh hồn đều có tính cá nhân.Chúng ko thể bị chia sể hoặc chuyển giao cho người khác..."

".Người sáng tạo 1 mình đối mặt với tự nhiên.Kẻ ăn bám đối mặt với tự nhiên thông qua những trung gian.

Mối quan tâm của người sáng tạo là chinh phục tự nhiên.Còn mối quan tâm của kẻ ăn bám là chinh phục con người...."

"...Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đep nhất ko phải là đạt được 1 cái gì đó mà là cho đi 1 cái gì đó.Nhưng 1 người ko thể cho đi những gì mà anh ta ko tạo ra.Đầu tiên phải có sáng tạo,sau đó mới là phân phối,nếu ko thì chẳng có gì để phân phối cả.Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo.Thế mà chung ta lại được dạy dỗ để ngưỡng mộ những kẻ sống thứ sinh-những kẻ phân phát những món quà mà họ ko tạo ra..."

"...Loài người đã được dạy dỗ rằng mối quan tâm đầu tiên của họ là giúp cho người khác bớt khổ đau.Nhưng khổ đau là 1 căn bệnh.Chỉ khi có người bị bệnh thì mới cần có người đến để giúp giảm bớt sự đau đớn.Còn nếu chúng ta biến việc giảm khổ đau thành phép thử lớn nhất của đức hạnh thì chúng ta đã biến khổ đau thành 1 thứ quan trong nhất trong cuộc sống.Do vậy người ta sẽ mong muốn được nhìn thấy những người khác đau khổ- để người ta cõ thể trở thành người đức hạnh...Trong khi đó người sáng tạo ko quan tâm đến bệnh tật,họ quan tâm đến cuộc sống.Nhưng công việc của người sáng tạo lại giúp loại bỏ hết bệnh này đến bệnh khác,cả bệnh tật thể xác lẫn bệnh tật của tâm hồn.Thành quả của họ giúp giảm nhẻ khổ đau nhiều hơn bất cứ một người theo chủ nghĩa vị nhân sinh nào có thể làm..."

"...Loài người đã được dạy dỗ rằng cái tôi đồng nghĩa với sự xấu xa,và việc ko có cái tôi là đức hạnh lý tưởng.Nhưng người sáng tạo là người vị kỷ theo nghĩa tuyệt đối,còn người ko có cái tôi là kẻ ko tư duy,ko cảm nhận,ko đánh giá và ko hành động.Bởi vì tư duy,cảm nhận,đánh giá và hành động là những chức năng của cái tôi..."

"...Nguyên tắc sống của người sáng tạo được xây dựng trên những nhu cầu của 1 bộ óc biết tư duy và do đó giúp con người tồn tại được.Nguyên tắc sống của những kẻ thứ sinh được xây dựng trên nhu cầu của 1 bộ óc ko có khả năng tồn tại.Tất cả những gì bắt nguồn từ cái tôi độc lập của con người đều lành mạnh.Tất cr những gì bắt nguồn từ sự lệ thuộc của con người vào người khác đều xấu xa.

Vị kỉ theo nghĩa tuyệt đối ko bao j bắt người khác hy sinh cho mình.Anh ta sống vượt ra ngoài nhu cầu sử dụng của những người khác,dù dưới bất cứ hình thức nào.Anh ta ko hoạt động thông qua họ.Trong những lĩnh vực cốt lõi nhất-tức là trong mục đích,động cơ,tư duy,khát vọng,năng lực-anh ta ko quan tâm tới người khác.Anh ta ko sống vì bất cứ ai-và anh ta ko yêu cầu ai phải sống vì anh ta.Đây là hình thức duy nhất để tình bằng hữu và sự tôn trọng lẫn nhau giữa người với người có thể tồn tại.

Năng lực của mỗi người có thể khác nhau,nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên:mức độ độc lập,chủ động,và tìnhyeeu công việc của 1 người là yếu tố quyết định tài năng của anh ta với tư cách 1 người lao động và quyết định giá trị của anh ta với tư cách 1 con người.Sự độc lập là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá phẩm chất và giá trị của loài người.Anh ta là ai và anh ta tự tạo ra cái gì,chứ ko phải anh ta đã làm được hoặc ko làm được gì cho người khác..."

"...Loài người trao đổi sản phẩm lao động với nhau thông qua sự đồng thuận tự nguyện vì lợi ích của cả hai bên,khi lợi ích cá nhân của cả 2 bên cùng được thỏa mãn và họ cùng mong muốn có trao đổi đó.Nếu họ ko muốn có trao đổi đó,họ ko bắt buộc phải làm việc với nhau.Họ có thể tìm kiếm người khác.Đây là mối quan hệ bình đẳng duy nhất có thể có ở loài người.Bất cứ những dạng quan hệ nào khác đều chỉ là quan ệ giữa chủ và tớ,hoặc giữa nạn nhân và đao phủ.

Chưa từng có công trình nào được hoàn thành nhờ tập thể,nhờ quyết định của đa số.Tất cả những thành tựu trong công việc sáng tạo đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo của 1 suy nghĩ cá nhân đơn nhất,1 kts cần rất nhiều người để xây nên 1 tòa nhà.Nhưng anh ta ko yêu cầu họ biểu quyết về bản thiết kế của mình.Họ làm việc cùng nhau thông qua thoar thuận tự do và mỗi người trong họ đều tự do hoạt động trong bổn phận hợp lý của mình.Một kiến trúc sư sử dụng thép,kính,bêtong do những người khác sản suất ra.Nhưng nguyên liệu vẫn chỉ là thép,kính và bề tông cho đến khi người kts chạm vào chúng.Những gì anh ta làm với chúng là sản phẩm và tài sản của riêng anh.Đây là hình thức hợp tác hợp lý duy nhât giữa người với người.

Quyền đầu tiên của con người trên trái đất này là quyền có cái tôi.Bổn phận đầu tiên của 1 con người là bổn phận với chính mình.Nguyên tắc đạo đưucs của anh ta là ko bao giờ để nguời khác quyết định mục đích sóng của anh ta.Bổn phận đạo đưucs của anh ta là phải làm những gì anh ta khao khát,miễn là khao khát đó ko do người khác quyết định.Bổn phẩn đạo đức này phải chi phối sự sáng tạo,tư duy và lao động của anh ta.Những kẻ ăn cướ,những kẻ theo chủ nghĩa vị nhân sịnh,hay những kẻ độc tài dĩ nhiên ko sống theo bổn phận này..."

"...Điều đức hạnh duy nhất mà con người có thể làm cho nhay và thảo thuận duy nhất cho mối quan hệ hợp lý giữa người với người là-Buôn nhau ra!

Bây h ta hãy quan sát những thành quả của 1 xã hội xây dựng trên nguyên tắc của chủ nghĩa cá nhân.Đó,đất nước của chúng ta.Đất nước hùng mạnh nhất trong lịch sử loài người.Đất nước của những thành tựu,của sự thịnh vượng và của nền tự do vĩ đại nhất trong lịch sử.Đất nước này ko dựa trên sự phục vụ quên mình,sự hy sinh,hay bất cứ lời giáo huấn nào khác về chủ nghĩa vị nhân sinh.Nó được xây dựng giữa trên quyền mưu cầu hành phúc của mỗi người.Hạnh phúc của mỗi cá thể chứ ko phải của ai khác.Một động cơ riêng,cá nhân hay vị kỷ.Hãy nhìn vào những kết quả chúng ta có được.Hãy nhìn vào lương tâm của chính mình.

"...Văn minh là một quá trình tiến đến 1 xã hội tôn trọng sự riêng tư.Người nguyên thủy tồn tại hoàn toàn trong cộng đồng chung,bị cai trị bởi luật lệ của bộ tộc anh ra.Văn minh hóa là 1 quá trình giải phóng mỗi người khỏi mọi người...."

"...Người ta đã hứa với anh ta rằng tòa nhà sẽ được xây đúng như bản thiết kế.Nhưng lời hứa đó đã bị lãng quên.Ngày nay ,người ta coi tinmhf yêu của 1 người với tính toàn vẹn trong công việc và quyền bảo vệ nó là những thứ có giá trị mơ hồ và ko cần thiết...Ko ai chịu trách nhiệm.Ko ai đứng ra chịu lỗi.Đó chính là bản chất của tất cả các hoạt động tập thể.

Tôi ko được trả cái mà tôi đòi hỏi.Nhưng những ông chủ dự án Cortlandt lại có cái mà họ muốn.Họ muốn 1 bản thiết kế đẻ xây 1 tòa nhà càng rẻ càng tốt.Họ ko tìm được ai có khả năng đáp ứng yêu cầu này.Tôi có khả năng đó và tôi đã làm việc cho họ.Họ đã lợi dụng công trình của tôi và bắt tôi phải đem hiến nó như 1 món quà.Nhưng tôi ko phải là người theo chủ nghĩa vị nhân sinh.Tôi ko tặng quà kiểu này.

Người ta nói rằng tôi đã phá hủy chỗ ở cho những người nghèo.Người ta quên rằng nếu ko có tôi,thì ko thể có khu nhà này cho người nghèo ở.Tôi ko quan tâm tới việc giúp người nghèo.Nhưng những người quan tâm đến người nghèo cần có tôi để giúp được người nghèo.Người ta tin rằng sự nghèo khổ của những cư dân tương lại trogn tòa nhà này chohoj quyền làm bất cứ điều gì đối với công trình của tôi.Rằng nhu cầu của họ cho phépp họ có quyền quyết định cuộc đời tôi.Rằng bổn phận của tôi là phải đóng góp bất cứ những gì người ta cần ở tôi.Đây chính là tín điều của kẻ thứ sinh.Tín điều này đang nuốt chửng cả thế giới này.

Tôi tới đây để nói rằng tôi ko công nhận quyền của bất cứ ai với bất cứ giây phút nào trong cuộc sống của tôi.Tôi ko công nhận quyền của bất cứ ai với bất cứ phần sức lực nào của tôi.Bất cứ thành quả nào của tôi.Bất kể đó là ai,họ động tới đâu hay nhu cầu của họ lớn đến mức nào..."

"...Cần phải nói rõ điều này.Thế giới này đang bị diệt vọng vì đã quá lạm dụng khái niệm hy sinh bản thân..."

"...Tôi ko thừa nhận bất cứ nghĩa vụ nào đối với loài người ngoại trừ 1 nghĩa vụ:Tôn trọng quyền tự do của họ và ko tham gia vào 1 xã hội nô dịch..."



Toohey hiện ra như một kẻ thức thời,một kẻ mà luôn miệng rao giảng về nghệ thuật,về lòng vị tha,về đạo đức xã hội,Toohey khiến cho những nữ cảm thấy mình phải như thế này,như thế kia,khiến cho con người luôn nghĩ về cách để trở thành người tốt.Vậy nhưng,liệu đó có phải là lòng tốt thực sự,khi mà với Toohey,bất cứ một ai cũng mong rằng sẽ gặp một người đau khổ để sẻ chia với họ và sau đó cảm thấy mình thật vị tha? Ko,đó là mong người khác đau khổ để có thể biến mình thành người tốt,đó là sự giả tạo của trái tim.
Wynand đưa về một người đàn ông lên văn phòng cho lũ nhân viên nhìn,sau 5' ông nói hãy tả lại người đó,lũ nhân viên nói rằng người đó ko có gì đặc biệt cả,ko thể tả đơn giản ko có gì để tả cả,rất bình thường như bao người khác.Wynand rao giảng về mục tiêu của tờ báo này,đó là viết cho những người như thế,những người ko có gì để nói,nói cách khác,đó là viết cho tất cả,mà cũng chả viết vì ai hết,hãy viết về những vụ giết người,những vụ hiếp dâm,những vụ cháy nhà,những tin giật gân nhất,viết về bất cứ điều gì,cho bất cứ ai mà ko nhắm vào bất cứ loại người nào,viết cho tất cả đều đọc,đọc mà ko phải suy nghĩ,chỉ phán xét!
Peter Keating có một tương lai sán lạn,anh có tất cả,được mọi người thán phục,nhưng trong thâm tâm Keating,anh có 1 khoảng trống vô bờ,đó là đôi mắt của ROak,đôi mắt mà theo anh ko có bất cứ điều gì trong đó,kể cả anh,trong khi biết bao kẻ nịnh nọt anh,tung hê anh,thì anh lại vô hình đối với Roak,Keating bị ám ảnh đến phát điên bởi cảm giác đó.Keating là kẻ thức thời,sẵn sàng làm theo bất cứ yêu cầu nào cho dù rất bất hợp lý của khách hàng chỉ để nhận được hợp đồng,anh dành nhiều thời gian cho tiệc tùng tạo mối quan hệ,để rồi,khi mọi thứ đột ngột thay đổi,Keating rơi tự do trong nỗi sợ hãi vô bờ,một kẻ mạnh mẽ giả tạo trước công chúng mà lại yếu đuối bởi chính nỗi ám ảnh tự kỷ của mình,Keating,sẵn sàng đổi lấy người con gái mong manh đã yêu thương anh để lấy DOminique vì sự nghiệp,rồi sau này gán cả Dominique cho Wynand để cứu rỗi cái sự nghiệp đó.Keating là đại diện cho những người sống ko có niềm tin vào bất cứ điều gì,kể cả bản thân mình,sẵn sàng hòa vào dòng đời để đạt được mục đích,mà khi dòng đời đó đổi thay,anh trở nên hoang mang,sợ hãi,ko nơi bấu víu.

Suối nguồn rất khó đọc,rất giầy,tới 1174 trang theo bản sách nửa tờ A4,rất phức tạp.
 
Sửa lần cuối:

rivaldo_2911

Nhặt bóng sân Camp Nou
Thành viên danh dự
Đầu quân
25/7/07
Bài viết
1,007
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
Lò gạch
Website
www.fcbarcelona.cat
Barça đồng
0
Khiếp, nhìn chú Đạo post dài ngoằng ngoẵng đã chả muốn đọc rồi, chắc loại luôn Suối Nguồn vào danh sách cần xem quá

Từ bé tới lớn tớ đọc cũng khá nhiều truyện. Từ Doremon tới 7 viên ngọc Rồng, từ Sherlock Homles cho tới Kim Dung...Mẹ dạy Văn nên từ lớp 6 đã đọc bao nhiêu tác phẩm, nhưng toàn đọc trộm và lén lút sách của Mẹ (Do các cụ bắt học bài :D) từ Chí Phèo cho tới Banzac, nhưng tác phẩm đầu tiên mà mình biết ngẫm lại là "Người không mang họ" với nhân vật Lạng. Ai đã xem phim thì biết, nhưng đọc thì còn hay hơn nhiều :D
 

Chava

Juvenil A
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
484
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
36
Nơi ở
Hà Nội
Website
www.facebook.com
Barça đồng
0
@ Rivaldo:Em nói rồi,đọc cuốn này khó lắm,chẳng qua vì được quảng cáo là hay nhất TK 20 nên nhiều người cố mà đọc,nhưng mà nói thẳng,em chẳng tin ai cố mà đọc được cả,còn cái kiểu đọc rồi khoe rằng đã đọc xong thì ko chấp.
Em phải đọc vật vã gần 3 tháng trời,vấn đề là đọc ko hiểu,hoặc ko thể đọc tiếp được là phải nghỉ,thậm chí phải nghĩ,nghĩ đến lúc ra thì mới dám đọc tiếp.Cứ thế,nhiều đoạn cực nhàm,đặc biệt những đoạn về Toohey,cực khó chịu,bỏ qua đọc tiếp,nhưng rút cục,vẫn cứ phải lướt lại ít nhất để hiểu thêm về nhân vật.
Ko khuyến khích đọc và cũng chẳng khuyến khích ko đọc,tự do mà.
Nhưng nói chung,nó ảnh hưởng đến em rất nhiều,đặc biệt là giúp em có niềm tim vào con đường mình đã chọn.Giờ thì vững lắm,ko lay động được đâu.He
 

barca4ever

La Masia
Đầu quân
6/10/07
Bài viết
77
Được thích
0
Điểm
6
Nơi ở
Metalica
Barça đồng
0
Mình thì rất ít đọc sách, cầm quyển sách lên mà thấy hơi dày là ngại đọc rồi. Rất hiếm khi mình đọc hết một quyển sách. Nhưng có một tiểu thuyết mà mình đã từng đọc hết đó là quyển xin lỗi em là con đĩ. Không hiểu sao lại đọc hết quyển đó, nhưng công nhận là hay và cũng ý nghĩa.
 

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
@rivaldo_2911:
Hồi là sinh viên, vì nghe tiểu thuyết liên hoàn "Tấn Trò Đời" và tiểu sử rất "kinh khủng" của Balzac mà mình tìm đọc một số truyện. Vì là văn học cổ điển nên đôi chỗ bạn sẽ ko thấy thích vì ko cảm nhận hết. Tuy nhiên, ông này viết về tâm lí nhân vật hay chứ nhỉ. Khi mình đọc "Bông huệ trong thung", ban đầu thấy chán vì nghĩ nó dàn trải. Nhưng càng đọc càng thích.

À, tớ nghĩ mình có thể nói một chút về các nhà văn khác. Có hai nhà văn mà tớ thấy cũng khá hay: Janusz Leon Wisniewski, Ba Lan với "Cô đơn trên mạng" và Bernhard Schlink, tg Đức và "Người đọc".
Với Janusz Leon Wisniewski, tớ có đọc thêm một trủyện cua tg nay.Thay thích vì ông í là nhà khoa học, vì thế, cách mà nhà văn phô diễn kiến thức của chính mình cũng đăc biệt, phô diễn kiến thức nhưng hổng...phô. Đọc sách văn học mà mình có thể hiểu thêm về sinh học, triết học,...thì thú vị chứ nhỉ?
Với Bernhard Schlink, tớ hiểu hơn về tính cách Đức và cuộc chiến tranh phi nghĩa của người Đức đã tạo ra cho thế giới, cho chính ngừời dân của họ.Truyện ko dày, thậm chí là mỏng so với các truyện cùng thời. Tác giả ít kể mà là mô tả. Truyện ít nhân vật, chủ yếu chỉ có hai nhân vật chính. Một cậu thanh niên và một người phụ nữ trung niên. Có thể xem người phụ nữ này là mối tình đầu, bền bĩ của chàng trai. Người phụ nữ như nhân vật vợ nhặt trong tác phẩm của tên của nhà văn Nam Cao vậy đó. Một người tình ko rõ dung mạo, ko rõ thân thế, công việc...tồn tại bí ẩn với chính người tình nhỏ của mình. Người phụ nữ chỉ được "bật mí" trong đoạn cuối truyện. Đọc truyện, bạn có cảm giác tg.vẽ ra hình ảnh của những chiếc bóng, những suy nghĩ rời rạc của những chiếc bóng đó...trong một xh tù túng, bức bối...
Nói sơ sơ thui, mọi người tìm đọc sẽ có thêm những cảm nhận khác nữa
 
Sửa lần cuối:

Vykunkun

Tấm lòng vàng
Đầu quân
7/12/09
Bài viết
214
Được thích
0
Điểm
16
Tuổi
41
Barça đồng
0
Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry

Hoàng tử Bé sống trên tiểu tinh cầu B612. Ở đó có ba ngọn núi lửa (hai ngọn đang hoạt động còn ngọn kia thì không) và một bông hoa hồng. Cậu chăm sóc cho tiểu hành tinh của mình hằng ngày, nhổ hết các cây bao báp định bám rễ, mọc lên tại đây. Những cái rễ đó sẽ xói đục hành tinh và làm cho thế giới cậu đang sống bị xé rách ra. Một ngày nọ, Hoàng tử Bé đã rời hành tinh của mình và đi xem phần còn lại của vũ trụ xem như thế nào và đã tới một vài tiểu tinh cầu khác (có số từ 325 đến 330), mỗi tinh cầu này có một người lớn sống ở đó và theo cách hiểu của cậu thì họ toàn là những người kỳ quặc:

+ Nhà vua là người có thể "điều khiển" các ngôi sao làm các việc theo khả năng. Ông ta có liên hệ tới mục đích của con người.
Gã khoác lác là người muốn được người khác ngưỡng mộ mình, nhưng lại sống cô đơn trên hành tinh của mình. Gã chẳng nghe thấy gì ngoài những câu ca ngợi.
+ Bợm nhậu là người uống rượu suốt ngày để quên nỗi xấu hổ của mình về việc uống rượu nhiều.
+ Nhà doanh nghiệp là người suốt ngày bận rộn với việc đếm các ngôi sao mà ông ta cho rằng là của mình. Việc sở hữu này có thể giúp ông ta lại mua thêm các ngôi sao khác nữa. Hoàng tử Bé nghĩ về bông hoa hôm nào cậu cũng tưới, ba quả núi lửa mà tuần nào cậu cũng nạo vét để giúp ích cho các quả núi lửa và bông hoa, nên cậu có chúng. Còn nhà doanh nghiệp không giúp ích gì cho các ngôi sao thì có nghĩa là ông ta không thể sở hữu những ngôi sao đó.
+ Người thắp đèn là người sống trong một tiểu tinh cầu cứ 1 phút quay một vòng. Xưa kia ông ta có nhiệm vụ sáng tắt đèn và tối thì thắp. Hành tinh quay càng ngày càng nhanh hơn và đến lúc này, ông ta không còn lấy một giây để nghỉ ngơi. Mỗi phút phải thắp đèn và phải tắt đèn một lần. Hoàng tử Bé cảm thấy thông cảm cho người thắp đèn vì ông là người lớn duy nhất trong số những người cậu đã gặp đã quan tâm cho một cái gì khác chứ không phải là bản thân ông ta.
+ Nhà địa lý là người đã dùng toàn bộ thời gian của mình để vẽ bản đồ, nhưng chẳng bao giờ rời khỏi cái bàn của mình để đi thám hiểm (thậm chí chỉ trên hành tinh của mình). Ông ta lý luận rằng nhà địa lý không thể đi lung tung mà phải ở nhà để tiếp các nhà thám hiểm, phỏng vấn họ, và ông ta ghi chép lại những hồi ức của họ. Và nếu hồi ức đó đáng chú ý thì nhà địa lý sẽ cho điều tra về tư cách của nhà thám hiểm ấy. Khi tư cách được chứng minh là tốt thì phát hiện của anh ta lại cần phải được điều tra. Nhà địa lý không tin bất cứ thứ gì ông ta không được nhìn thấy tận mắt, dù vậy, ông ta vẫn khong chịu rời khỏi cái bàn của mình. Nhà địa lý yêu cầu Hoàng tử Bé mô tả về tiểu tinh cầu của mình để ông ghi chép lại. Hoàng tử Bé nhắc đến những ngọn núi lửa và bông hoa hồng. "Chúng tôi không ghi nhận hoa hồng", nhà địa lý nói, "vì chúng chỉ là thứ phù du". Hoàng tử Bé bị sốc và nhận ra rằng một ngày nào đó bông hoa hồng yêu quý của cậu sẽ không tồn tại nữa. Nhà địa lý sau đó đã khuyên cậu đến thăm Trái Đất.
Trên Trái Đất, Hoàng tử Bé nhìn thấy một khu vườn có rất nhiều hoa hồng và cậu cảm thấy rất đau khổ. Đoá hoa hồng của cậu đã đã kể rằng nàng là duy nhất trong giống nòi của nàng khắp trong vũ trụ, thế mà ở đây có đến năm nghìn đoá giống như nhau. Sau đó, có một con cáo xuất hiện, và đã giải thích rằng đóa hoa của cậu là duy nhất và đặc biệt vì bông hoa đó đã cảm hóa được cậu. (Theo con cáo "cảm hoá" là tạo nên những mối liên hệ, bông hồng của ông Hoàng nhỏ là duy nhất bởi vì chính thời gian em đã mất cho bông hồng khiến đóa hồng trở nên quan trọng đến thế.)
...
(Trích từ wikipedia)

Mỗi giai đoạn, đọc lại Hoàng Tử Bé, mình lại có một cảm xúc khác. Cái vẻ vừa trẻ con vừa người lớn của cậu Hoàng Tử Bé sống ỏ tiểu tinh cầu B612 làm người lớn vừa đọc vừa điên đầu. Người lớn nghĩ phức tạp, rối ren nên ko thể mở mang đầu óc, ko thả sức tưởng tượng được như trẻ nhỏ. Người lớn tự khoác cho mình những bộ áo giáp mang tên nhà địa lý, nhà doanh nghiệp...mà có hiểu được việc mình làm đem lại ý nghĩa thật sự cho chính mình, cho đồng loại?...Chúng ta có bao giờ là mình, là chính mình sau tất cả các lớp vỏ bọc được mình khoác lên mình ngày càng dầy, càng nhiều theo tuổi tác, theo cái gọi là kinh nghiệm sống, sự từng trải...Người lớn chỉ là một đứa trẻ to đầu, theo một nghĩa nào đó, quên mất rằng tiểu tinh cầu của chúng ta xây đắp nên từ thuở bé đã mất dần, mất dần mà ko biết
 

Barca_cz

Juvenil A
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
277
Được thích
2
Điểm
18
Barça đồng
0
Tớ thì đầu tiên khoái văn hoc cổ điển Tàu. Gần như tất cả các tác phẩm nổi tiếng của Tàu tớ đã đọc. Tiếp đến là kiếm hiệp, chứ không khoái văn học Mĩ, Anh lắm. Nhưng từ ngày đọc Bố Già của Mario Puzzo thì sở thích của tớ đã thay đổi. Với tớ ,Bố Già_The God Father là tác phẩm kinh điển, hay nhất đã từng đọc. Các đ/c đã ai dọc Bố Già chưa?
 

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top