Ngày 25 tháng 4 của một năm về trước diễn ra và trôi đi để lại cơn quặn thắt nơi hàng triệu trái tim những người yêu Barça, cùng nỗi tiếc thương trong lòng những tín đồ bóng đá.
Những lá cờ ở Camp Nou ngày ấy rủ xuống, dải băng đen được đặt giữa thảm cỏ xanh, La Masia cạnh bên không ngọn cờ bay phất phới. Hơn 5 vạn người nối đuôi nhau xếp hàng bên ngoài SVĐ, đặt những bông hoa và ngọn đèn cầy, những quả bóng cùng dải cờ lam-đỏ. Trên con đường Enric Serra chạy cách bờ biển 50m của vùng quê nhỏ Bellcaire d’Empordà xinh đẹp, Joaquim tóc bạc phơ của mùa hè 2 năm trước đó còn tươi cười tự hào kể những câu chuyện với cánh ký giả, khóc thương cho sự ra đi của người con trai. Pep Guardiola ngồi thẩn thờ, không lấy nổi một niềm vui trên băng ghế chỉ đạo trong chiến thắng 5-2 của Bayern trước Bremen. Messi với đôi mắt đỏ hoe đứng hình dưới mái nhà thờ Catedral de Barcelona… Ở những nơi đó, dòng lệ tuôn rơi, tình cảm chất chứa, Tito – Per Sempre Etern của nỗi lòng người ở lại.
Năm tháng trước cái ngày nghiệt ngã ấy, Xavi khiến cả khán phòng nơi anh gặp gỡ Hội CĐV Barça ở Vall Parc nghẹn ngào xúc động, khi thổ lộ rằng Tito lâm bệnh chính là nốt trầm lớn nhất trong quãng đời sự nghiệp của anh. Thời điểm đó, họ bảo rằng Tito vẫn tràn trề sinh lực. Và tôi thì viết “Tito vẫn ở Camp Nou đấy thôi”.
Ngày 25 tháng 4 năm ngoái mang theo cú sốc mà chúng ta không thể ngờ. Thần chết đến quá nhanh không một lời cảnh báo. Nhưng có lẽ chỉ chúng ta, những người còn ở lại, mới cảm thấy như thế. Còn với Tito, đến lưỡi hái tử thần cũng phải e dè khi đổ xuống. Bởi bệnh tật, đã bị ông gạt qua từ sớm, và cái chết, là thứ ông đã lường trước từ lâu.
Tôi còn nhớ một mẩu chuyện nhỏ kể lại rằng, trong một đêm mưa, nếu như Pep nhất quyết tìm bằng được chiếc ô để về nhà, thì Tito không nhúc nhích mà đơn giản khuyên người bạn của mình rằng “Hãy bình tĩnh, trời rồi sẽ tạnh mưa!”. Ramon Besa của tờ El País cũng đã từng dùng hai tính từ đặc biệt để miêu tả, Tito của “seny” và Pep của “rauxa”. Một Tito điềm tĩnh và trí tuệ, một Pep quả quyết và xúc cảm. Pep là niềm tự hào về thành công của xứ Catalunya, nhưng Tito mới là người mang những giá trị sống đặc trưng của văn hóa – xã hội nơi đây. Với những con người như Tito hay Abidal, mỗi phút giây còn sống, là để chiến đấu. Không phải kiểu là bạn chỉ sống có một lần nên hãy cứ tận hưởng đi, mà đó là “Đừng bao giờ lo sợ vì điều gì, những gì tưởng chừng như quan trọng của ngày hôm nay, thì ngày mai sẽ chẳng còn như thế”, như lời răn của Tito với cậu con trai Adrià.
Ngày 25 tháng 4 năm nay, Johan Cruyff già thêm một tuổi, và Tito Vilanova tròn một năm ngày mất. Cả hai là biểu tượng, là tượng đài của lịch sử Barça, của Catalunya. Một con người, viết nên sự vĩ đại. Còn một con người, mà như chia sẻ của Zubizarreta, khiến chúng ta trở nên “con người” hơn. Là con người, đấy là hãy sống hết mình, trọn vẹn và có ý nghĩa. Như Tito đã từng, đến những thời khắc cuối cùng, ông vẫn cháy mãnh liệt cho tình yêu Barça.
Vậy là một năm đã trôi qua kể từ ngày ông rời xa ta. Nhưng hình ảnh Tito với những nếp nhăn hằn sâu nơi vùng mắt trũng, cùng nụ cười cứ như không bao giờ có thể trọn vẹn nổi vẫn mãi đọng lại. Ở cái thân hình yếu ớt và mệt mỏi những ngày cuối của cuộc đời ấy, là một tình yêu và ý chí đến cháy bỏng. “Seny, pit i collons”, một phần giá trị sống mà ông đã để lại, sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí, da thịt tôi. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ đến đứng trước mộ ông, để cúi đầu và khóc. Yên nghỉ, Tito! Một năm không có ông!