Chị ơi cố lên ! Em cũng vừa trải qua cảm giác mất đi người thân, lại còn là người gần gũi với em nhất trong gia đình. Đang đi xa, mẹ giấu không cho em biết, về đưa tiễn còn không kịp đừng nói đến cơ hội nhìn mặt lần cuối.. Cảm giác hụt hẫng, vô vọng kinh khủng. Cũng được vài tháng rồi nhưng nghĩ lại vẫn mới như ngày hôm qua. Em biết chị đang buồn lắm, có an ủi gì cũng chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau của gia đình chị. Chỉ cần chị biết em và mọi người vẫn luôn ở đây bên cạnh chị, khi nào mệt mỏi chị cứ nói ra. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in một câu nói mà người thầy hướng dẫn đã ôm em và dỗ em nín khóc sau khi nghe điện thoại của mẹ ngày hôm đó: Đừng khóc nhiều, buồn một chút thôi, hãy để người mình yêu thương ra đi thanh thản. Đời là bể khổ, người nào ra đi sớm là có phúc, trả hết nợ đời, cứ nghĩ họ sẽ hạnh phúc mà cầu chúc cho họ bình an.