Miss FCBVN Thể lệ Vòng 3 - Chất Barçamania

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Thu Hương - Giữ lại cho mình cả một khoảng trời Xanh - Đỏ (Barça & Cuộc sống của tôi)

GIỮ LẠI CHO MÌNH CẢ MỘT KHOẢNG TRỜI XANH - ĐỎ

Huong1.jpg

Càng ngày, sự cấm cản của gia đình với tôi về niềm đam mê bóng đá càng trở nên gay gắt. Cả tháng rồi, cứ tối đến, bố tôi lại rút dây mạng. Cả tháng rồi, tôi không thể xem trực tiếp các trận đấu của Barcelona - đội bóng mà tôi yêu thích. Đêm nay, tôi lại thức, ngồi trông ngóng, cập nhật tỉ số trận đấu giữa Barca - Celta. Ấy vậy mà đội bóng của tôi lại thua 0-3 ngay từ hiệp 1, do sự mất tập trung của hàng phòng ngự. Tôi tắt điện thoại, nhắm nghiền mắt. Áp lực học hành đã khiến tôi rã rời, lại gặp phải chuyện như vậy, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, bức bối: " Bóng đá cũng thật biết cách khiến người ta buồn lòng! ". Trằn trọc một lúc lâu, tôi đột nhiên cảm giác như mình đang lạc vào thế giới khác, vẫn là của tôi, nhưng không phải ở hiện tại.

Dường như tôi đang đi trong dòng thời gian...

Không rõ là chuyện gì đang xảy ra khiến cho cảnh tượng trước mắt tôi bị nhạt màu, nhưng vẫn đủ rõ nét để tôi nhìn thấy chính mình của hơn hai năm trước. Khi đó, tôi đang ngồi trong phòng, tay cầm gói snack Poca, chăm chú nhìn vào quảng cáo đang phát trên tivi về loại snack mà tôi thích nhất ấy. Bất chợt, tôi của hiện tại bắt gặp ánh mắt rất quen thuộc, hiền lành mà đáng yêu, ngày đó, tôi từng cho rằng thật " hút hồn ". Tim tôi như hẫng lại một nhịp.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Leo Messi...

Người đàn ông trong đoạn quảng cáo tôi vô tình nhìn thấy hôm ấy là thần tượng lớn nhất của tôi trong đời. Tôi vì người ấy mà cỗ vũ đội tuyển Argentina tại World Cup 2014, vì người mà theo dõi tất cả các trận đấu của Barcelona - CLB mà người đã gắn bó cả một thập kỉ. Giật mình nhớ đến chấn thương của Messi sau trận gặp Atletico Madrid khiến anh không thể thi đấu cả tháng nay, tôi mới thấy xót xa quá, tôi nhớ anh quá. Nước mắt tôi bỗng dâng trào.

Mải lau đi những giọt nước mắt, đến khi tôi ngước lên, hình ảnh trong căn phòng nhỏ có chiếc tivi cũ của tôi đã không còn. Thay vào đó, tôi thấy tôi - đang ngồi trước màn hình máy tính, mở to mắt như không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây phút nào.

Huong2.jpg

Đêm mùa thu năm ấy thật đẹp và ngập tràn niềm vui. Thực ra làm sao mà tôi nhớ rõ tiết trời khi đó, chỉ biết rằng niềm vui đã đến từ trận đấu đầu tiên tôi theo dõi Messi chơi cho CLB. Đó là trận đấu mở màn của Barca tại La Liga 2014/15, gặp đội bóng "chiếu dưới" Elche. Barca đã dễ dàng vượt qua Elche với tỉ số 3-0 nhờ cú đúp bàn thắng của Messi, bàn còn lại do Munir lập công. Khoảnh khắc Messi cười rạng rỡ ôm lấy đồng đội ăn mừng bàn thắng, tôi như bừng sáng cả trái tim mình. Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh, vừa khó đoán. Chỉ một hình ảnh của Messi thuở đó, đã khiến tôi dành tình yêu cho Barca đến tận bây giờ. Thật chẳng có một lí do nào rõ ràng, cho nên mãi về sau, tôi vẫn chỉ biết nói rằng: muốn yêu, thì cứ thế là yêu!

Tôi lại được kéo đến một khoảng thời gian khác...

Vẫn là không gian đêm tối, trong căn phòng của mình. Tôi nghe rõ tiếng khóc nấc lên từ chiếc chăn được trùm kín. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đưa mắt nhìn sang màn hình máy tính ở cạnh, đúng lúc bảng tỉ số trận đấu hiện ra : Barcelona 2-2 Sevilla. Thì ra, tôi của thời điểm đó đang khóc...

Huong3.jpg

Kí ức về trận hòa khi ấy lại ùa về trong tôi. Messi đi bóng cắt ngang khung thành Sevilla rồi tung cú cứa lòng chân trái sở trường, giúp Barca vượt lên dẫn trước khá sớm. Sau đó, Neymar còn có cú sút phạt tuyệt đẹp nâng tỉ số lên 2-0 cho Gã khổng lồ xứ Catalan. Dẫn trước 2 bàn, Barca có phần chơi chủ quan và thiếu tập trung. Hậu quả là để Sevilla gỡ hòa 2-2, Barca đã đánh rơi mất 2 điểm quý giá tại hiểm địa Sanchez Pizjuan.

Một trận hòa không tai hại đến mức khiến cho Barca bị mất ngôi đầu tại bảng xếp hạng La Liga 2014/15, Messi thì lại có bàn thắng, vậy tôi đã khóc gì cái gì?

Tôi còn chưa kịp nhớ lại lí do, quang cảnh trước mắt tôi đã lại thay đổi. Đây là trường học...

Giờ ra chơi. Tôi thấy mình đang ngồi yên lặng một góc, không nói một lời nào. Cô bạn thân nhất của tôi, chắc hẳn đã nghe tin Barca mới bị cầm hòa, liền chạy lại an ủi, hỏi han:
“ - Từ sáng giờ lớp trưởng chưa nói câu nào nhỉ? Barca của cậu hòa thôi mà buồn đến thế sao? Madridista lớp mình cũng nhìn sắc mặt cậu mà không dám buông lời trêu chọc đâu đấy. - cô bạn cười nhẹ như muốn giúp tôi thoải mái hơn.
- Cậu chưa biết. Lịch thi đấu sắp tới của Barca là cực nặng. Ngay sau trận đấu với Sevilla, các anh sẽ phải đá 2 trận tứ kết Champions League với PSG, kẹp giữa là cuộc đụng độ với Valencia - đội bóng đang nằm trong Top 4 La Liga. Đây đúng là một cú vấp vô cùng đáng tiếc. Tớ... thực sự rất lo lắng, lo đến phát khóc lên... “

Nghe rõ từng câu, từng chữ mình từng nói khi đó, tôi bỗng cảm thấy xúc động đến lạ. Thì ra, đã có những giây phút, tôi bận lòng lo lắng cho Barca hơn tất thảy những điều xảy ra trên đời...

Huong4.jpg

"Chuyến đi xuyên thời gian" này tiếp tục đưa tôi đến một địa điểm mới. Đây là nhà trọ ngay cạnh trường Chuyên Sư phạm Hà Nội, và tôi đang ở một mình...

Đêm ấy diễn ra trận chung kết Champions League giữa Barcelona - Juventus, và sáng sớm hôm sau tôi sẽ phải thi môn Anh chuyên, với hi vọng đỗ được vào ngôi trường cấp 3 mà tôi yêu thích nhất. Ôi không...

Tôi đã quyết định ngồi ôn bài cho đến khi trận đấu bắt đầu. Học bài mà trong lòng vừa bồn chồn, vừa háo hức, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh...

"Phút 90+7! Vàoooo... Barca phản công nhanh. Neymar ghi bàn thắng ấn định tỉ số 3-1 ngay trước khi trận đấu kết thúc. Như vậy, chức vô địch Champions League mùa giải 2014/15 đã chính thức thuộc về FC Barcelona!!!"

Tôi thấy mình hất tung tập tài liệu ôn thi, chạy nhảy khắp gian phòng mà không dám gào thét. Làm sao ăn mừng thành tiếng được khi các bạn cùng tham dự kì thi tuyển sinh năm đó, người đang ngủ, người còn đang ôn bài, ai ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Không được lớn tiếng la hét, dường như cảm xúc trong tôi bị dồn nén lại, lan tỏa khắp thân mình. Khoảnh khắc Barcelona giương cao chiếc Cup C1 sau những năm tháng chờ đợi và khao khát, cả người tôi run lên. Trong tôi không còn một chút áp lực. Barca thắng rồi, động lực quá lớn, hi vọng tôi cũng sẽ " thắng " thôi...

Huong5.jpg
Vỡ òa cảm xúc trong chiến thắng...

Chứng kiến tất cả, bất giác, tôi mỉm cười nhớ lại...

Buổi sáng hôm ấy, tôi đã lấy ra chiếc logo Barca bằng nhựa, nhẹ nhàng đặt vào túi áo bên ngực trái, rồi tự tin bước vào phòng thi...

Thực ra, kì thi năm ấy, tôi đã không đủ điểm đỗ vào lớp chuyên Anh của trường Chuyên Sư phạm. Điểm Anh và Anh chuyên của tôi rất cao, nhưng điểm Toán, Văn lại chưa đủ để giúp tôi đạt được nguyện vọng. Thế nhưng, nếu chỉ xét cái ngày Barca trở thành đương kim vô địch Champions League, đó vẫn là ngày mà mọi điều tốt đẹp nhất đã đến với tôi trong đời. Bản thân tôi biết, nếu chiến thắng không thuộc về Barca, những điều tự tin và kiêu hãnh không còn, tôi sẽ không thể đạt được đến điểm 7 của đề Anh chuyên. Bản thân tôi biết, Barca có ảnh hưởng đến cảm xúc, suy nghĩ và cả cuộc sống của tôi đến nhường nào. Đôi khi chỉ cần một mình tôi biết...

Tôi chủ định sẽ chỉ đi tới một mốc thời gian nữa thôi. Tôi cần phải quay về nghỉ ngơi để sáng mai còn đi học sớm nữa chứ...

Hiện hữu trước mắt tôi bây giờ là màn ảnh nhỏ với trận đấu vòng cuối cùng của La Liga mùa giải 2015/16, giữa Barca - Granada. Đã là phút 87, tỉ số của trận đấu là 3-0 nghiêng về Barca. Với kết quả này, Barca sẽ chính thức bổ sung vào bộ sưu tập danh hiệu của mình chiếc Cup vô địch La Liga thứ 24. Tôi đưa mắt nhìn quanh, muốn xem lại khuôn mặt rạng rỡ của " cô bạn " mang tên " tôi trong quá khứ " khi đó như thế nào mà chẳng thấy. Mà hình như hôm đó, cả nhà tôi về quê ăn giỗ, chỉ còn mình tôi ở lại để đi học...

Huong6.jpg
Cú hattrick của Suarez giúp cho Barca lên ngôi vô địch La Liga 2015/16

Một phút sau, tôi đã thấy "cô bạn" đi vào phòng, mang theo hai chiếc cốc thủy tinh mà ông bố thường dùng để uống bia, một chai Pepsi, đặt ngay trước bàn và ngồi xuống đối diện với màn hình máy tính. Cô rót đầy cả hai cốc.

"- Ly này ta mừng cho Messi cùng toàn thể các anh đã vượt qua đại kình địch Real Madrid đúng 1 điểm duy nhất để lên ngôi vô địch La Liga năm nay!!!
- Ly này ta mừng cho anh Suarez chính thức giành danh hiệu Vua phá lưới La Liga khi bỏ xa người đứng thứ hai những 5 bàn thắng! Nào, cạn ly !!! "

Chỉ với ba hơi, tôi đã uống cạn hai cốc nước ngọt đầy ụ. Đặt cốc xuống bàn đánh " cạch " một cái, tôi ngồi đó cất tiếng cười lớn, cười một cách sảng khoái. Tôi đứng đây cũng cười. Hai tiếng cười của chúng tôi hòa lại với nhau, tưởng như là một trong những tiếng cười hạnh phúc nhất cuộc đời này...

Xung quanh tôi phút chốc chỉ còn lại một màu đen huyền ảo. Có vẻ như năng lượng để "phiêu lưu" đã hết, tôi không thể nhìn thấy thêm được "cảnh quay" nào khác. Nhưng sao thế này? Tôi cũng không thể tìm thấy con đường trở lại căn phòng của tôi ở thực tại. Trước mắt không có một chút ánh sáng. Vô vọng, tôi ngồi thụp xuống. Dù không hiểu được mọi thứ diễn ra xung quanh, nhưng tôi vẫn bình tĩnh đến lạ. Nghĩ lại tất cả những gì tôi vừa thấy trong "dòng thời gian", sao mà lòng tôi an yên thế. Và rồi, tôi nhẹ nhàng cất lên tiếng nói: " Em ơi, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, xin em, hãy giữ lấy trái tim Blaugrana, vẹn nguyên như thuở ban đầu. Xin hãy giữ lại khoảng trời đỏ-xanh nơi em ở đấy.. ". Nhắm mắt, gối đầu lên tay mình, tôi thiếp đi lúc nào không hay...

Chuông báo thức kêu lên inh ỏi. Ánh sáng tràn ngập vào trong căn phòng. Tôi giật mình tỉnh giấc. Tất cả chỉ là giấc mơ ư? Giấc mơ này chân thực đến mức tôi cảm nhận được cả nước mắt lẫn tiếng cười ư? Mốc thời gian cuối cùng tôi nhìn thấy trong giấc mơ chính là khoảnh khắc Barca giành chức vô địch La Liga 2015/16 sau những chuỗi ngày thăng trầm, đầy khó khăn và vất vả. Phải chăng đó chính là điềm báo cho về mùa giải năm nay, rằng dù có thất bại, có sai lầm ở một vài trận đấu, Barca nhất định sẽ trở lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, để rồi cuối mùa lại được chạm tay vào Cup vô địch?

Tôi ngay lập tức lấy lại được tinh thần và năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Nhanh chóng bật dậy khỏi giường, tôi mỉm cười tươi rói chạy xuống nhà làm đồ ăn sáng. Bỗng nhiên, như phát hiện ra điều gì đó không đúng lắm, tôi đứng khựng lại, chau mày. Tôi thở dài rồi lắc đầu đầy tiếc nuối mà tự trách mình : " Đã mất công mơ, sao không mơ thấy mình được xem bóng trực tiếp ở sân Camp Nou luôn cho rồi? ".

Huong7.jpg
Dù ở bất cứ miền kí ức nào, Camp Nou vẫn luôn là giấc mơ mà cả đời tôi muốn hướng tới...
 
Sửa lần cuối:

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Nguyễn Quý - Barça & Cuộc sống của tôi

BARÇA & CUỘC SỐNG CỦA TÔI

Tôi chưa từng kể về anh trai của mình, nhưng hôm nay tôi sẽ viết về anh ấy – anh trai đáng yêu của tôi cùng với tình yêu trái bóng. Anh tôi rất mê bóng đá. Mặc dù hơn tôi 2 tuổi nhưng tính tình lại cực kỳ trẻ con, nhắng nhít, rất hay trêu ghẹo, chọc tôi cười. Dáng người nhỏ con, loắt choắt, cộng thêm việc tối ngày chạy lăn trên sân bóng khiến toàn thân đen nhẻm, trông anh chẳng khác gì cậu nhõi cấp 3 chứ không ai nghĩ đã là sinh viên đại học rồi.

Anh ấy mê bóng đá đến lạ. Khi còn đi học ở nhà, sáng nào anh cũng ôm bóng ra sân vận động chạy bộ, tập sút. Chiều đi học về, vội vàng vứt cặp sách lên hiên nhà rồi lại đạp xe đi đá bóng với lũ bạn. Và niềm đam mê bóng đá của anh ấy gắn với đội bóng tên ‘’Barcelona’’. Ngày ấy, trông cái đội này, tôi cũng không có cảm tình gì cho cam. Đội bóng có cái logo xanh đỏ vàng trông đến lòe loẹt. Mấy bộ đồ quần đùi áo số cũng chẳng đẹp gì, và theo mẹ nói là ‘’thật thiếu thẩm mỹ, đã sọc xanh còn thêm sọc đỏ’’. Mỗi lần bị mẹ chê, bị tôi bĩu môi, anh ấy lại cười xòa :’’ Hai người có biết gì đâu. Tình yêu của con đấy!’’

Vâng, thật sự là anh ấy phát cuồng rồi chứ không phải yêu nữa. Căn phòng nhỏ xíu chỉ đủ kê một chiếc giường, một bàn học và một tủ quần áo, nhưng bất kỳ mặt phẳng nào có thể dùng được anh dán đủ các thể loại ảnh, báo, cả mấy decan logo đội bóng ấy lên. Cả tủ quần áo ngoài mấy bộ đồng phục ra chỉ toàn quần đùi với áo số.

Anh tôi chẳng có người yêu, cũng không thấy tán tỉnh hay hẹn hò với cô gái nào. Kiểu bóng bánh suốt ngày thì có ma nó yêu anh ấy. Thỉnh thoảng đang ngồi ăn với tôi, ổng lại thốt lên vài câu ngớ ngẩn: “Ước gì mình có một cô người yêu cũng thích xem bóng đá, yêu Barca nữa thì thật tuyệt vời…” Mỗi lần nghe câu đó, tôi đều thở dài ngao ngán và vùi dập mấy suy nghĩ vớ vẩn đó ngay tức thì. Thi thoảng tôi cũng có lần cố tự dối lòng mình mà an ủi anh lấy một câu: “Hay để em thích bóng đá cùng anh nhé! Haha.” Trái ngược với những phản ứng vui sướng như tôi dự đoán, anh quay sang nhìn tôi với một ánh mắt đầy vẻ coi thường: “Mặt này mà đòi xem bóng đá?”. Tôi hậm hực quyết tâm thức đêm xem cùng cho anh biết tay.

Và tôi xin kể thêm bố kính yêu của tôi cũng rất thích xem bóng đá. Vâng, sôi động hơn nữa là đội bóng bố hâm mộ lại là Real Madrid, theo anh nói là đội không bao giờ đội trời chung với Barcelona của anh. Bố và anh không không bỏ qua một trận Siêu kinh điển nào. Ban đầu mẹ khó chịu lắm vì không muốn ba bố con thức khuya, vừa hại sức khỏe lại còn ồn ào. Nhưng bố giao kèo với anh, nếu Barcelona thua anh sẽ phải lau nhà một tuần, ngược lại Real thua, bố sẽ rửa bát nửa tháng luôn. Mẹ thấy có vẻ hợp lý vì bỗng dưng được phụ giúp việc nhà, từ đó mẹ chẳng bao giờ cằn nhằn nữa, trước khi ngủ còn nướng mực cho mấy bố con. Tôi dần bị lôi kéo theo sau mỗi trận bóng mặc dù mấy lần đầu chỉ là muốn ăn ké đồ nhắm và để lên mặt với ông anh. Tôi theo chân anh cổ vũ cho Barca, càng xem nhiều tôi càng cảm thấy hứng thú. Anh luôn nhắc tới Messi nên tôi cũng tò mò, để ý theo. Tôi từng thấy Messi trong quảng cáo Pepsi trên tivi, trông thật đẹp trai quá đi thôi…

Tôi nhớ một trận Siêu kinh điển gần nhất ba bố con ngồi xem với nhau, đó là khoảng cuối tháng 2 năm ấy, sau khi Varane đánh đầu ghi bàn vào lưới ấn định tỷ số 3-1 cho Real tiến vào chung kết Cup Nhà Vua. Bố vỗ tay lớn, cố nhịn cười, nhìn sang anh đầy vẻ thương hại: “Thôi đi ngủ nào, chúc may mắn lần sau nhé nhóc.” Tôi cố nhặt lấy nhặt để mấy miếng snack cuối cùng bỏ vào vào miệng, anh cứ ngồi thẫn thờ, ánh mắt đầy sầu mặc dán vào màn hình, không chớp mắt, không nói gì. Tôi thấy một ánh mắt rất buồn, tôi hiểu anh buồn không phải vì 7 ngày lau nhà, anh buồn vì Barca thua… Anh buồn thực sự, và bỗng dưng tôi cũng thấy lòng buồn man mác…

Rồi thời gian học xa nhà, anh ít về hơn, không cùng tôi và bố xem bóng đá thường xuyên được nữa. Anh nói rằng sân bóng ngoài thành phố có cỏ nhân tạo chạy rất êm chân, anh khoe anh được vào đội tuyển bóng đá của trường. Ngày ngày anh vẫn đi học, đá bóng và đêm thì xem bóng. Cuộc sống của anh vẫn luôn gắn liền với trái bóng mỗi ngày như khi còn ở nhà. Anh khoe trong sự sung sướng rằng anh mới biết một nhóm cổ động viên fan Barca ngoài này, họ có tổ chức off xem đá bóng cùng nhau. Và tất nhiên anh có tham gia rồi: “Đông lắm ấy, tất cả mọi người đều mặc áo đội bóng trông đẹp lắm bé à, mỗi lần vào một phát tất cả mọi người hò hét ầm ĩ ăn mừng thích dã man luôn. Ở nhà mẹ chẳng cho hét chán lắm. Lêu lêu bé chẳng được đi xem cùng anh…’’. Xùy, kệ anh, ai thèm chứ…

Rồi có cả những khi rạng sáng nhận được tin nhắn từ anh, một cái icon con chó khóc huhu: “Buồn chết mất!!’’. Tôi search luôn google. Ôi đúng là đáng để chia buồn với anh, Barca đã mất đi một nửa cơ hội vào Chung Kết Champions League khi để thua Bayern 0-4 ở lượt đi bán kết. Chẳng cần nhìn mặt cũng đủ biết anh đang buồn như thế nào.

Tôi luôn xem anh trai mình là một con người kỳ quặc. Anh ấy coi Barcelona như cô gái anh ấy rất thích. Anh ấy nghe tin tức thể thao, đọc báo mạng về đội bóng ấy mỗi khi rảnh. Anh quan tâm đến mọi thứ liên quan, một cầu thủ chấn thương cũng khiến anh ấy lo lắng ra mặt. Tôi nhớ có một cuối tuần trở về nhà, anh không đi đá bóng, không cười nói như mọi ngày, chỉ nằm ở phòng ôm laptop. Hỏi mãi mới biết nguyên do là Messi bị chấn thương nặng phải nghỉ thi đấu 2 tháng sau trận gặp Betis, anh bảo anh lo sợ Idol của mình sẽ mất cơ hội nhận QBV thứ 5. Anh tôi là như thế. Sống với một niềm đam mê mãnh liệt mà chính bản thân tôi cũng cảm thấy ganh tỵ. Sau một đêm xem đá bóng, ngày hôm sau có thể anh sẽ cười nói tíu tít cả ngày, nhưng cũng có thể là một khuôn mặt như đưa đám từ sáng sớm cho đến khi mẹ phải phát bực: “Anh dở hơi vừa thôi! Buồn cái gì?”



Rồi bỗng dưng…một ngày nọ…

Anh tôi chẳng thèm xem Barca đá nữa. Anh ấy chẳng quan tâm, chẳng cập nhật tin tức gì nữa…
Từ ngày đó, tôi thay anh ấy xem hết tất cả mọi trận đấu, rồi kể lại cho anh nghe, vì tôi biết anh vẫn muốn xem lắm nhưng không thể…

….

‘’7-6-2015

Anh, thế là em đã ra thành phố học được một thời gian khá dài rồi. Nhưng hôm nay em mới dám đi offline một chuyến. Chọn cho mình một trận đấu thật hay và em muốn tự trải nghiệm cảm giác sung sướng, được hò hét thỏa thích như anh đã từng khoe với em nó như thế nào. Thật sự là tuyệt vời lắm anh à. Em cũng như đa số người khác, tới đây một mình và không quen biết ai trước cả. Nhưng chỉ sau bàn thắng sớm ở phút thứ 4, tất cả mọi người nhảy hết lên ghế reo hò ầm ĩ tưởng chừng như sắp nổ tung cả quán café ấy. Cô bạn bên cạnh quay sang ôm em, chân vẫn nhún nhảy. Em cũng đã hét thật to, em chẳng biết hét câu gì ngoài :’’Aaaaa…!’’. Nhưng chắc anh hiểu mà lúc đấy có hét gì đi nữa thì cũng không ai để ý đâu. Hihi. Em cảm thấy như mọi khoảng cách xa lạ ban đầu đã bị phá vỡ hết, mọi người quay qua khoác vai, nắm tay nhau cùng chung vui sau bàn thắng đầu tiên ấy. Không khí tuyệt vời lắm! Anh có cảm nhận được không?

Ấy là không khí sôi động khi có bàn thắng, nhưng tất cả thay đổi khi ở phút 55, pha phá bóng bất cẩn của Dani Alves đã tạo điều kiện cho Morata đệm bóng thành công ghi bàn gỡ hòa cho Juvetus. Sau một tiếng ‘’Ồ’’, không gian xung quanh bỗng dưng trùng xuống, im lặng, chỉ vẳng lên một vài câu trách móc vu vơ. Nhưng sự lo lắng của mọi người cuối cùng cũng được đền đáp bằng một chiến thắng thuyết phục. Em trở về nhà khi trời gần sáng, trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Barca siêu đẳng của chúng ta vừa giành cú ăn ba xứng đáng, trở thành câu lạc bộ Châu Âu đầu tiên có 2 mùa giải đoạt cú ăn 3 vĩ đại. Còn em, em vừa được sống trong một không khí tuyệt vời giống như anh đã từng…



1.jpg

29-5-2016

Anh, hôm nay em có về nhà và xem bóng đá cùng bố. Không có anh bình luận thêm ngoài trận đấu cùng bố nên hình như bố buồn. Em cứ quay sang để ý bố suốt, trận đấu hòa 1-1 sau 120 phút nhưng hình như cũng không khiến vẻ mặt bố bớt trầm tư. Sau loạt sút luân lưu 11m, đội bóng yêu thích của bố giành chức vô địch Champions League. Đáng lẽ ra bố đã rất vui và sẽ lại xoa đầu anh và cười. Nhưng hôm nay bố buồn, xem xong bố nhắc em tắt Tivi rồi lặng lẽ lên phòng đi ngủ anh à…’’

2.jpg

8-10-2016

Anh…

Vậy là đã 1011 ngày kể từ ngày hôm ấy. Hôm ấy trời lạnh, anh vẫn mặc bộ quần đùi áo số cùng chiếc áo gió mỏng, chiếc áo mà em đã từng nằng nặc đòi anh in tên mình sau lưng. Hôm ấy...Một ngày cơn mưa vừa ngớt, anh vẫn đi đá bóng như một thói quen...Nhưng anh chẳng về nhà nữa... Mọi người đến đón anh về, anh nằm đó trên tấm ga giường trắng tinh. Bộ đồ anh mặc, chiếc gối anh kê đầu tất cả nhuốm một màu đỏ, đau lòng đến đáng sợ anh à! Anh biết cảm giác bàng hoàng của mọi người khi ấy không. Mẹ chẳng kịp than khóc gì, mẹ ngất lịm đi. Bố đỡ mẹ, nước mắt giàn giụa chạy đến lay người anh: “Con…sao thế này. Tỉnh dậy đi con…” Tai em ù đi và đầu óc choáng váng, môi run lên và đôi chân không còn đứng vững được nữa… Anh đang nằm đó, mặt xanh xao, đôi mắt đã nhắm nghiền…

Mọi nỗi đau, sự bàng hoàng ngày hôm ấy tưởng chừng như đi vào quên lãng, nhưng không, chỉ là tất cả mọi người đều đang muốn chôn giấu đi thôi anh à! Khoảng thời gian ấy có lẽ là những ngày dài nhất cuộc đời. Lần đầu tiên em có cảm giác muốn vứt bỏ mọi thứ sau lưng, chỉ có một mong ước cháy bỏng, mà biết dẫu cố đến đâu, cũng không thể có được.

Em mở điện thoại anh, vẫn ngần ấy cuộc gọi nhỡ từ Bo Yeu, Me Yeu, Be… Cái hình nền vẫn là hình anh ghép mặt anh đứng cạnh anh Messi. Trông thật dở hơi và buồn cười nhưng anh rất thích. Anh còn nói ước mơ được đặt chân tới sân Campnou, được nhìn Messi chạy trên sân cỏ một lần. Album ảnh ngoài ảnh chụp trộm bố mẹ, ảnh dìm em thì còn lại là hàng trăm ảnh thuộc về các cầu thủ, các trận bóng… Safari của anh còn lưu trang web bán đồ lưu niệm đội bóng Barcelona, anh còn muốn mua chiếc balo xanh xanh đỏ đỏ ấy kìa… Hơn ai hết em hiểu tình yêu anh dành cho đội bóng ấy to lớn đến nhường nào. Anh còn muốn tất cả Cules trên đất nước biết rằng anh là cổ động viên trung thành và cuồng nhiệt như thế nào.Vậy mà cuối cùng anh bỏ lại tất cả hoài bão ước mơ, bỏ lại cả gia đình và bước sang một thế giới xa xôi khác.

Sau khi anh đi, mọi người đã buồn nhiều lắm. Facebook của anh ít bạn bè nhưng cũng tràn ngập những lời chia buồn đến não lòng. Em khóa nick facebook của anh, khóa cả nick em nữa. Thời gian sau em lập một nick mới, kết bạn với toàn những người bạn mới, để chắc chắn rằng sẽ chẳng có ai nhắc đến anh nữa…

Mẹ từ ngày ấy chẳng còn cười nhiều nữa. Bố cũng không còn thường xuyên xem đá bóng nữa anh à… Còn em, em vẫn xem chẳng thiếu trận nào vì em không muốn tình yêu của anh bị dang dở. Anh còn bảo rằng sau này có con cháu, anh sẽ kể cho chúng nó nghe về một Barcelona siêu đẳng, một Barcelona thời có huyền thoại Lionel Messi thi đấu… Anh bảo chắc chắn anh sẽ kể lại một cách đầy tự hào.

Em đã từng ích kỷ muốn giấu nhẹm anh vào quá khứ vậy mà hôm nay em lại viết hết ra. Chỉ là tình cờ đọc một đề bài ‘’Barcelona và cuộc sống của bạn’’, bỗng dưng mọi suy nghĩ đổ dồn về anh. Em muốn chia sẻ cho mọi người biết về một Culé cuồng nhiệt là anh, về cuộc sống của anh đã gắn chặt với tình yêu dành cho Barcelona sâu sắc như thế nào. Chắc anh sẽ tự hào lắm, chắc mọi người sẽ yêu anh lắm…

Cảm ơn anh đã truyền tình yêu này lại cho em. Em sẽ giữ nó lại mãi mãi bên mình, giữ cho tình yêu và đam mê của anh luôn trở thành bất diệt…

3.jpg

Rồi một ngày, có những cơn mưa chợt trút xuống, ướt đẫm những ký ức về anh còn dang dở. Em ngồi đó, bên khung cửa sổ ôm con Leo – con mèo cả hai anh em mình nuôi từ nhỏ... Em của ngày mưa đang viết tiếp tình yêu của anh, câu chuyện của anh... Người em thương...

Yêu anh...
 
Sửa lần cuối:

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Tú Tài: Barcelona - Đường đến trái tim

BARCELONA – ĐƯỜNG ĐẾN TRÁI TIM

4.jpg

11 giờ đêm, khi viết những dòng này, tâm trạng của tôi thật sự rất tệ. Mặc dù không hề muốn đề cảm xúc riêng của bản thân chi phối bài viết, nhưng lại không thể tiết chế được nó. Trải lòng một chút gì đó về tình cảm của mình dành cho Barca có thể giúp tôi lấy lại được tinh thần chăng???

Hồi lớp 12, có người hỏi tôi rằng bạn hâm mộ Barcelona đã lâu chưa? Lúc đó tôi không ngần ngại trả lời là lâu lắm rồi. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy khá hổ thẹn với bản thân khi dùng từ “ lâu” đấy. Cái thời tuổi trẻ bồng bột, tôi cứ nghĩ nếu như nói ra mình mới chỉ thích Barca vài năm trở lại đây, liệu có bị xem thường hay không. Và có bị xem là fan phong trào? Tôi luôn mang trong mình cái suy nghĩ đấy và tự động trả lời mọi người rằng “lâu lắm rồi”. Không phủ nhận rằng thứ tình cảm mà tôi dành cho Barca những ngày ấy chỉ là sự ích kỉ của bản thân. Tôi biết đến Barca khi họ gặp Chelsea tại bán kết Champions League năm 2009. Năm ấy, nghiệt ngã là đội tôi cổ vũ lại là Chelsea. Xem ngoại hạng Anh từ những ngày đầu cấp 2, có cảm tình với Petr Cech nên tình cảm của tôi đã dành cho Chelsea thời gian đó. Và lẽ tất dĩ ngẫu, trận đấu đó tôi cổ vũ cho Chelsea rồi. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trận đấu ấy, Stamford Bridge gần như chết lặng ngay khoảnh khắc Iniesta ghi bàn gỡ hòa ở phút bù giờ. Mới năm ngoái thôi, vừa chứng kiến John Terry với cú trượt chân định mệnh đánh rơi mất chức vô địch, thì ngay lúc đó lại phải chịu thêm một nỗi đau mang tên Barca nữa. Khoảnh khắc đó, tôi đã rất ghét (có thể nói là căm thù) Barca và trọng tài. Sự thật thì tôi đã cầu mong rằng họ sẽ phải nếm mùi đau khổ ở trận chung kết. Nhưng có vẻ ông trời không chiều lòng người, Olimpico chứng kiến sự lên ngôi của Barca nhờ bàn thắng của Eto’o và Messi. Có một điều lạ là, tôi lại để ý đến Leo. Rồi cũng nhờ Leo, tôi bắt đầu thích Barca. Đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được. Trái tim của những người trẻ cũng thật dễ thay đổi. Thì ra khoảng cách giữa yêu và ghét nó cũng không xa nhau là bao. Vâng, nhưng thời điểm đó, điều khiến tôi có thể quay ngoắt sang thích Barca không hẳn chỉ là vì thích Messi, mà vì tâm lý muốn được khen, muốn được công nhận. Tôi thích đọc những bài báo tung hô Barca, lấy chiến thắng của Barca xem như chiến thắng của chính mình. Nhưng đó là những ngày tôi còn trẻ, vẫn còn háo thắng. Bây giờ nhìn lại, nếu như không có khoảng thời gian đó, liệu tôi có thể yêu thích một đội bóng tuyệt vời như Barca hay không? Tại sao tôi lại dùng từ tuyệt vời cho họ? Tạm bỏ qua những danh hiệu cao quý hay bề dày lịch sử của đội bóng, thứ khiến tôi ngày càng yêu mến họ đó chính là “tình người”. Tôi không rõ ở các câu lạc bộ khác như thế nào, nhưng tôi tin khó có thể so sánh được với những con người ở xứ Catalan này. Tôi là một người có khá nhiều cảm xúc, nên khi thấy dòng chữ UNICEF luôn luôn xuất hiện trên màu áo xanh – đỏ đó, thực sự làm tôi có một cảm giác rất khó tả. Và khi tôi đọc được bài báo nói rằng, không chỉ để tên Unicef trên áo một cách phi lợi nhuận, hằng năm Barca đều quyên góp khoảng 1,5 triệu euros dành cho Qũy nhi đồng Liên Hợp Quốc. Không cần biết tài chính ra sao, nhưng đều đặn mỗi năm Barca luôn đồng hành với Unicef như vậy. À, nhắc mới nhớ, ngay cả cái khẩu hiệu của đội bóng cũng mang quá nhiều ý nghĩa “Més que un club” – không chỉ là một câu lạc bộ. Nó đúng với tinh thần của cầu thủ luôn luôn xem nhau như một gia đình.

Viết đến đây thì tâm trạng của tôi đã khá hơn rất nhiều rồi. Ngược về thời gian trước một chút. Tôi xem bóng đá chắc phải từ năm học lớp 2. Thời mà chỉ biết đến bóng đá Việt Nam với các danh thủ như Hồng Sơn , Huỳnh Đức,... Theo mẹ và ông bà ngồi xem đá bóng, chưa biết được đâu là tiền vệ, tiền đạo. Chưa nhận thức được việt vị là gì (Thời đấy tôi còn đọc là liệt vị cơ). Nghĩ lại thấy buồn cười thật. Có lẽ tôi thực sự có duyên với bóng đá đấy. Nhưng xem bóng đá quốc tế, vì một số lí do tôi lại chỉ xem có một mình. Ngày đấy vtv3 vẫn đang xem được đá bóng, khi nào cũng hóng đến Champions League để xem. Đêm cứ mò mẫm dậy mở tivi lên, xem một mình, vui một mình, buồn cũng một mình. Dù vậy nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Được xem đội bóng, cầu thủ mình yêu thích thi đấu thật sự rất tuyệt. Cứ hôm nào xem là xác định ngày mai mang khuôn mặt thất thểu đi học. Chả hiểu sao từ Euro 2012 trở đi, tivi nhà tôi lại không xem được vtv3 nữa. Nên muốn xem Barca đá, lại phải đi xem ké nhà hàng xóm có K+. Mỗi lần đến bác chủ nhà cứ trêu, con gái gì mà ham vậy, một hai giờ sáng vẫn đi xem bóng đá. Nhưng mà cháu lỡ đam mê rồi bác ơi, làm sao mà bỏ được. Cứ thế tình cảm dành cho Barca cứ ngày càng tăng lên. Tôi có con bé bạn thân, oái oăm sao nó lại là fan Real Madrid, và lại hâm mộ ngay đúng C.Ronaldo. Ngày nào đi học hai đứa cũng tranh luận với nhau. Tôi thì Barca đá hay hơn, Leo giỏi hơn còn nó thì ngược lại. Kể ra thì khá là vui và thú vị đấy chứ. Cơ mà tôi luôn là người thắng trong mỗi lần tranh luận. Hehe, vì các fan trung lập trong lớp luôn đứng về phía tôi mà... Cứ thế tình yêu dành cho Barca ngày càng tăng lên, ngày một nhiều hơn. Bây giờ, tôi không còn bắt mình phải xem tất cả các trận có Barca đá nữa. Lớn hơn lên mới thấy, đam mê cũng khó thể thắng được nỗi lo cơm áo. Nhưng không vì thế mà tình cảm dành cho Barca phai nhạt đâu nhé.

Không ai là chiến thắng mãi, và Barca cũng vậy. Một đội bóng không thể nào đứng mãi trên đỉnh vinh quang. Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của họ, chắc hẳn chúng ta cũng khó có thể cầm lòng. Bóng đá là vậy, phải có thắng thua mới mang lại cho ta được nhiều cung bậc cảm xúc. Hôm trước tình cờ có đọc được một bài viết của nhà báo Trương Anh Ngọc – một Milanista chính hiệu khiến tôi rất tâm đắc. Xin được trích lời bài đó ở đây:

Ngày sinh nhật Milan, nhận được message của một bạn không quen, rằng "Milan đá kém như thế, tại sao anh vẫn thích, vẫn hâm mộ? Em chỉ yêu những đội chiến thắng và được tung hô. Milan chỉ ăn mày dĩ vãng".

Mình chỉ trả lời thế này, "Bạn ạ, mình xem bóng đá và yêu bóng đá chứ không xem thời trang. Bóng đá là tình yêu, là cảm xúc, là thắng, là thua, là thăng, là trầm, là những niềm vui khi thắng và nỗi buồn khi thất bại. Bóng đá chính là một phần của nỗi đam mê, của con người mình. Bóng đá không phải là thứ để đem ra khoe mẽ, để thể hiện ta thời thượng, để thể hiện ta đây thuộc về số đông và lấy chiến thắng của đội ra để khẳng định mình là mình cũng chiến thắng, và chửi bới đội bóng một khi nó thất bại. Đấy không phải là yêu bóng đá một cách đàng hoàng, mà là mượn bóng đá để trang điểm cho bản thân mình.

Milan thắng hay thua là một vấn đề quan trọng với họ trên sân cỏ. Nhưng vấn đề đối với các cổ động viên là thái độ hành xử ra sao trong hoàn cảnh ấy. Với mình, những danh hiệu không phải là lí do để mình yêu đội bóng này, mà là những cảm xúc mà đội bóng đã mang lại cho mình trong gần 30 năm qua. Đội bóng đã đi cùng với mình trong những lúc mình vui, mình buồn, hy vọng và thất vọng. Đội bóng luôn là một chỗ dựa tinh thần cho mình.

Ai xấu hổ và sợ bị chỉ trích chỉ vì yêu một đội bóng không chiến thắng cần xem lại mình. Người ấy không yêu đội bóng, mà ích kỉ, yêu bản thân mình. Còn ăn mày dĩ vãng ư? Có một quá khứ chiến thắng để mà tự hào là một điều đáng xấu hổ ư? Có trầm, có thăng, có thắng, có thua, không gì là mãi mãi, không có đội bóng nào thắng mãi, hay thua mãi. Chỉ có những người không yêu bóng đá đích thực mà cứ tưởng là mình hâm mộ bóng đá hết lòng
Thực ra, họ chỉ yêu mình họ".

Phải cảm ơn chú Ngọc rất nhiều, vì đã mở ra được nhiều thứ mà tôi vẫn đang mông lung. Và cũng cảm ơn chú vì câu trả lời quá sắc bén như vậy.

Bằng cách này hay cách khác, tình yêu của mỗi người dành cho đội bóng họ yêu quý đều khác nhau. Không thể mang lên bàn cân để đong đếm được. Với tôi, bóng đá và Barca đã là một phần của cuộc sống, như một thói quen của bản thân vậy. Tôi không chắc mình sẽ giữ mãi ngọn lửa này được bao lâu, nhưng khoan hãy nghĩ đến tương lai, vì hiện tại đã rất tuyệt vời rồi. Với Barcelona, chúng ta hãy cứ tin và yêu!
 
Sửa lần cuối:

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Sao không để thí sinh tự post bài thi nhỉ?
 

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Lê Vân - Thư gửi chú Tito

Thư gửi chú Tito​


Gửi chú Tito Vilanova kính mến,

Cháu biết bức thư này sẽ đến được với chú, vì cháu tin những chia sẻ từ trái tim đến trái tim, đôi khi không thể bị ngăn cản bởi những giới hạn nhân sinh hữu hình. Vậy nên, hôm nay cháu xin mạn phép viết cho người đàn ông nơi xa xôi mà cháu hằng ngưỡng mộ; ngưỡng mộ không chỉ bởi những câu chuyện tuyệt vời chú đã viết nên cùng màu áo lam đỏ mà cả chú và cháu cùng tin yêu, mà còn bởi lời răn dạy chú dành cho con trai mình: “Đừng bao giờ lo sợ vì điều gì, bởi những điều tưởng chừng quan trọng hôm nay, có thể ngày mai sẽ chẳng còn như thế”. Những lời ấy, giản dị nhưng thấm thía như chính con người và cuộc đời chú, có sức lay động mạnh mẽ đến một cô gái nhỏ bé như cháu, một cô bé đang đứng chông chênh giữa tuổi 18, băn khoăn, giằng co trước những cánh cửa lớn của đời người. Cảm ơn chú, và cảm ơn câu lạc bộ FC Barcelona, vì đã chỉ cho cháu thấy, sống hết mình vì tình yêu, vì ước mơ, là một điều tuyệt vời đến như thế nào.

Có lẽ giờ này chú đang bận rộn luyện tập với đội bóng thiên đường, cùng các bác Johan, César, Kubala chú nhỉ? Chắc hẳn đội bóng của Chúa đang rất cần những trái tim nhiệt huyết như chú, nên mới gọi chú về sớm đến như vậy. Ở nơi ấy, thảm cỏ xanh mướt nằm êm đềm giữa những đám mây trắng muốt nhẹ như bông, và không điều gì khác ngoài tình yêu đối với trái bóng tròn, kể cả tuổi tác hay bệnh tật, có thể ngăn được những con tim cùng đập nhịp đập bóng đá. Ở nơi ấy, vầng mắt chú có lẽ đã thôi trũng sâu thâm quầng ám ảnh, mái tóc đã trở lại nâu mềm xoăn nhẹ như những ngày đầu cầm quân. Ở nơi ấy, có lẽ chú đang cười, một nụ cười thật hạnh phúc và thanh thản.

1.jpg

Chú ơi! Còn ở chốn bộn bề này, nơi cuộc sống vẫn xoay vần không nghỉ, người ta cứ vô thức trôi theo dòng chảy sân si và định kiến xã hội, thì ước mơ trong mắt nhiều người đôi khi chỉ là những suy nghĩ bốc đồng lúc thảnh thơi. Có những người từng mơ ước trở thành một ngôi sao bóng đá hay một diễn viên múa ballet, nhưng áp lực xã hội, gia đình, áp lực cơm áo gạo tiền khiến chính bản thân họ phải tự thuyết phục mình, rằng đừng nên cố hiện thực hóa những điều vô bổ. Học sinh bọn cháu bây giờ, không ít người từ nhỏ đã chỉ biết cắm mặt vào sách vở theo con đường đã định; đừng nói đến ước mơ, thậm chí việc theo đuổi những sở thích, những niềm đam mê nhỏ nhoi cũng trở nên khó khăn lắm. Chỉ có thể nói là may mắn, khi cháu không bị gia đình buộc “đóng đinh” bên bàn học để chạy theo những con điểm vô tri, mà có thể đôi lúc nuông chiều bản thân bằng niềm vui dõi theo bước chân đội bóng con cưng vài đêm trong tuần. Có một người cô từng bảo với cháu: “Là con gái thì xem bóng đá vừa vừa thôi, chứ không chả thằng nào nó dám lại gần đấy cháu nhé”. Đấy chú ạ, kể cả những tình cảm yêu thích tưởng chừng vô hại vẫn có thể là đối tượng triệt tiêu của những định kiến xã hội khắt khe và lạnh lùng.

Nhớ lại nửa thập kỷ trước, vẫn còn như in trong cháu ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ với hơi thở tiqui-taka “thêu hoa dệt gấm” nơi màn trình diễn tuyệt diệu của nhà vô địch Tây Ban Nha cùng những pha đi bóng ngọt sắc của chàng trai trẻ Messi ở World Cup 2010. Và theo cái cách tự nhiên nhất của một người bị hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cháu tìm đến Barça, ngấu nghiến những La Liga, Champions League hay La Copa del Rey của tập thể được xem là “Dream team II” dưới bàn tay dẫn dắt của chú cùng với chú Pep. Nhưng chú ạ, dần dần về sau này, không chỉ những trận cầu đỉnh cao, những pha làm bàn đẹp mắt hay những đường chuyền ảo diệu mới làm cháu ngưỡng mộ; chính cách sống của một tập thể mà mỗi cá nhân là kết tinh của tình yêu đội bóng, của lòng nhiệt thành và cháy hết mình với đam mê mới là điều cháu thấy thật sự đáng quý. Chú ơi, thi thoảng tim cháu vẫn nhói lên khi bắt gặp lại đâu đó hình ảnh ngày nào chú đứng trước băng ghế chỉ đạo với chiếc khăn quàng cổ to sụ, hay hình ảnh chú cười bên bàn phỏng vấn sau trận đấu, nụ cười tuy chưa bao giờ trọn vẹn, nhưng hiền từ, cương nghị, và đầy yêu thương. Cảm động biết bao, khi người ta có thể hết lòng theo đuổi những điều mình tin, mình yêu đến tận cuối cuộc đời! Cũng như vậy, đoàn quân Azulgrana mà chú và cháu vẫn tôn sùng, là tập hợp của bao nhiêu cái tên đã đạp lên trên khó khăn để trở nên vĩ đại. Đó là một Messi nhỏ bé mang trong mình căn bệnh thiếu hormone tăng trưởng, lặn lội vượt Đại Tây Dương để tìm cho mình một cơ hội được sống với tình yêu trái bóng tròn. Đó là một Suárez lớn lên trong nghèo khó, từng trôi dạt, lăn lộn với đủ nghề để kiếm tiền theo đuổi đam mê. Đó là một Neymar bắt đầu cuộc hành trình đáng khâm phục của mình bằng một đôi giày nhặt từ bãi rác. Đó là một Abidal vững chãi trước cơn bạo bệnh để trở thành người “đội trưởng tinh thần” nâng cao chiếc cúp bạc Champions League danh giá. Đó chính là Barça, Barça của chú, của những Messi, Suárez, Neymar và Abidal, một Barça không chỉ là bậc thầy sân cỏ, mà còn là những nhà truyền cảm hứng tuyệt vời nhất mà may mắn thay, cháu đã được biết đến trong đời.

1.jpg

Chú biết không, chính chú và những người con Barça luôn cháy mãnh liệt vì tình yêu ấy, đã giúp cháu biết tìm cho bản thân những xúc cảm tuyệt vời khi yêu hết mình, làm hết mình, sống hết mình. Trong suy nghĩ của nhiều người, những đêm thức trắng chỉ để chong mắt theo dõi vài trận bóng, hay những giọt nước mắt hạnh phúc trong chiến thắng cũng như đau buồn trước thất bại cùng những con người không liên quan cách xa nửa vòng trái đất chỉ là những điều vô thưởng vô phạt, nhưng với những trái tim thực sự biết yêu, họ hiểu đó chính là hạnh phúc. Hạnh phúc, chính là những nụ cười ngẩn ngơ buổi sáng sau đêm Wembley huyền diệu. Chính là giọt nước mắt rơi không thể kiềm chế sau cú ra chân chốt hạ của Alba vào lưới AC Milan, trả đủ cho người hâm mộ “món nợ lội ngược dòng”. Chính là sự hả hê và thỏa mãn khi vỗ mặt đội bóng áo trắng hoàng gia 4 bàn không gỡ ngay trên thánh địa Bernabéu. Chính là niềm tự hào đến kiêu hãnh khi đọc từng trang báo tung hô vị vua mới của châu Âu, vị vua của các nhà vô địch. Chính là cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim khi hay tin FC Barcelona lấy tên chú làm tên sân tập số 1. Hạnh phúc, đôi khi còn là cả việc ở bên đội bóng sau những thất bại đắng cay, tủi hổ. Là sự giận dữ khi gục ngã trước lối chơi phản bóng đá của Chelsea. Là sự bất lực khi chứng kiến Bayern vùi dập sắc áo đỏ lam 7 bàn không gỡ. Thậm chí là sự chán chường khi không muốn mở cả máy tính để phải nhìn thấy bất kỳ thông tin nào về giấc mơ La Décima vừa hoàn thành của đại kình địch. Hạnh phúc, đối với một số người chỉ là như thế, giản đơn đến không ngờ!

2.jpg

Nhà văn Oscar Wilde từng nói: “Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, và cảm xúc của họ là một câu trích dẫn”. Trước giờ, tuy luôn cố gắng cháy hết mình với những điều mình đam mê, nhưng cháu vẫn hay tự bắt gặp mình trăn trở trước những lời ra tiếng vào, đắn đo trước những định hướng có khi đẹp đẽ, có khi không, nhưng hẳn là luôn rất an toàn của những người xung quanh. Chú ơi, cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, nhưng nếu bị điều khiển bởi những định kiến của người khác, chẳng phải còn tệ hơn rất nhiều hay sao? Tại sao người ta luôn sợ hãi và không dám nghe theo chính bản thân mình?

Và rồi chính chú, chính Barça đã khiến cháu nhận ra rằng, cháu chỉ có một cơ hội duy nhất để được là chính mình – sống như mình muốn, làm điều mình tin, theo đuổi những gì mình khao khát, trao gửi tình cảm đến những người mình yêu quý. Cơ hội đó chính là cuộc đời ngắn ngủi này, “một cái chớp mắt so với những vì sao”. Bởi vậy, đứng trước những lựa chọn khó khăn, giờ đây cháu đã biết cần phải để con tim mình lên tiếng. Để mỗi khi thức dậy, cháu sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì lại phải lăn lộn với hai mươi tư giờ đằng đẵng, mà sẽ háo hức cảm ơn cuộc đời vì có thêm một ngày nữa để yêu thương. Để đến khi về già, cháu sẽ như chú, nhìn lại và mỉm cười với những cuộc phiêu lưu thú vị mình đã trải nghiệm, sẽ lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ trong lòng cả đối thủ truyền kiếp: “Nếu tôi có một điều ước, tôi muốn dành điều ước đó cho Tito Vilanova” - Mourinho.

P/S: À cháu còn quên kể với chú, một trong những ước mơ lớn của cuộc đời cháu chính là được đặt chân đến thành phố Barcelona hiền hòa và xinh đẹp, nơi từng có chú và tình yêu của chú ghi dấu trên bao con hẻm cũ. Đến đấy, cháu sẽ hòa mình vào không khí Camp Nou rực lửa, hòa giọng vào bài ca El cant del Barça cùng những con người xa lạ mà thân quen. Rồi cháu sẽ đứng dưới mái nhà thờ Barcelona Cathedral, nhìn ra khoảnh sân nắng có những nghệ sĩ đường phố đang nhảy múa theo những giai điệu rộn rã. Và cháu sẽ đến trước mộ chú, đặt lên đấy một nhành hoa hồng đỏ, loài hoa của tình yêu, để kể cho chú nghe đội bóng của chúng ta đã bảo vệ thành công ngôi vô địch Champions League lần đầu tiên tuyệt vời đến như thế nào. Nhất định!

TP. HCM, ngày 9 tháng 10 năm 2016

Gửi đến thiên đường

Người hâm mộ của chú​
 
Sửa lần cuối:

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Nguyệt Hà - Barça & Cuộc sống của tôi

Barcelona và cuộc sống của tôi

1.jpg


Khoảnh khắc nhỏ đem đến tình yêu lớn

“Vào, vào rồi, vàoooo...., Messi đã ghi bàn ở phút thứ 91, bàn thắng duy nhất giúp Argentina đánh bại Iran” Cho mãi đến sau này, tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc mà tôi nhận ra tình yêu của mình thuộc về ai, thuộc về điều gì.
Cách đây hai năm, đúng hơn là hai năm tám tháng, ngay thời điểm diễn ra World Cup 2014, thời điểm mà một khoảnh khắc nhỏ đấy khiến cho cuộc sống tôi lật sang một trang mới.

Bước ngoặt mới của cô gái nhỏ lần đầu biết yêu

Cuộc sống của một đứa con gái 17 tuổi đang chuẩn bị bước vào kì thi quan trọng nhất cuộc đời mình thì chỉ có ăn-chơi-học, mọi thứ vẫn cứ bình thường và trải qua như đã được lập trình sẵn, cho đến khi cô gái đó đem lòng yêu một chàng trai được mệnh danh là “gã khổng lồ”. Tôi giống như một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu. Nếu ví Barca như một người đàn ông thì có lẽ đó là người đàn ông khiến cho bất cứ cô gái nào cũng phải đổ gục bởi sự lãng tử của mình, và chính tình yêu với “người đàn ông lãng tử" đó đã làm cả thế giới của tôi thay đổi.

Thay đổi, thay đổi và thay đổi. Từ thói quen hàng ngày đến tính cách tâm trạng theo từng cung bậc cảm xúc với “tình yêu lớn”

2.jpg

Nếu như lúc trước, tôi phải đi ngủ thật sớm và dậy đúng giờ để có một thể trạng cũng như tinh thần thật tốt khi đến lớp, đi học về lại hết ngủ rồi lại ăn, ăn xong lại vùi đầu vào bài vở và những buổi học thêm, cứ như đã được lên lịch sẵn và tôi chỉ cần làm đúng, làm đủ những thứ vẫn diễn ra hàng ngày. Còn bây giờ, đồng hồ sinh học của tôi bất quy tắc, ngày nào mà Bà Xã không đá thì thôi, hễ cứ đá là 11h đêm, 1h sáng, 3h sáng, bất kể giờ nào tôi cũng cài báo thức để xem. Lại còn một nỗi sợ, khi bố mẹ biết tôi thức khuya để theo dõi, thì doạ rằng "không ai cấm con yêu thích một điều gì, nhưng vì đó mà lực học giảm sút thì không có bóng bánh gì hết, nhớ rõ đấy". Và từ bận rộn, tôi chuyển sang trạng thái bận rộn hơn, phải hoàn thành tốt mọi việc, nhưng nhờ thế, lại chính là động lực để tôi vượt qua mọi thứ.

Cứ thế hàng ngày, lúc nào rảnh rỗi, thay vì xem TV, lướt facebook, hay đi ăn đi chơi với bạn bè, tôi lại ngồi ở nhà xem lại những trận đấu lớn để biết nhiều hơn về lối đá, về những ưu nhược điểm, những góc tấn công, và cả những tính cách để hiểu hơn về người yêu của mình. Là một Barcamania, hẳn là ai cũng không còn xa lạ gì với tiki-taka, lối đá ảo diệu đã chinh phục biết bao trái tim của Culés. Những năm tháng đỉnh cao của tiki-taka tốn không biết bao giấy mực của báo giới và những chuyên gia hàng đầu. Thứ bóng đá mà barca đang phô diễn cho cả địa cầu thấy sự huyền ảo, hoa mỹ của nó. Tiki mà Pep mang đến những năm đó quả thực là thứ bóng đá kì diệu nhất mà tôi biết được. Tôi xem đi xem lại khoảnh khắc Messi ghi bàn vào lưới Van Der Sar tại Wembley năm 2011, làm hi vọng mà Rooney vừa mở ra cho MU phút chốc vụt tắt. Để rồi chính Villa là người dội gáo nước lạnh vào hi vọng của Quỷ Đỏ bằng bàn thắng ấn định tỉ số 3-1 của trận chung kết năm đó, giành cúp Champions League danh giá , khiến Sir Alex và fan MU chết lặng ở chính Wembley.

3.jpg

Tôi miệt mài và say mê dõi theo những màn trình diễn ấy, mặc dù chỉ là xem lại, không được xem trực tiếp, nhưng những giây phút đó giống như tôi đã cùng Barca trải qua bao thăng trầm, thành rồi bại, nụ cười và nước mắt trong những năm tháng đó về sau. Trải qua bao cung bậc cảm xúc với niềm đam mê của mình, ngày Pep đến mở ra thời kì hoàng kim của tiki-taka và khi ông đi, bắt đầu chu kì thoái trào của nó. Để rồi những sự kế nhiệm sau này, tiếp nhận và biến hóa tiki-taka theo những cách riêng, thành cũng nhiều mà bại cũng không ít.

Tiki-taka với những đôi chân kì diệu của Messi- Xavi- Iniesta, bàn lĩnh của đội trưởng Puyol , sự chắc chắn, sự hy sinh thầm lặng của Busi. Trên hàng tiền đạo, những chân sút hàng đầu tạo ra những siêu phẩm đẳng cấp, những pha làm bàn thần sầu, nơi hàng thủ là Pique, là Mascherano, 2 bên cánh là những tay đua tốc độ Alba, Alves, và chốt chặn tin cậy ở khung thành – Valdes và sau này là Bravo và Stegen. Khoảng thời gian sau đó vẫn là những con người đó, nhưng thời gian đã hằn lên đôi chân kì diệu của Xavi – Inesta, của Puyol những dấu ấn khắc nghiệt, họ ra sân ít hơn bởi tuổi tác, nhưng những ảnh hưởng của họ lên toàn đội vẫn không thay đổi, những bổ sung về nhân sự sau đó dần được tiến hành.

4.jpg

Những chàng trai - những vị thần
Nếu Barca của các anh, các chị và các bạn, những thế hệ fan đi trước là ảo thuật gia sân cỏ Ronandinho, là báo đen E’to, là con trai của thần gió Henry… thì Barca của tôi là Messi – cầu thủ đến từ hành tinh khác, là Neymar - chàng trai tinh nghịch và tài năng, là Suarez – sát thủ vòng cấm. Và cả những cầu thủ trẻ khác nữa, những chàng trai trường thành từ La Masia, tuy chưa thể vượt qua cái bóng của thế hệ đàn anh nhưng họ vẫn miệt mài luyện tập với tình yêu bất diệt dành cho Barca, vẫn chờ đợi cơ hội để được tỏa sáng. Dẫu có những người đã không thể chờ đợi được ngày đó, đã ra đi tìm chân trời mới nhưng tôi tin tình yêu của họ với Barca sẽ vẫn luôn tồn tại. Cứ thế, kẻ đến – người đi, mang đến - mang đi bao hỉ - nộ - ái - ố, bao cảm xúc cho chúng tôi – những người hâm mộ đội bóng xứ Catalan.

Khi bạn yêu một ai đó, ắt hẳn không chỉ yêu vì vẻ bề ngoài, mà còn vì tâm hồn , tính cách của người đó nữa, đúng không? Tình yêu đặc biệt này của tôi cũng thế!

Trên sân cỏ,những người hùng của tôi khiến Barca là một “gã khổng lồ”, trong phòng thay đồ và ngoài sân cỏ, họ là những người anh em, một gia đình đích thực. Tôi được các anh chị kể cho nghe về câu chuyện lúc 3h sáng của Ronandinho với các đồng đội, tôi được nghe về tình bạn của Alves và Abidal khi Alves dự định sẽ hiến gan cho người anh em của mình không chút do dự.
Khoảnh khắc Puyol rời đi, trong buổi lễ chia tay, dù rất mạnh mẽ và cứng rắn trên sân cỏ, nhưng anh cũng không giấu nổi cảm xúc của mình, anh đã nói rằng “Tôi đã được sống trong giấc mơ của hàng triệu trẻ em trên thế giới” đó là ngày chiến binh thép đã dừng lại cuộc phiêu lưu suốt 15 năm không biết mệt mỏi. Anh cùng Barca chinh phục không biết bao vinh quang, bao nhiêu danh hiệu cao quý.

Tôi cũng nhớ mình đã khóc vào ngày Xavi rời Barca, một sự chơi vơi và hụt hẫng đến nao lòng. Và cú ăn ba lần thứ hai chính là món quà lớn nhất Barca dành tặng anh. Tôi lặng lẽ theo dõi buổi lễ tri ân qua TV, tôi thấy anh đã khóc, đồng đội của anh cũng không kìm được những giọt nước mắt.

Tôi thấy tình người, tôi thấy một gia đình đúng nghĩa ở Barca cả trên sân lẫn ngoài sân cỏ.

6.jpg

Tôi yêu Barca, tình yêu ấy không diễn tả hết được bằng lời. Còn quá trẻ và chưa làm chủ được kinh tế, nên ước mơ một lần đặt chân đến Camp Nou vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng thể hiện tình yêu không nhất thiết phải đứng trên khán đài Camp Nou và cổ vũ cho Bà Xã, được thế thì quá tốt, nếu không được thì mình vẫn còn cách khác mà. Lúc trước, tủ quần áo của tôi nào là váy hoa áo bông, nữ tính điệu đà, nay được thay thế bằng những bộ kit sân nhà, sân khách mà trong mắt tôi, nó đẹp hơn những bộ váy áo kia rất nhiều. Rồi cả những vật dụng cá nhân đơn giản như cặp sách, hộp bút, nón hoặc áo khoác, vân vân và mây mây, cả căn phòng nhỏ của tôi, nếu bạn có thể bước vào, tôi cá là bạn sẽ rất ngạc nhiên. Chăn, grap giường hay gối... đều xuất hiện hình ảnh cái logo nhỏ xinh xắn quen thuộc hoặc có mặt đầy đủ cả “Dream Team”. Tôi tin khi gối đầu lên chiếc gối đó, tôi có thể sẽ mơ những giấc mơ về những bàn thắng tuyệt đẹp, những trận tennis khiến đối phương không còn cách gỡ, những trận El Clasico rực lửa, mơ về những người hùng của tôi.

7.jpg

Tôi tự hào vì được sống trong thời đại sản sinh ra những cầu thủ vĩ đại, Messi là một trong số đó. Khi yêu, con người ta thường mù quáng, các bạn biết đấy, yêu một người, là yêu tất cả những gì thuộc về người ấy, bạn gạt qua những lỗi lầm của họ, bạn bênh vực họ một cách bất chấp. Đã có một thời gian, tôi cảm thấy như mình căm ghét, mình yếu đuối trước anti fan, tôi im lặng trước những lời cáo buộc Messi vì tội danh trốn thuế. Lúc ấy tôi mong ngóng tin tức của những người ở xa cách tôi nửa vòng trái đất rất nhiều, tôi luôn hy vọng những bài báo đó đưa tin sai sự thật, chỉ là báo lá cải. Bạn biết không, ở trong lớp tôi là đứa con gái duy nhất có tình yêu với Barca, khoảng thời gian ấy thật sự khiến tôi đau lòng rất nhiều vì xung quanh là cả tá đứa bạn mang danh Mardridista. Mặc dù biết đó chỉ là những lời trêu ghẹo, đôi khi xen lẫn chút mỉa mai, nhưng tôi bỏ qua tất cả, gạt sang một bên để trở nên mạnh mẽ, một đứa con gái thường ngày rất nữ tính và trầm lặng, dám đứng trước cả bọn con trai dõng dạc tuyên bố “Barca và Messi trong sạch, Messi không trốn thuế, biết tại sao không? Hãy nhìn những giọt nước mắt đi, đừng suy nghĩ tiêu cực về người khác như thế nữa”, thay vì khóc và bỏ đi để cho bọn họ thấy, “người yêu” của “gã khổng lồ” không hề yếu đuối, không hề bi quan mà luôn đứng lên bảo vệ tình yêu của mình. Tình yêu là vậy đó, tuyệt diệu đến phi thường phải không?

Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, cũng đã gần ba năm kể từ ngày tôi trở thành một Culé, có quá nhiều sự đổi thay, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, nếu hôm đó là một chiến thắng, hoặc là một trận thua, thì bố mẹ và những người bạn của tôi đều có thể đoán được nhờ thần thái và biểu cảm khuôn mặt. Những nụ cười, cả những giọt nước mắt, những tiếng hò hét khi đội nhà chiến thắng , đã quá quen thuộc với gia đình thân yêu và những người hàng xóm bên cạnh. Có thể trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thức đến tận 3-4h sáng để xem một trận bóng đá, chưa từng nghĩ đến việc sẽ khoác lên mình bộ quần đùi áo số, và chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại được tô thêm nhiều màu sắc và sinh động đến vậy. Màu đen khi chứng kiến những trận thua sốc trước đội bóng được xem là kém xa về hàng thủ và hàng công hoặc khi một trong những chàng cầu thủ của tôi gặp phải chấn thương, cảm giác như chính người thân của mình gặp nạn vậy, xót xa lắm. Màu hồng khi trải qua cảm giác vỡ oà, niềm vui sướng tột cùng khi các anh liên tục ghi bàn, khiến cho đối phương không còn đường gỡ, được các bài báo giật tít "trận tennis", sung sướng lắm, hạnh phúc lắm. Màu xanh loé lên tia hy vọng khi những trận lượt đi bị mất thế chỉ ước mong sao tình thế bị lật ngược ở những trận lượt về.

Hai năm không là khoảng thời gian quá dài nhưng đó là khoảng thời gian thú vị và nhiều kỉ niệm đối với tôi. Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại nhiều mẫu sắc và thú vị như vậy. Tình yêu với Barca mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm mới, những người bạn mới.... Tôi vẫn luôn cảm ơn khoảnh khắc chứng kiến Messi ghi bàn đã mang tôi đến vs Barca. Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, nhưng tình yêu của tôi vs Barca là vĩnh cửu. Cho đến mãi về sau, màu áo xanh - đỏ của đội bóng xứ Catalunya mãi mãi là thứ tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng tôi.
 

Đính kèm

  • 5.jpg
    5.jpg
    38.4 KB · Lượt xem: 186

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Hồ Dung - Barça & Cuộc sống của tôi

BARÇA VÀ CUỘC SỐNG CỦA TÔI

Barcelona và tôi

Trước đây, mỗi khi nhắc đến Barcelona tôi sẽ nghĩ ngay đến một thành phố cổ kính ở châu Âu, nổi tiếng với những kiến trúc dị biệt, bảo tàng, và cả một nền di sản văn hóa nghệ thuật tráng lệ… Nơi đây đã sản sinh ra nhiều nhân tài kiệt xuất, mà nổi bật nhất trong số đó là kiến trúc sư lừng danh Antoni Gaudi. Vốn là một tín đồ của nghệ thuật, mơ ước lớn nhất của tôi là được đặt chân đến đây một lần trong đời.

1.jpg

Bên cạnh đó bóng đá cũng được xem là một nét văn hóa của người dân xứ catalonia, nhiều người còn cho rằng bóng đá chính là một môn nghệ thuật khác ở nơi đây. Tôi không đồng ý với quan điểm này, với tôi bóng đá chỉ là một môn thể thao giải trí nặng tính cạnh tranh, không thể đặt cạnh những giá trị nghệ thuật cao quý kia được. Có lẽ từ nhỏ tôi vốn không yêu thích thể thao và không biết gì về bóng đá.

Gia Đình Barça của tôi

Nhưng người ta thường nói: “Ghét của nào trời trao của đó”, tôi lại sống trong một gia đình tràn ngập không khí bóng đá, trong đó Bố và Anh trai tôi đều là “fan cuồng nhiệt” của FC Barcelona (tên thân mật là Barça). Đặc biệt là Bố, ông có thể nói về Barça mọi lúc mọi nơi, từ bữa cơm gia đình đến nơi ông làm việc. Từng danh thủ, từng vị trí, lối chơi… ông am hiểu tất tần tật về Barça. Có lẽ ngoài tình yêu dành cho gia đình tôi thì Barça chính là tình yêu lớn nhất của ông.

Mỗi khi Barça thi đấu là y như rằng chiếc tivi duy nhất của nhà tôi sẽ bị chiếm dụng, tôi và mẹ phải bỏ lỡ khá nhiều bộ phim yêu thích. Những ngày Barça thi đấu vào lúc rạng sáng, tôi thường xuyên bị giật mình bởi tiếng la hét, đập bàn của Bố và Anh trai: “Vào, vào rồi”. Ôi! Barcelona.

Riết rồi đó thành như một thói quen của tôi, nhưng tôi không thấy phiền lòng, miễn sao Bố tôi vui là được. Hàng ngày Bố tôi đã vất vả cho cuộc sống mưu sinh, thì Barça giống như một món giải trí tinh thần giúp ông trở nên vui vẻ hơn.

Tôi dễ dàng đoán được kết quả trận đấu qua thái độ của Bố. Nếu Barça thắng, Bố sẽ vui vẻ, cười nói phấn khích cả ngày. Nhưng nếu đó là một thất bại, ông sẽ im lặng, dễ cáu gắt với mọi người xung quanh. Tôi thường góp ý thẳng với Bố: “Chỉ là một trận bóng của 2 đội ở nước ngoài, có ảnh hưởng gì tới mình đâu, sao Bố cứ phải như vậy?”. Dường như chán phải giải thích với tôi về tình yêu Barça của Bố, ông chỉ nói: “Con cứ thử một lần xem Barça đá đi rồi con sẽ hiểu cảm giác như Bố”. Tôi bỏ cuộc, vì không thể thử vào lúc rạng sáng.

Trận đấu đầu tiên với FC Barcelona

Rồi một ngày Bố tôi bỗng “đi vắng”, không khí bóng đá trong nhà tôi không còn như trước, tôi cũng không bị Bố giành mất ti vi, cũng không phải giật mình lúc nữa đêm vì tiếng la hét của Bố. Nói thật là tôi thấy thiếu thiếu, tôi rất nhớ cảm giác trước đây. Không có Bố, Anh tôi cũng không còn hứng thú xem bóng đá, một thời gian chúng tôi không còn nói về bóng đá hay Barcelona nữa.

Có một hôm tôi bị đánh thức bởi âm thanh bóng đá quen thuộc, tôi bước ra thì thấy Anh tôi đang ngồi xem bóng đá một mình. Tôi biết là anh đang rất nhớ Bố và tôi cũng vậy. Tôi ngồi xuống cùng xem với anh. Đó là lần đầu tiên tôi nghiêm túc thưởng thức một trận đấu của Barcelona, hay nói đúng hơn là tôi đang nghiêm túc xem những gì Bố tôi đã từng yêu thích.

Ấn tượng đầu tiên là không khí cuồng nhiệt, đông đúc ở sân Camp Nou, tiếp đến là những pha phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng đẹp mắt của các cầu thủ Barça, tôi có cảm giác họ đang trình diễn một môn “Nghệ thuật sắp đặt” nào đó. Người khiến tôi ấn tượng nhất là Messi – tuy với hình thể nhỏ con nhưng anh có thể đi bóng qua nhiều cầu thủ cao lớn một cách dễ dàng. Càng xem tôi càng bị cuốn hút và không thể rời mắt khỏi “màn trình diễn” đầy hấp dẫn ấy. “Làm sao họ có thể làm được như vậy?” tôi hỏi, Anh tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh: “Vì họ là Barcelona, những pha bóng mà em đang xem được gọi là Tiki taka”.

2.jpg

Hôm đó là ngày Barça đánh bại Manchester United ở trận chung kết Champions league, một chiến thắng hoàn hảo nhưng Bố tôi lại không thể chứng kiến. Bất giác tôi nhìn tấm ảnh của Bố trên tường mà nghẹn ngào: “Giá như con cùng xem với Bố một trận sớm hơn”.

Tôi đã yêu Barcelona

Sau trận đấu đêm đó tôi như thể khám phá ra một điều gì to lớn, tôi say sưa tìm hiểu mọi tư liệu về Barcelona, không phải về nghệ thuật mà về bóng đá: lịch sử hình thành, triết lý bóng đá, những huyền thoại, những trận đấu kinh điển… Càng tìm hiểu tôi càng say mê, càng cuốn hút, càng đắm chìm vào trong không khí bóng đá đó. Và điều mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy đến với mình, tôi đã yêu Barcelona.

Tôi đã nghe ai đó nói: “ Yêu là khi ta gặp đúng người, vào đúng thời điểm” điều này có lẽ đúng với tôi, tôi yêu thích Barça vào đúng giai đoạn đội bóng thi đấu thăng hoa nhất, cuốn hút nhất và cũng đạt được nhiều thành công nhất. Người đầu tiên mà tôi ngưỡng mộ là Messi, từ một cậu bé bị bệnh còi xương đến một thiên tài của bóng đá thế giới, có lẽ mọi ngôn từ đẹp đẽ dành cho Messi lúc này là dư thừa, bởi những gì anh mang đến cho Barça và thế giới bóng đá là không thể mô tả được. Sẽ là thiếu sót nếu bỏ qua Pep Guardiola, nhà cầm quân điềm đạm, lịch lãm nhưng rất quyết đoán, ông chính là kiến trúc sư của sự quyến rũ “Tiki Taka”, kết hợp với tố chất nghệ sĩ ở các cầu thủ Barça đã tạo nên một Barça đầy cuốn hút.

3.jpg
Pep Guardiola và Messi – 2 nhân tố quan trọng trong thành công của Barça​

Sát cánh cùng Barça, tôi đã trải qua mọi cung bật cảm xúc: Háo hức chờ đợi trận đấu bắt đầu, tiếc nuối khi bị mất điểm, phấn khởi khi đội nhà tấn công, hồi hộp lo âu khi bị dẫn trước, căng thẳng đến tận phút cuối cùng để rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng và đau đớn đến rơi nước mắt khi đội bóng bị thất bại. Đó là những cảm giác chưa bao giờ tôi có được, Barcelona đã len lỏi vào tôi như thế !

Càng yêu Barça tôi càng nhớ đến Bố nhiều hơn, tôi đã hiểu được cảm giác của Bố trước đây.

Chất Barcelona: chất nghệ thuật

Từ sự “se duyên” bất ngờ với bóng đá, tôi cũng tìm hiểu và xem qua những trận đấu nổi tiếng ở Ngoại Hạng Anh, Serie A, Bundesliga… ở đó cũng có những trận derby cực kỳ hấp dẫn, sự cuồng nhiệt không thua kém gì ở Barcelona. Nhưng thật sự không đâu mang lại cho tôi cảm giác đặc biệt như với Barça. Tôi thường so sánh các đội bóng thiên về sức mạnh, tốc độ… giống như những bộ phim “bom tấn” của Hollywood: Hào nhoáng, bóng bẩy, hoành tráng… nhưng lại không đọng lại gì trong tôi. Còn với Barça tôi xem lối đá đó, con người đó, tư tưởng đó như một bộ phim nghệ thuật, không phô trương, nhẹ nhàng nhưng rất lãng mạn và sâu sắc. Có thể với một số người Barça không hấp dẫn nhưng với tôi Barça rất nghệ thuật, nghệ thuật đến từ cái đầu và đôi chân là công cụ để hiện thực nó.

4.jpg
Chất Barça chính là chất của nghệ thuật​

Pep đã từng nói: "Bất kỳ ai đến sân vận động hoặc xem trận đấu đều có quyền được thưởng thức và tận hưởng niềm hạnh phúc với từng diễn biến của trận đấu, chứ không chỉ mong ngóng tiếng còi kết thúc, và nhìn lên bảng điện tử để chứng nhận kết quả cuối cùng”… chính tư tưởng hướng đến cổ động viên, đã khiến Barça luôn chơi đẹp, luôn chơi cống hiến… và dù kết quả có thế nào Barça luôn ở trong tim của các Cules. Ở Barcelona mọi thứ giống như một gia đình.

Một Barcelona hoàn hảo trong mắt tôi

Nếu tổng hợp hết những yếu tố trên để tạo nên tình yêu của tôi với Barça thì có lẽ là chưa đủ, trong tình yêu rung động thôi chưa chắc đã là tình yêu, mà đôi khi đó chỉ là sự yêu thích nhất thời, sự rung động đến từ thị giác.

Barça chinh phục tôi không chỉ vì lối đá đẹp mắt hay những chiếc cup vinh quang… mà con đường để đi đến thành công của họ mới thật sự giá trị. Các cầu thủ luôn ra sân với tinh thần khát khao cống hiến, thi đấu với niềm đam mê vô tận. Điều này giống như tình cảm của tôi dành cho nghệ thuật hay âm nhạc, luôn luôn cống hiến hết mình.

Một Barça đoàn kết, yêu thương bảo vệ lẫn nhau. Một Messi toàn năng chấp nhận lùi về sau hỗ trợ đồng đội, hoặc nhường luôn việc ghi bàn, anh luôn đặt lợi ích của đội bóng lên lợi ích của bản thân. Ở đó, tôi cảm giác là một gia đình, mà chúng tôi – cầu thủ thứ 12 cũng chính là một thành viên của gia đình đó. Đúng như khẩu hiệu của đội bóng “Més que un Club – Hơn cả một câu lạc bộ”.

Lối đá “Tiki taka” từng khuất phục cả thế giới rồi cũng đến ngày bị đối thủ hóa giải, minh chứng là sau khi giành “Cú ăn 6” vĩ đại Barça đã hứng chịu liên tiếp những thất bại, với sự phát triển của chiến thuật trong bóng đá hiện đại, điều này là lẽ dĩ nhiên, và Pep đã ra đi trong nhiều tiếc nuối. Đó có phải là dấu chấm hết cho kỷ nguyên Barcelona? Không! Barça đã biết chấp nhận thất bại, chấp nhận để thay đổi, chấp nhận để đương đầu với thử thách.

5.jpg
Enrique – người mang đến diện mạo mới cho Barça​

Người đã mang tới diện mạo mới cho Barça là Luis Enrique, Barça dưới thời ông vẫn là “Tiqui Taka” nhưng thực dụng hơn, quyết liệt hơn, tinh xảo hơn mà vẫn không kém phần hấp dẫn và kết quả đó đã mang lại cho Barça những thành công mới. Một Barça hoàn hảo trong tôi là một Barça biết thắng, và biết thất bại, biết thay đổi nhưng không đánh mất bản sắc.

Barcelona là một phần của trong cuộc sống tôi

Với nhiều người, tình yêu thì không cần lý do, yêu đơn giản là yêu thôi. Nhưng với tôi, tình yêu lại rất rõ ràng, nó không chỉ là sự rung động mà bao gồm cả sự trải nghiệm, sự đồng cảm, sự ngưỡng mộ, sự sẻ chia… Tình yêu của tôi dành cho Barcelona cũng vậy, nó đến từ những cảm xúc chân thật đó cùng với một phần ký ức về Bố tôi.

Giờ đây mỗi khi xem Barça thi đấu, tôi không chỉ là thưởng thức một trận bóng đá đơn thuần, mà như được trở về với những cảm xúc xưa, cảm xúc như khi còn Bố bên cạnh.

Barcelona chính là một phần trong cuộc sống của tôi.

Tôi là ai?

Khi tôi đã yêu và kỳ vọng nhiều vào đội bóng, tôi sẽ không tránh khỏi những cảm xúc đau đớn, hụt hẫng, thất vọng… khi đội bóng thất bại, thậm chí bực tức,chửi rủa, trách mắng một vài cá nhân nào đó, những lúc như vậy tôi thường nhớ về lời dạy của Bố:

“Tôi nhớ lúc còn đi học, khi chuẩn bị bước vào kỳ thi quan trọng, tôi mang bên mình một áp lực rất lớn, áp lực từ sự kỳ vọng của gia đình, nhất là Bố tôi. Và dù đã cố gắng rất nhiều, bài thi cũng không như tôi mong muốn. Lúc đó tôi rất chán nản, cảm thấy mình là kẻ vô dụng. Tôi trở về nhà và chấp nhận mọi sự trừng phạt từ Bố. Nhưng trái với điều tôi lo sợ, Bố lại nhẹ nhàng an ủi tôi, Bố còn động viên tôi cố gắng hơn cho bài thi sau.

Mãi sau này Bố mới nói: “Khi một ai đó thất bại, người đau khổ nhất chính là bản thân họ. Lúc đó mọi lời trách móc và chỉ trích sẽ đánh gục họ” Câu nói này của Bố khiến tôi nhớ mãi, nó giúp tôi nhìn cuộc sống một cách nhẹ nhàng hơn.

6.jpg

Và cho dù thất bại của Barça có khiến tôi đau đớn đến mức nào, tôi vẫn luôn đặt niềm tin vào đội bóng. Tôi đã ở bên khi đội bóng giành mọi vinh quang, thì chắc chắn tôi sẽ không quay lưng khi đội bóng thất bại. Vì tôi là một Cules!
 

Đính kèm

  • 2.jpg
    2.jpg
    19 KB · Lượt xem: 193
Sửa lần cuối:

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Hoan hô các thí sinh đã hoàn thành phần thi của mình.
Sau khi dùng phép loại trừ thì bài thi #23 là của Tú Tài.
Điều thú vị sau khi lướt qua 6 bài thi là không thể tin được chị Ngọc lại xuất hiện trong Miss FCBVN năm nay theo một cách không thể ngờ được =)).
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Cháu Vân thân mến.

Từ ngày chú lên đây được mọi người tin tưởng trao cương vị huấn luyện cho đội. Thực sự chú xúc động quá. Nhiều bậc tiền bối lên đây trước chú, ai cũng nhao nhao đòi phải để chú được dẫn dắt Dream Team này. Chú nghĩ bụng chắc có lẽ họ xem qua tivi nhà ông Zời nên cũng kết tiki-taka và chắc họ thích lão Pep hơn chú. Nhưng để kí được hợp đồng với lão hói đó chắc cũng còn khướt :D. Nhiều lúc cũng thấy phát hoảng cháu ạ. Hôm qua thì bác Kubala và cụ Alcantara cứ đòi tranh nhau ghi hattrick. Ai cũng đòi cầm bóng mà không chịu nhìn đối thủ là Real Madrid. Hồi chú mới lên thì cũng thắng dăm ba trận gọi là cách biệt vài chục bàn trước họ. Giờ bên họ mới chiêu mộ thêm Di Stefano khủng quá. Đá vài trận gần đây may lắm thì hòa cháu ạ. May quá, mấy hôm trước có bác Cruyff lên nhập bọn. Giờ ta đen lắm mới hòa cháu ơi :D. Mai sau có cu Mặt Xị lên nữa thì chắc Real Madrid xác định xuống hạng đá với đám Zeus, Poseidon, Hades chứ chẳng đùa.

P/s: Dặn cháu có đi thăm Barcelona nhớ mang theo tương ớt với bột canh nhé. Ở bển ăn uống chán lắm cháu ạ. May mà trên này chú mới quen với mấy cụ Táo nên có tý biết đến ẩm thực quê cháu ngon cứ gọi là hết ý.
Thư chuyển phát nhanh được gửi từ trển.
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Vừa đọc qua các bài, công nhận năm nay các thí sinh tiến bộ hơn những năm trước. Các bài viết không bị chênh quá lớn. Không xuất hiện những bài viết làm cho xong và ngô nghê. Và cũng không xuất hiện một bài viết thực sự nổi trội.

2 cô bé cấp 3 khiến mình thực sự ngạc nhiên. Có rất nhiều cô gái sinh viên đọc bài của các em xong chắc phải bẻ bút đi học lại cấp 3. Bài mở đầu của Hương đã ấn tượng rồi (được tay ban tổ chức xếp hẳn đầu tiên), đến bài Nguyệt Hà thì khối lượng kiến thức lồng vào bài viết còn ấn tượng hơn. Thảo nào có nhiều người hâm mộ đặt niềm tin to lớn vào 2 cô gái trẻ măng này thế.

Đối với mình (kệ xác ban giám khảo) thì cuộc đua là 3 người Dung, Vân, Quý. Cũng không hiểu tại sao cả 3 ứng cử viên này không hẹn mà đều hướng đến đối tượng chính hoặc điểm nhấn chính của câu chuyện đời mình là những người đã khuất. Bài viết của Vân có tầm bay bổng, xao xuyến kiểu phong cách Barçamania. Viết thư cho một người đã khuất như Tito cùng trích ngẫm của lời dặn ông nói với con, của kịch sĩ Mourinho, của Oscar Wilde để thể hiện cái tôi đang hướng đến trong cuộc đời. Việc bám sát đề thi, sáng tạo trong phong cách làm bài và lối hành văn trôi chảy đúng là không hổ danh Đệ nhất tú tài khối D. Nhưng!

Bức thư có gì đó giông giống phong cách của Hoàng Thông (có lẽ do từ đoàn Tp.Hồ Chí Minh) với khối lượng kiến thức về Barça đồ sộ được gắn vào Tito. Nếu chỉ xét về độ hiểu biết thì cô gái 1998 này ăn đứt hàng đống Barçamania trong Cộng đồng. Mặc dù không bi lụy quá đà như Hoàng Thông nhưng bức thư đúng tâm trạng giữa dòng đời, giữa dòng xoáy của các chọn lựa nên vẫn có sức phòng thủ an toàn, không bung ra hết cảm xúc. Điều này sẽ không được nhắc đến nếu ta không đọc 2 bài của Quý và Dung. Họ đã lấy nước mắt của người đọc trong bài thi của mình.

Khác với Vân - cô gái Barçamania nhà nòi. Barça đi vào cuộc sống của Dung và Quý do biến cố của người thân. Rõ ràng nỗi buồn này được cả hai diễn tả bằng cách nói tránh như "đi vắng" hay "chẳng thèm xem Barça nữa" nhưng nó chính là điểm cuốn hút người đọc và cũng là lúc nút thắt gay cấn nhất và cũng cảm động nhất dẫn đường cả 2 đến với Barça. Chi tiết cởi bỏ nút thắt này là lí do bi thương đối với họ nhưng khiến ta cảm động và dễ dàng đồng ý vì đứng trước mất mát chỉ có thể là sự chân thành.

Ở Quý, có thể coi bài thi giống nhật ký kể về người anh trai của mình. Cảm nhận của người đọc chắc chắn xúc động khi gần như trọn bài viết kể về những chi tiết nhỏ nhất là những kỷ niệm với anh trai. Barça đến với Quý thông qua cuộc đời của anh trai. "Còn em, em vẫn xem chẳng thiếu trận nào vì em không muốn tình yêu của anh bị dang dở". Đây là câu nói của tuổi trẻ. Nỗi buồn nào rồi cũng nguôi ngoai. Em sẽ phải sống cuộc sống của riêng mình và nhiều khi hạnh phúc đến từ sự chiến thắng nghịch cảnh.

Còn cô giáo Dung, nhẹ nhàng hơn, không xoáy sâu vào nỗi đau vì có thể em lớn tuổi hơn và nỗi buồn đó cũng đã qua một thời gian đủ dài để cô giáo làm chủ cảm xúc của mình. Bài viết của cô giáo thể hiện một khối kiến thức khá đáng kể, lồng ghép nhẹ nhàng với các điểm nhấn của bản thân, gia đình. Cuộc đời của cô được vẽ lại có kiểm soát từng giai đoạn khá logic tâm lý học. Cá nhân tôi thích 2 đoạn trong bài này.

Đầu tiên là tôi hay xem chương trình Bạn muốn hẹn hò. Người chơi thường được đối tượng đặt câu hỏi: Anh nghĩ (định nghĩa) thế nào về tình yêu? Ở tuổi của tôi, tôi nghĩ rằng tôi đủ già dặn để trả lời. Nhưng thật ra tôi khá lúng túng. Suy nghĩ của cô giáo đã giúp tôi vớ được bí kíp: "...Nhưng với tôi, tình yêu lại rất rõ ràng, nó không chỉ là sự rung động mà bao gồm cả sự trải nghiệm, sự đồng cảm, sự ngưỡng mộ, sự sẻ chia…". Điều thứ 2, ngay từ đầu bài, cô giáo đưa ra quan điểm rõ ràng: bóng đá không phải nghệ thuật, chỉ là trò chơi giải trí đơn thuần. Riêng chuyện này thôi cũng là một đề tài khiến cho hãng Parker bán được vài triệu lít mực và hàng tấn ngòi bút thay thế. Ở đây, một cách nhẹ nhàng, cô giáo lật lại được định kiến ban đầu bằng cách sử dụng đến cái CHẤT. "Nghệ thuật đến từ cái đầu, và đôi chân là công cụ thực hiện nó". Tôi mà chế giễu thì tôi sẽ chế giễu cô giáo mù quáng. Đã yêu rồi thì cái gì chẳng đẹp :D. Nhưng tôi đồng quan điểm giải thích của cô giáo và nó cũng cắt nghĩa cho hàng đống lí do trên trời dưới biển xưa nay về tiki-taka. Bài viết của cô giáo nhắc không sâu nhưng lại nhiều về người bố. Ngẫm lại mình cũng thích có bố vợ thích Barça lắm nhé :D.

Quả thật không dám bình luận sâu nữa về các bài viết. Chất lượng tăng hơn hẳn và sàn sàn nhau khiến công tác chấm điểm chắc chắn gặp nhiều khó khăn. Nhất là với 2 thành viên ngoại đạo của bên SHB. Có lẽ điểm chấm của thi kiến thức sẽ là yếu tố phân biệt thành tích cuối cùng. Một cuộc thi có kết quả khó đoán như thế này là đã thành công ngoài mong đợi. Hy vọng người đoạt giải sẽ đồng hành cùng FCBVN trong thời gian tới vì mục tiêu quảng bá hình ảnh của em - nữ Barçamania tuyệt vời nhất lan tỏa khắp cộng đồng.
 

Bún Mắm

Los Blaugrana
Đầu quân
9/3/12
Bài viết
1,893
Được thích
8
Điểm
38
Tuổi
30
Nơi ở
Hội An
Barça đồng
0
Khá đồng ý với ý kiến của lão Hiển. Năm nay chất lượng các bài viết tốt hơn nhiều, có đầu tư, một phần do đề thi không quá tù như năm ngoái. Nhưng bản thân mình đánh giá cuộc đua bây giờ chỉ còn là cuộc đua song mã giữa Quý và Vân. Bởi, Hồ Dung mặc dù bài viết tốt nhưng điểm trắc nghiệm lại thua hai bạn kia khá lớn. Phần viết của 3 bạn không chênh nhau quá nhiều nên khó để Hồ Dung có thể kiếm được một số điểm bức phá hơn hai bạn kia. BGK kì này chắc sẽ rất đau đầu trong việc chấm điểm. Dù sao người nào lên ngôi ở cuộc thi năm nay cũng rất xứng đáng, ít ra là với... lão Đen
 
Sửa lần cuối:

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Anh thì nghĩ khác. Nếu là vòng CHẤT thì rõ ràng chỉ có Vân và Dung là hiểu được vấn đề hơn cả.

Cá nhân anh mà được chấm theo thang điểm 70 của giám khảo thì cứ để Dung là 70. Vân kém tí xíu 68 và Quý thì ở mức 60-65. Như vậy thì Dung đúng là cũng khó gỡ lại vòng thì trắc nghiệm. Haizzz, tiểu nhân qua nổi ải mỹ nhân. Thảo nào khi xưa Chu Du điên tiết lên mà mắc kế lão Khổng Minh mắc dịch.
 

Bún Mắm

Los Blaugrana
Đầu quân
9/3/12
Bài viết
1,893
Được thích
8
Điểm
38
Tuổi
30
Nơi ở
Hội An
Barça đồng
0
Mình thấy BTC nên tận dụng chức năng ghi chú trên facebook để những bài thi tiếp cận trực tiếp đến các bạn lười chuyển trang hơn =)) Tổng hợp một nùi link như thế chắc mấy bạn đó không thích lắm đâu :)) Phần soạn thảo của chức năng này cũng khá đầy đủ để trình bày các bài dự thi.
 
Sửa lần cuối:

beckenbia

Thành viên danh dự
Thành viên danh dự
Đầu quân
24/12/09
Bài viết
3,872
Được thích
50
Điểm
48
Tuổi
30
Nơi ở
Đà Nẵng
Barça đồng
123
Em đồng ý với anh Hiển về top 3 bài viết là Vân-Quý-Dung nhưng top 3 của cuộc thi này thì phải đánh giá lại.

Bài viết của Vân sáng tạo, độc đáo, có những không gian tưởng tượng lại được miêu tả chi tiết đến mức người ta tin là thật, thì phải thừa nhận rằng tay viết của em nó rất vững. Biết cách tiết chế cảm xúc để không quá ủy mị. Bài của Quý tuy không nhiều kỹ thuật và cách dùng từ như của Vân, nhưng được kể lại bằng giọng văn mộc mạc, miêu tả tỉ mỉ các chi tiết đời thường nhưng vô cùng chân thật; và cũng không thiếu đi sự tinh tế, như cách né tránh dùng các từ nghĩa đen, làm chúng ta thực sự tin rằng nỗi đau đó đã níu tay người viết tránh lời bi thương, hợp với logic của bài. Đây là hai bài em đánh giá cao nhất và thật trùng hợp khi đây cũng là hai thí sinh có điểm trắc nghiệm vượt trội so với các bạn khác. Top 2 là đây! Tuy nhiên để đoán được ai sẽ giành chiến thắng thì lại quá khó, Vân đang dẫn trước Quý 1đ nhưng 70% còn lại vẫn còn phụ thuộc và cảm nhận của BGK.

Bài của Hồ Dung đã cho thấy giá trị của tuổi đời, rất chững chạc và biết kiềm chế cảm xúc, cứ nhứ nhá nhưng không để người đọc cảm nhận hết cảm xúc đó. Tuy nhiên cách trình bày bài viết khá thô, kiểu mục này rồi đến mục khác làm mất mạch bài. 3 thí sinh còn lại bài viết cũng rất ổn, không chênh nhau nhiều, tuy không được tốt bằng bài của Dung nhưng ba em có điểm trắc nghiệm cao hơn khá nhiều. Tính ra 5đ trắc nghiệm tương đương 25đ của BGK thang 70. Để chọn ra vị trí thứ 3 cũng không phải dễ.

Nhìn chung, các bài viết năm nay được đầu tư cực kỳ kỹ lưỡng, đặc biệt là phần chính tả, có những bài viết như của Vân, Dung còn chú ý đến cả con đĩa dưới đít chữ c trong chữ "Barça", hay dấu sắc trong Suárez. Rất đáng hoan nghênh. Đề bài năm nay khá mở giúp các thí sinh thỏa sức bay nhảy, chênh lệch không nhiều. Việc chọn ra ba vị trí cao nhất cũng đang đánh đố người xem. Như vậy là thành công!

Dự đoán: Vân - Quý - Tài
 

lovebaxa

Cựu Cán bộ phòng Lịch sử
Cán bộ Xã
Đầu quân
24/7/07
Bài viết
2,546
Được thích
1
Điểm
38
Nơi ở
HÀ ĐÔNG
Barça đồng
0
Ơ. Thế chú không đặt cửa Idol đăng quang à. Anh đang định hò chú và thằng Mắm thối đặt cửa Idol chú để lão Trâu đen sập quán bia đây ;))
 

hienpig

Á khôi Miss FCBVN 2015
Đầu quân
19/3/11
Bài viết
63
Được thích
0
Điểm
6
Tuổi
29
Barça đồng
0
Em đồng ý với anh Hiển về top 3 bài viết là Vân-Quý-Dung nhưng top 3 của cuộc thi này thì phải đánh giá lại.

Bài viết của Vân sáng tạo, độc đáo, có những không gian tưởng tượng lại được miêu tả chi tiết đến mức người ta tin là thật, thì phải thừa nhận rằng tay viết của em nó rất vững. Biết cách tiết chế cảm xúc để không quá ủy mị. Bài của Quý tuy không nhiều kỹ thuật và cách dùng từ như của Vân, nhưng được kể lại bằng giọng văn mộc mạc, miêu tả tỉ mỉ các chi tiết đời thường nhưng vô cùng chân thật; và cũng không thiếu đi sự tinh tế, như cách né tránh dùng các từ nghĩa đen, làm chúng ta thực sự tin rằng nỗi đau đó đã níu tay người viết tránh lời bi thương, hợp với logic của bài. Đây là hai bài em đánh giá cao nhất và thật trùng hợp khi đây cũng là hai thí sinh có điểm trắc nghiệm vượt trội so với các bạn khác. Top 2 là đây! Tuy nhiên để đoán được ai sẽ giành chiến thắng thì lại quá khó, Vân đang dẫn trước Quý 1đ nhưng 70% còn lại vẫn còn phụ thuộc và cảm nhận của BGK.

Bài của Hồ Dung đã cho thấy giá trị của tuổi đời, rất chững chạc và biết kiềm chế cảm xúc, cứ nhứ nhá nhưng không để người đọc cảm nhận hết cảm xúc đó. Tuy nhiên cách trình bày bài viết khá thô, kiểu mục này rồi đến mục khác làm mất mạch bài. 3 thí sinh còn lại bài viết cũng rất ổn, không chênh nhau nhiều, tuy không được tốt bằng bài của Dung nhưng ba em có điểm trắc nghiệm cao hơn khá nhiều. Tính ra 5đ trắc nghiệm tương đương 25đ của BGK thang 70. Để chọn ra vị trí thứ 3 cũng không phải dễ.

Nhìn chung, các bài viết năm nay được đầu tư cực kỳ kỹ lưỡng, đặc biệt là phần chính tả, có những bài viết như của Vân, Dung còn chú ý đến cả con đĩa dưới đít chữ c trong chữ "Barça", hay dấu sắc trong Suárez. Rất đáng hoan nghênh. Đề bài năm nay khá mở giúp các thí sinh thỏa sức bay nhảy, chênh lệch không nhiều. Việc chọn ra ba vị trí cao nhất cũng đang đánh đố người xem. Như vậy là thành công!

Dự đoán: Vân - Quý - Tài

Dự đoán của anh làm em hơi bất ngờ @@ Vì từ đầu đến cuối post không nhận xét về Tài mà cuối cùng lại chốt hạ quả cuối :))))
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
Ơ. Thế chú không đặt cửa Idol đăng quang à. Anh đang định hò chú và thằng Mắm thối đặt cửa Idol chú để lão Trâu đen sập quán bia đây ;))
Giờ phút này nhà cái vẫn nhận kèo vô tư.
 

beckenbia

Thành viên danh dự
Thành viên danh dự
Đầu quân
24/12/09
Bài viết
3,872
Được thích
50
Điểm
48
Tuổi
30
Nơi ở
Đà Nẵng
Barça đồng
123
Ơ. Thế chú không đặt cửa Idol đăng quang à. Anh đang định hò chú và thằng Mắm thối đặt cửa Idol chú để lão Trâu đen sập quán bia đây ;))

Hi vọng Idol không đăng quang, không thì Đại hội năm sau mọi người ùa vào chụp ảnh cùng Miss em không cam tâm :))

Dự đoán của anh làm em hơi bất ngờ @@ Vì từ đầu đến cuối post không nhận xét về Tài mà cuối cùng lại chốt hạ quả cuối :))))

Dù sao Tài cũng có điểm trắc nghiệm khá và bài viết chắc tay hơn hai bé 16 tuổi.
 

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,353
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,461
DudoanMiss.jpg

Theo thăm dò của trang tin FCBVN thì người được đa số khán giả mong muốn trở thành Miss lại là cô giáo Hồ Dung 35.8%.
Lê Vân đang có lợi thế lớn nhất thì chỉ có 7.5% người lựa chọn.
Điều đặc biệt nhất là Thu Hương với đông đảo fan hâm mộ trẻ tuổi lại không có ai lựa chọn.
 

beckenbia

Thành viên danh dự
Thành viên danh dự
Đầu quân
24/12/09
Bài viết
3,872
Được thích
50
Điểm
48
Tuổi
30
Nơi ở
Đà Nẵng
Barça đồng
123
Không biết ngày mai BTC công bố kết quả khi nào nhỉ ;))
 

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Chủ đề mới nhất

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top