Mặc dù ghét cay ghét đắng lũ Dê, nhưng tớ vẫn luôn thừa nhận rằng kẻ thù số 1 cũng chính là đối thủ số 1, đối thủ duy nhất. Là đối thủ không chỉ bởi sự cạnh tranh gắt gao trên sân cỏ, mà còn ở chiến lược, truyền thống. Là đối thủ số 1 bởi vì họ cũng theo đuổi, tôn thờ lối chơi cống hiến như chúng ta. Thậm chí khi họ xa thải Capelo vì quá thực dụng tớ càng thấy đây là đối thủ khó chịu. Bởi xét ra, ở Barca mà HLV nào mang triết lí như vậy, thì chắc chắn sẽ ra đi sau vài vòng. Nhưng kể từ khi Dê mang Muose về, thì tớ thấy quá tầm thường. Bởi kể từ đó, Dê chỉ còn là kẻ thù, hay đối thủ trên sân cỏ, chứ không còn là đối thủ đáng gờm nữa, trên bình diện vĩ mô. Bởi khi Dê đã từ bỏ bản sắc của mình chỉ để đổi lấy hi vọng thành công thì chúng cũng chỉ như Mu, hay nhiều CLB khác mà thôi. Cũng chính vì thế mà Barca trở thành di ngả độc tôn trên hành trình bảo vệ cái đẹp, chinh phục danh hiệu bằng cái đẹp. Mà suy cho cùng, đạt danh hiệu bằng lối chơi đẹp mắt, quyến rũ thì chính là đỉnh cao của bóng đá, 1 đỉnh cao mà ai cũng muốn vươn tới. Thật thất vọng vì Dê, càng tự hào về Barca.