Tạm biệt Maxwell, cầu thủ mà bạn chỉ biết đến mỗi cái tên...
TẠM BIỆT MAXWELL, CẦU THỦ MÀ BẠN CHỈ BIẾT ĐẾN MỖI CÁI TÊN…
Anh ấy cũng có cái tên bắt đầu bằng chữ
“M” như Messi, nhưng ở Barcelona người ta chỉ biết chút ít hoặc chỉ để ý đến một cách vụn vặt về anh. Nói cách khác, anh không nổi tiếng và xuất sắc như chữ “M” Messi. Anh chỉ là
Maxwell Scherrer Cabelino Andrade, hậu vệ trái 30 tuổi người Brazil, đầu quân cho Barcelona vào mùa hè 2009 từ Inter Milan với mức phí chuyển nhượng 4,5 triệu Euros và 0,5 triệu Euros cộng thêm. Giờ đây, anh đã đang tại thủ đô Paris hoa lệ để kí vào bản hợp đồng mới cho đội chủ sân Công viên các hoàng tử - Paris Saint German. Anh đến và anh ra đi, nhẹ nhàng và từ tốn! Đúng đấy, chẳng ai hiểu nhiều về anh…
Ngày Maxwell đến, người hâm mộ đến sân Camp Nou chỉ chưa đầy 5 ngàn, người ta reo hò tên anh, một ngôi sao Brazil thứ hai trong đội hình sau Alves sẽ thi đấu tại Barcelona, một cầu thủ từng thi đấu rất xuất sắc trong màu áo sọc xanh-đen của đội chủ sân Giuseppe Meazza, một cầu thủ được nhiều game thủ ưa dùng trong PES (nhưng các PESer tìm đến Inter Milan chỉ vì ở đó có Ibra). Đó gần như chỉ đơn giản là sự đón tiếp nồng hậu của những Culés nhiệt thành đối với bất kỳ một ai không riêng gì Max. Đó cũng gần như là một cái mốc chuẩn mực, và còn tuỳ vào tên tuổi của bản hợp đồng mới như thế nào mà mốc chuẩn mực ấy nhích lên cao dần, tương ứng với số lượng khán giả đến sân xem màn chào hỏi… Nói thế để thấy rằng bản hợp đồng Maxwell năm ấy không có nhiều ý nghĩa với CLB. Laporta mua anh về hầu như chỉ nhằm mục đích trám chỗ cho Sylvinho để lại, một người Brazil ra đi và một người Brazil khác đến thay thế. Tôi còn nhớ mục tiêu mua sắm bên hành lang cánh trái của Barça lúc bấy giờ là Filipe Luis của Deportivo, tôi nhớ đến anh này cũng bởi đơn giản thời đó bản thân mình vẫn còn là một con sâu Game FIFA, vì thế cứ cái tên nào trội trội là chợp ngay vào đầu (tôi vẫn chuộng FIFA hơn PES). Cũng cùng lúc đó, Ibra – một bản hợp đồng bom tấn đến Camp Nou, đó còn là chưa kể sự tráo đổi Eto’o, quá ấn tượng, quá ngoạn mục, và vì thế, 4 triệu rưỡi Euros cùng cái tên Maxwell mà Inter đã từng hứa hẹn bán cho một đội bóng nước Ý khác làm sao có thể “toả sáng” sánh bằng ánh chói loà của Ibrahimovic. Max ngày ấy chỉ là một bản hợp đồng thay thế, hoặc đôi khi tôi nghĩ, đã mua được Ibra từ Inter thì thôi “vớt” luôn một thể anh này, dù gì cũng đang cần một tay chạy cánh trái. Liệu có cần thiết?!
Hai năm rưỡi chơi bóng tại Barcelona, danh hiệu là no đủ, nhưng bảng thành tích cá nhân của anh thì không lấy gì làm nổi bật: 2 bàn duy nhất trong 89 trận. Một, trong trận đấu với Ceuta tại Cúp Nhà Vua 2010… đến Cueta người ta cũng chẳng biết nhiều nói gì đến trận đấu này và nói gì đến cái tên Maxwell cùng bàn thắng của anh. Hai, trong trận với Al-Sadd tại Cúp thế giới các CLB 2011 tại Nhật Bản… có lẽ người ta cũng quên luôn thôi bởi 4-0 trước Santos cùng cái tên Messi quá nổi bật và choáng hết cả giải đấu ấy mất rồi!... Và gì nữa? Một Culé có nhắc khéo tôi rằng anh đã chuyền bóng cho Pedro băng xuống ghi bàn vào lưới Inter Milan trong trận bán kết lượt đi tại Italy. Phải thế không? Đó là một trận đấu đáng quên nhưng cũng đáng nhớ, nhưng chắc chắn chẳng ai muốn giữ trong lòng. Buồn mà, thất bại mà, may ra người ta sẽ chỉ nhớ đến Pedro hoặc bàn thắng đẹp của Pique, chứ ai lại nhớ đến cái anh gọi là Maxwell!... Tôi đang “suy bụng ta ra bụng người”, chắc chắn rồi, những chi tiết này thật sự tôi không biết, tôi không nhớ, nhưng Maxwell thì có 2 ấn tượng với tôi, và cả
2 đều chẳng liên quan gì đến bóng đá.
Ngày trước còn quẩn quanh với Serie A, nhờ có “El Chino” Recoba mà còn để mắt đến Inter, đó cũng là lúc cái tên Maxwell sao vào trong đầu tôi, nhưng vì một lý do khác. Cái tên Maxwell khiến tôi tự hỏi “Cái gã này tên sao giống nhãn hiệu một hãng băng đĩa thế nhỉ?”. Thế đấy, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Max. Rồi khi anh đặt chân đến Camp Nou, cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm, bởi như đã nói, mọi con mắt thời điểm đó hầu như chỉ đổ dồn về phía Ibrahimovic. Khoảng thời gian chơi bóng tại Barcelona, thường hay đặt một cái tên nào đó thật kêu cho các cầu thủ, ấy thế là tôi gọi Max bằng “Tom Cruise của Barça” bởi vẻ đẹp trai hệt như ngôi sao của Mission Impossible. Giờ đây, đến ngày anh ra đi, cố vắt óc có lẽ bạn cũng khó tìm ra một cái gì đó thật nổi bật ngoài vẻ ngoài cùng cái tên của anh. Bởi suốt 89 trận ra sân ấy, không phải tất cả Max xuất phát từ đầu trận, và nếu có thì cũng chỉ là những trận đấu trước các tên tuổi không mấy gì nổi bật. Những ngày của Max tại Barcelona không quá ồn ào, không quá nổi trội, anh chơi ở mức bình bình, chấp nhận được, mọi thứ trở nên thật khoan thai và nhẹ dịu như mặt hồ lặng thinh.
Đôi khi tại Barcelona này, nếu một cầu thủ nào đó không nổi bật trên sân cỏ thì chí ít cũng sẽ có một điểm nhấn gì khác ngoài đường pitch, trong phòng thay đồ. Như Pinto ít khi được ra sân ấy thế mà ai cũng biết đến anh vì nhiều “scandal” hóm hỉnh, láu cá. Keita thì đúng quả thật vô cùng trầm lặng nhưng sự trầm lặng là nét nổi trội và nổi tiếng ở cầu thủ người Mali. Fontas thì lại được biết đến như một tài năng trẻ đang chờ nở rộ… hầu như trong 21 cầu thủ đội một Barcelona, nói một cách thật thà nhưng phũ phàng, Maxwell chỉ đơn giản là một cái tên hiện hữu bình thường vô thưởng vô phạt. Điều duy nhất tôi biết ở cuộc sống ngoài sân cỏ của Max chính là sự tử tế và vài mẩu chuyện đời tư. Cựu cầu thủ Inter Milan, Oliver Dacourt từng nói về Max rằng: “Maxwell chắc chắn là một con người tử tế nhất tôi gặp trong đời mình.” Còn trong cuộc sống, vợ Max cùng vợ Adriano có sở hữu một cửa hàng bán quần áo trẻ em tại Barcelona, shop quần áo này mới mở cửa hồi đầu tháng 12 vừa qua, giờ đây khi anh đã ở kinh đô thời trang Paris, liệu cái cơ ngơi nhỏ nhắn tại thành phố bên bờ Địa Trung Hải có còn cần thiết? Thêm nữa, hồi đầu tháng Giêng vừa qua, trong một lần về thăm quê nhà Brazil, khi trở lại căn hộ tại Barcelona, Max phát hiện thấy nhà mình đã bị trộm viếng thăm. Hôm đó, anh chàng chạy ngay đến sân tập Ciutat Esportiva để xin phép Pep được vắng mặt, đúng một ngày sau sự cố đáng tiếc dịp đầu năm, anh trở lại sân tập với nhiệt huyết ra sân như thuở nào. Cũng lại một câu hỏi hiện lên trong tôi, giờ Max có còn cần thiết phải sắm sửa lại những gì đã mất trôm hay không? “Có còn cần thiết…” câu hỏi cũng như chính sự nghiệp hơn 2 năm của Max tại Barça vậy, Max đến đây có là cần thiết, và anh có cần thiết để người ta, để các Culés nhớ về mình. Giờ anh ra đi, câu trả lời chắc hẳn là “không còn cần thiết” để Max trụ lại nữa…
…Bạn lên Google, bạn gõ tìm từ khoá một cầu thủ, ngoại trừ cái tên Adriano là có lẽ sẽ bị trùng, còn lại - trong 20 cầu thủ còn lại của Barça, kết quả sẽ luôn hiện lên, Maxwell cũng như thế - cái tên này cũng cho ra một kết quả ngay, nhưng đó không phải là Maxwell Scherrer Cabelino Andrade, mà lại là nhà vật lý học Maxwell… Con số 19 rất đẹp của Maxwell và không ai ấn tượng! Maxwell, chỉ mãi là Maxwell, còn Scherrer Cabelino Andrade, đây là lần đầu tôi biết đến. Những Culés như tôi có lỗi với anh! Và tôi sẽ nhớ đến anh, không phải bằng dấu hiệu của một nhãn hiệu băng đĩa, cũng không phải bằng một ai đó tên Tom Cruise. Chúc anh có những năm tháng hạnh phúc tại Công viên các hoàng tử, chúc Max, chàng trai hay chuyền bóng bằng má trong bàn chân với cổ tay hay cong như một chú thỏ…