Người đàn ông đó đã tiếp quản một tập thể rệu rã, mọi người đặt một dấu hỏi to lớn về newbie này.
Người đàn ông đó đã có một câu nói nổi tiếng với cules: "Các bạn hãy thắt chặt dây an toàn, chúng ta sắp bước vào một hành trình vĩ đại"
Hứa là làm, cùng đội bóng ruột thịt giành 6 danh hiệu và trở thành bá chủ thế giới.
1 năm sau, thất bại trước Inter. Người đó hứa với cules rằng: "Chúng tôi nợ các bạn chiếc cúp Champions."
1 năm sau, họ đã dành lại được chiếc cúp đó một cách hoàn toàn thuyết phục, thâu tóm mọi danh hiệu cấp câu lạc bộ. Chỉ trừ cái cúp nát.
Và năm nay, người đàn ông đó không hứa một điều gì cả. Ông đã khiến chúng ta phải nuối tiếc và hụt hẫng. Chỉ trong một tuần chúng ta đã mất đi tất cả. Nhưng buồn nhất là người thuyền trưởng dũng cảm đó đã nói lời từ biệt không hẹn ngày gặp lại.
Bốn năm đem lại cho ông hàng tá danh hiệu, ông giới thiệu lại cho tất cả thế giới một triết lý bóng đá vị nghệ thuật, khiến Barca là độc nhất, là riêng biệt so với tất cả phần còn lại. Nhưng bốn năm cũng đã lấy đi của ông tuổi trẻ, nhớ năm đầu tiên kế nhiệm Rijkaard gương mặt vẫn còn ngố ngố, tóc đen. Còn bây giờ thì sao? Tóc bạc, đầu hói, râu ria cũng bạc theo. Ông cần được nghỉ ngơi, trường phái tiki-taka đang bị tất cả chống lại. Và ông cần ra đi để câu lạc bộ đổi mới. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà.
Có lẽ Pep sẽ rời xa bóng đá một thời gian, điều đó sẽ có lợi cho cả hai bên. Pep được nghỉ ngơi, Barca sẽ có một luồng sinh khí mới về lối chơi. Pep khác, Vilanova khác, đá đẹp thế nào cũng được miễn là giữ lấy cái chất Barca.
P/s: Tôi không thích một triều đại câu lạc bộ kéo dài hàng thập kỉ do một người trị vì. Ở cái tuổi xế chiều nên nghỉ ngơi, độc tài tham quyền cố vị quá không tốt đâu. Xin lỗi nếu những lời này làm ai đó phật lòng vì dù sao đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi