Đối với người hâm mộ Albiceleste thì các World Cup đều rất đáng nhớ. Đây là đội bóng cá tính luôn để lại ở các giải đấu một kỷ niệm từ xấu đến đẹp. Năm 98, với chúa sư tử Batigol trong đội hình thì Argentina khiến ông thủ môn nào cũng đái ra quần. Lão HLV của Atletico Madrid năm đó đá trụ gặp tuyển Anh của bọn trẻ ranh David Beckham. Đám này mới 23 nhưng ở giải Anh thì nổi như cồn vì vẻ ngoài đẹp trai. Fan nữ của nó kéo dài từ nước nhà đến tận Pháp. Fan cuồng MU thì chắc xếp chật Saint-Étienne để cổ vũ. Trận đó Simeone gài bẫy thằng sửu nhi thể hiện cái tôi. Thế là...
Dù có mặt siêu thần đồng 1 lần/đời là Owen ghi bàn nhưng tuyển Anh thua trên chấm phạt đền. Về sau này, đám lá cải của Anh vẫn sủa suốt về chiếc thẻ đỏ. Bản chất mối quan hệ của Anh và Argentina giống kiểu Tàu khựa với Việt Nam. Dân Anh chiếm đảo của Argentina. Đảo này con cháu mặt trời đánh đấm mãi cũng không đòi được nên quan hệ 2 nước ghét nhau lắm. Không ăn được quân sự thì dân Argentina toàn trông chờ vào bóng đá. Dù tuyển Argentina mạnh hơn Anh, nhưng khi gặp nhau thường căng thẳng và sát nút. Bàn Ma Bư ghi ở Mexico 86 được phát điên cũng vì lẽ đó. Vào đến tứ kết thì Argentina thua Hà Lan. Trận này đen nhất mùa khi có nhiều cơ hội, lại hơn người khi Numan bị thẻ đỏ. Nhưng Ortega (linh hồn giữa sân cùng Veron năm đó) lại không giữ được cái đầu lạnh để rồi ăn thẻ đỏ 10 phút sau. Đúng phút cuối trận, Dennis Bergkamp ghi bàn ấn định 2-1. Bàn này về sau là thuộc tốp đẹp nhì World Cup sau bàn của Ma Bư. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất ở trận này là pha đối mặt Van de Sar của Batigol. Bình luận viên nói de Sar còn không kịp lấy tay che mặt hoặc chỗ hiểm, chôn chân tại chỗ. Thế mà cú sút của cái chân khủng bố nhất điện tử lại đưa bóng đập cột. Argentina bị loại. Batigol lần đầu cắt tóc ngắn theo lệnh Passarella để được tham dự World Cup phải ra về tay trắng.
Nhưng World Cup đáng tiếc nhất và đau nhất phải là 2002. Dưới bàn tay của gã điên Bielsa, Argentina là ứng cử viên số 1. Áp đảo vòng loại, trình diễn một lối đá đẹp mắt, áp đảo toàn bộ đối phương kiểu Barça của Pep, chơi cũng rất đẹp, không tiểu xảo. Nhìn trận đầu gặp Đại bàng xanh mà Veron cầm bóng múa may như kiểu Busquets bây giờ, Nigeria không sờ nổi vào quả bóng mà sướng. Ấy thế mà số phận trừng phạt đội bóng này. Bị thằng Anh yếu đuối thắng 1-0 bởi quả phạt đền do thằng siêu thần đồng không bao giờ lớn Owen ăn vạ. Oái ăm là ngôi sao tiểu xảo trước kia Ayala lại bị thằng Owen ngây thơ có tiếng ngã lăn ra và oái ăm nhất người thổi phạt đền là trọng tài số 1 thế giới Colina. Oan nghiệt.
Trận cuối, đá thế nào cũng chỉ hòa được Thụy Điển và với 4 điểm thì bị loại. Batigol khóc nức nở vì đây là World Cup cuối cùng cùng một thế hệ vàng xuất sắc sau thời Ma Bư không thể vươn đến đỉnh cao.
Năm 2006 thì bạn Subasa đã nói rồi. Lối chơi đẹp mắt nhất nhưng Pekerman cẩn thận rút Riquelme ra và cho Cambiaso (trung vệ) vào thay nhằm giữ tỷ số. Đó là sai lầm quá lớn khi tuyến trên là con trâu Tevez và Crespo hùng hục cày bừa kéo theo cả đám tiền vệ phòng ngự thích làm sao như Mascherano mất dần vị trí. Rồi Klose gỡ hòa và ta thua trên chấm luân lưu. Riquelme là một cầu thủ số 10 cổ điển càn quét khắp sân và cầm trịch giữa sân. Nhưng Albiceleste không có sự góp sức nhiều của Riquelme bởi cá tính của cậu ta. Khi mới 31 tuổi, cậu ta đã nghỉ tuyển. Thành tích duy nhất của Riquelme đến nay vẫn được người người ca tụng và đa phần đem ra so sánh với tuyển Argentina chính là huy chương vàng Olympic 2008. Thế hệ của Rô vẩu muốn ăn Olympic lắm nhưng không thể được. Năm đó Argentina bổ sung Riquelme cho tuyển trẻ đi đá Olympic. Hãy thử tưởng tượng những Romero, Messi, Masche, Di Maria, Aguero bây giờ mà có Riquelme cầm bóng thì điều gì sẽ xảy ra? Đó cũng chính là lỗ hổng mà ai ai cũng nói đến ở tuyển Argentina hiện tại còn thiếu. Họ hay nói Argentina là đội bóng của 1 người, xoay quanh 1 người (trừ năm 2002) và chỉ cần một người trong số những cái tên như Batigol, Riquelme, Messi mà sinh sớm hoặc muộn hơn một chút thì Argentina không thể bị Brazil bỏ xa về thành tích giống hệt Barça bị Real bỏ xa.