HLV của Arg là Batista chứ không phải Batistuta bạn ơi.
Thật ra mà nói, Brazil chính là đội bóng mạnh và hoàn mỹ nhất trong suốt chiều dài lịch sử bóng đá (chính số lần vô địch WC đã nói lên điều đó). Nhưng tôi lại yêu Arg, vì xem Arg sẽ thấy giống như trong cuộc sống thật, có lúc thăng hoa, có lúc đau khổ, có lúc may mắn, có lúc lại tận cùng xui xẻo. Nhân quả, nước mắt và nụ cười đều có.
Hơn nữa những chàng trai của Arg luôn làm người ta phải nhớ đến. 1 Batistuta đậm chất lãng tử nhưng luôn cháy hết mình với đội bóng, 1 cầu thủ tượng trung cho lòng chung thuỷ với sắc tím Fiorentina. Rồi 1 Redondo cá tính, không tham dự tuyển chỉ vì...mái tóc, nhưng lại làm người ta cảm động vì không lấy 1 đồng của Milan chỉ vì anh đã chấn thương (ngược với Ronaldo béo). Hay như Messi, nếu anh nhập quốc tịch TBN, giờ anh đã thành huyền thoại, cùng trường hợp đó với Higuain, a từ chối là 1 trụ cột của Pháp để quay về phục vụ Arg, nơi mà vị trí của anh luôn bị đe doạ.
Rất rất nhiều điều để nói, chỉ biết yêu sắc xanh trắng, dù Arg có thế nào, có ra sao, vẫn giữ vững 1 tình yêu với Arg
Ro mập thì khỏi nói, nói thật cái mặt nhe răng thỏ của hắn trông thật gian xảo, kể từ vụ nó "ăn cháo đập bát" chuồn khỏi Inter sau khi ngồi chơi moi tiền CLB suốt 3 năm và nghe lời con Bê-Rét gia nhập cái chuồng Dê là tớ ghét nó ghê lắm , cứ buồn buồn là lên youtube xem lại nó gào khóc lúc bị chấn thương ở Inter với Milan mà sướng, đáng đời<)
Về Redondo thì năm 98 ấy, Passarella bắt các cầu thủ cắt tóc trước WC và vấp phải sự phản đối của 2 ngôi sao sáng giá nhất là Redondo và Batistuta nhưng cuối cùng thì Batigol chấp nhận "tỉa đầu" để đến Pháp, Redondo thì NO. Thật sự dù HLV có yêu cấu hơi vô lý nhưng Redondo cũng đã đặt cái tôi của mình lớn hơn tập thể, ở đây là cả vấn đề đại diện dân tộc, như thế là không được. Batigol lúc ấy mới là số 1 ở tuyển nhưng anh ta vẫn chấp nhận nhượng bộ thì thái độ ích kỷ của Redondo là không thể chấp nhận:-q
Về Messi thì anh đúng là rất nặng tình với quê hương. Vào năm 2005, 2006 ấy khi Messi lựa chọn chơi cho U-20 và ĐTQG Argentina thì tuyển TBN chẳng là gì so với bề dày truyền thống của bóng đá Argentina cả nên thực tế nói anh trung thành với quê cha đất tổ cũng chưa chắc, tuy nhiên vào các năm 2007, 2008 sau 1 mùa giải dài mệt mỏi và thường gặp chấn thương ở Barca, anh vẫn đề nghị CLB cho tham gia Copa lẫn Olympic dù nguy cơ tái phát chấn thương là rất cao sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này => rất có tinh thần dân tộc, không phải nghi ngờ gì nữa:-x
Còn anh Higuain thì anh này sinh ra ở pháp lúc cha đang chơi bóng ở đó, cha anh cũng là người Argentina, sau này Higuain lại gia nhập lò River Plate nên thực tế từ gốc đến ngọn anh là 1 người Argentina không lẫn đi đâu được ngoài việc có thêm quốc tịch Pháp nhờ sinh ra ở đây. Higuain đã được gọi vào tuyển Pháp trước nhưng từ chối và chọn Agentina, nhưng Maradona trong suốt 1 năm đã tàn nhẫn không cho anh lần đầu khoác màu áo xanh, trắng dù phong độ Higuain ở Real là rất cao. Đầu mùa 09-10, Higuain sau khi miệt mài chờ đợi trong vô vọng đã "trở mặt" và tuyên bố sẵn sàng lời mời gọi từ Pháp:evilmad:, rất may Domenech cũng là 1 gã khùng và Maradona sau khi hết kiên nhẫn với "hiền tế" Aguero đã quay sang "tiếp cận" Higuain và từ đó về sau rất "sủng ái" anh). Dù sao, qua việc đã ngỏ lời với Pháp, đất nước mà Higuain chẳng có liên hệ gì trừ việc sinh ra ở đây và thực tế cả tiếng Pháp anh cũng không thể nói được, chúng ta không thể bảo anh là người "vì nước, vì dân" được:no1:
Không thể không nhắc đến biểu tượng sống của Real, Alfredo Di Stefano, 1 huyền thoại xuất thân từ lò River Plate, người đã vì tiền từ bỏ màu áo quê hương Argentina để chạy sang chơi cho..Colombia:yellow:, cuối cùng làm vua, làm chúa tại chuồng Dê và ở lì luôn tại Madrid đến giờ:sly:
Tóm lại, dù là fan Argentina nhưng tớ thấy cầu thủ Argentina nào thi đấu cho Dê cũng lây nhiễm thói hư, tật xấu của chúng và do đó tinh thần "vì màu cờ sắc áo" với Argentina cũng bị ảnh hưởng:joke2:. Tất nhiên mấy anh Argentina khoác áo Barca thì đều thuộc dạng "yêu quê hương" như Messi, Saviola, Riquelme, Maradona,..:clap: