Tự dưng dạo này lại thích viết truyện , vu vơ ,rồi lung tung
Đã lâu lắm rồi mình chả viết gì ra hồn ^^ Hôm nay tìm lại được cảm hứng sáng tác
nhưng lười gõ văn bản quá :"> mặc dù truyện này đã viết đc rất lâu rồi ...
Hôm nay ngồi đánh trên Word ^^ đành up tạm 1 đoạn trước vậy ^^ :">
Hẹn ước bồ công anh
Tác giả : Zubiray
......... Cánh đồng bồ công anh trước hàng rào trường tiểu học...........
.........................Là cảnh đẹp mang hương hoa của kí ức ......
...........Tiếng ve sầu rầm ran .. sau bao năm vẫn như ngày nào
...................Nhặt chiếc lá vàng rơi trước sân trường ...............................
Anh ngỡ rằng mình đã đánh mất nhiều thứ lắm ........ !!!!!
- Này ! Nhanh lên đi chứ! Con trai gì mà yếu xìu à ?
Một cô bé nhí nhảnh đang cầm tay cậu bé kéo lên 1 ngọn đồi phía xa . Trông cậu bé có vẻ mệt mỏi và chán nản
- Còn bao lâu mới đến vậy ? Mà bà dắt tui đi đâu thế ? Bà biết tui vừa mới khỏi ốm xong không hả? Trời ơiiiiiiiiii
Cô bé vẫn cố gắng kéo tay cậu bé cho đến khi đi thêm được một đoạn nữa cô bé quay ra nhìn cậu bé với vẻ đắc ý
- Ông nhìn kìa
Chân cậu bé như khựng lại .. Trước mắt cậu là cả 1 rừng hoa màu trắng bé li ti đang đung đưa dưới ánh nắng vàng rực rỡ . Những bông hoa như những thiên thần bé nhỏ đang đùa giỡn với cơn gió . Khi gió thổi mạnh đưa những cánh hoa rời khỏi thân , lơ lửng trên không và bay theo làn gió . Cậu bé nhìn những cánh hoa bay , lòng chùng xuống và tự hỏi lòng mình rắng : “Những cánh hoa sẽ bay về nơi đâu? “
“ Nhẹ nhàng và mơn man
Những cơn gió dịu dàng
Bay đi khắp bốn ngả
Trôi dạt về phương xa
Gió ơi! Từ đâu đến ?
Từ những nẻo đường xa
Trên những nóc mái nhà
Trên bầu trời cao tít ... “
Cậu bé ngạc nhiên quay sang nhìn cô bé đang đọc một bài thơ không tên . Sau một phút im lặng cuối cùng cậu cũng lên tiếng
- Hoa gì vậy bà? Nhìn đẹp quá
- Là hoa bồ công anh đó ! Ở trước hàng rào trường tiểu học cũng có nhiều lắm nhưng không bằng ở đây
Cô bé ngồi xuống ngắt một bông bồ công anh gần đó rồi chăm chú nhìn nó với vẻ suy tư ...
- Hoa bồ công anh tượng trưng cho cho lời tiên tri , những ước mơ , những khát vọng và sự bình yên trong tâm hồn .. Hoa bồ công anh cũng có thể ước nữa đấy ! Ông có muốn ước gì không ? Tui chỉ muốn ước là mong sao mẹ tui khỏi bệnh , bố tôi đừng có đánh mẹ tui nữa, mong sao gia đình tui luôn mạnh khỏe và hạnh phúc là đủ rồi !
Nói xong cô bé thổi nhẹ những cánh hoa rồi nhìn chúng bay đi trong vẻ tiếc nuối ..
- Bồ công anh ơi! Mang ước mơ của ta bay đi xa nhé
Không hiểu sao nãy giờ cậu bé chỉ lặng lẽ theo dõi mọi hành động, cử chỉ của cô bé , cậu để ý thấy mắt cô bé đỏ hoe .. từng giọt nước mắt cứ rơi nhẹ , rơi nhẹ xuống .. Dường như cậu cảm nhận được đằng sau vẻ hồn nhiên , ngây thơ và mạnh mẽ của cô bé là một tâm hồn yếu đuối cần được che chở ...
- Nè ông! Sao cứ đứng ngẩn tò te ra thế ? Thế điều ước của ông là gì? Nói tui nghe coi ?
- Tui không nói đâu !
- Xí! Không nói thì thui ! Tui về trước đây! Mặc kệ ông đấy
Cô bé giận dỗi bỏ về để lại cậu bé ở lại 1 mình . Cậu bé nhìn cô bé đi thật xa rồi quay lại nhìn cánh đồng bồ công anh lần cuối và khẽ thì thầm ......
“Tui muốn ở bên bà ... che chở cho bà .... Mãi Mãi ! “
*****************************
Reng reng reng ..
Tiếng chuông đồng hồ vang lên làm Du giật mình tỉnh dậy . Với tay lấy chiếc đồng hồ đang rung trên bàn anh tắt báo thức , ngồi bần thần một lúc anh ôm đầu nhớ lại . Đã lâu lắm rồi anh không mơ lại giấc mơ ấy , giấc mơ của anh , giấc mơ về một tuổi thơ thật đẹp đẽ . Nó sống động đến nỗi anh có thể cảm nhận được hương hoa , màu nắng và cả tiếng cười giòn tan của cô bé ... Anh thấy nuối tiếc vì mình đã tỉnh dậy quá sớm , anh vẫn muốn mơ , vẫn muốn nhớ lại gương mặt của cô bé , vẫn muốn cảm nhận được cảm giác ngây ngô hồi còn bé ... Bước xuống giường Du vén tấm rèm của sổ ra rồi nhìn mọi thứ xung quanh một cách vô thức . Hôm nay là một ngày chủ nhật không nắng , con đường dường như vắng lặng hơn so với mọi ngày và đằng xa là lũ trẻ con chơi bắn bi trước sân nhà anh trông thật vui vẻ và hồn nhiên . Bỗng nhiên anh cảm thấy ghen tị với chúng nó .. Anh muốn quay lại khóa khứ , quay lại với người bạn thân thủa bé , quay lại thời ngây ngô vụng dại của mình ...Anh nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều thứ lắm ... Có lẽ Du vẫn còn suy nghĩ cho đến khi mẹ anh làm cắt ngang dòng hồi tưởng của anh
- Du ơi! Xuống ăn sáng đi con !
Và thế là một ngày của Du bắt đầu từ đấy ... !
To be continew