ANH
Em không phải pha-lê đâu anh
Để không đau vì những điều anh nói
Để không cố thu mình nhỏ lại
Thành một chấm nhỏ
Mất hút đi
Trong cuộc đời không thể có được anh
Em không thể tự biến mình thành chút khoảng trời xanh
Để có thể bình yên giữa một biển trời giông bão
Lời nhớ thương là gió
Lời yêu thương là thơ
Ầm ừ cùng sóng vỗ
Đều đặn thì thầm cùng bờ
Muôn đời không xoa dịu được hư vô
Những mộng mơ ko dệt thành hương sắc
Những yêu thương không thu về khoảnh khắc
Có được nhau hay mất
Ý nghĩa gì đâu khi chỉ là gió thoảng
Vụn vặt về
Rồi đi...
Em trở về bình yên của những loài thiên di
Đẩy mình qua phía của xa cách
Đẩy mình trong những lần soi mình chạm mặt
Vết đau nào cũng xa
Em không phải pha-lê đâu anh
Để không đau vì những điều anh nói
Để không cố thu mình nhỏ lại
Thành một chấm nhỏ
Mất hút đi
Trong cuộc đời không thể có được anh
Em không thể tự biến mình thành chút khoảng trời xanh
Để có thể bình yên giữa một biển trời giông bão
Lời nhớ thương là gió
Lời yêu thương là thơ
Ầm ừ cùng sóng vỗ
Đều đặn thì thầm cùng bờ
Muôn đời không xoa dịu được hư vô
Những mộng mơ ko dệt thành hương sắc
Những yêu thương không thu về khoảnh khắc
Có được nhau hay mất
Ý nghĩa gì đâu khi chỉ là gió thoảng
Vụn vặt về
Rồi đi...
Em trở về bình yên của những loài thiên di
Đẩy mình qua phía của xa cách
Đẩy mình trong những lần soi mình chạm mặt
Vết đau nào cũng xa