Những lời cuối cùng về cậu sẽ kết thúc ở đây!
Tớ vẫn tự nhủ lòng rằng tình bạn của chúng ta rất đẹp và cũng chính vì thế, trước giờ tớ ko dám nói ra những suy nghĩ trong lòng để trân trọng tình bạn ấy. Thế nhưng rồi, 1 phút nông nổi nào đó, tớ đã nói ra hết, và tớ chắc chắn rằng, câu trả lời tớ nhận lại đc sẽ ko như ý muốn. Thế nhưng để cho cậu biết đc tình cảm của tớ, tớ đã cảm thấy thanh thản rất nhiều, còn hơn là để trong lòng rồi bứt rứt ngày này wa ngày khác.
Dù tớ đã cho đi rất nhiều, dù tớ nhận lại đc là những giọt nước mắt của chính tớ, nhưng tớ ko hề hối hận khi có tình cảm với cậu, ko hề hối hận khi nói cho cậu biết, cũng như ko hề hối hận khi đc làm bạn với cậu. Những kỉ niệm mà chúng ta từng có chắc chắn tớ sẽ ko bao giờ quên, có thể sau này già đi nghĩ về những kỉ niệm đó và phì cười vì cái độ ngốc xít, nhưng tớ vẫn trân trọng. Có câu "Kỉ niệm là thứ đáng trân trọng ko phải vì nó vui hay buồn, mà là nó là duy nhất là ko bao giờ trở lại". Cảm ơn những lần cùng tớ đi dạo, ko ít lần cùng tớ đi ăn uống, vô số lần cùng tớ chuyện trò, và cảm ơn 2 lần hứng gió ngoài biển. Tớ biết sau này những lần đi chơi riêng của cậu và tớ sẽ khó lặp lại, cũng có thể là ko bao giờ xuất hiện nữa. Tớ biết những tin nhắn 8 chuyện nhảm nhí đêm khuya cũng sẽ ko nhiều, chỉ còn lại những dòng tin hỏi thăm đơn thuần. Tớ cũng biết giữa chúng ta sẽ có 1 khoảng cách nào đó, vô hình nhưng rất khó vượt wa để trở lại như những ngày đầu quen biết. Tớ biết hết...!
Mà thôi, cuộc sống đôi khi là thế, tớ nên chấp nhận đúng ko? Hi vọng cái tình bạn thiêng liêng và cao rộng ấy ko mất đi, tớ tin cậu, và tin cả tớ có thể làm đc điều này. Cố lên!