Chiến tranh xảy ra hay không có nhiều cái để bàn nhưng trước hết ta nên trách chính ta.
- Đại hội Đảng X, văn kiện có nói rõ ràng: Trong 50 năm tới sẽ không có thế chiến hay chiến tranh mức độ rộng. Chỉ xuất hiện xung đột cục bộ => Ta thể hiện rõ thái độ chủ quan khi sống ngay bên cạnh một con rồng xấu tính.
- Tung Của: "Nếu quân đội của chúng tôi đủ mạnh, sẽ không có chiến tranh. Nếu quân đội của chúng tôi không đủ mạnh, chiến tranh sẽ tới". Đây là lời nói thể hiện tư duy chung của người Tàu.
Kết hợp 2 điều trên thì dứt khoát là có chiến tranh do chú Thỏ Việt Nam quá ngây thơ với bạn sói Tàu. Nhưng logic kiểu trên không phải là đúng 100% khi thời hiện tại không còn là thời Triệu Đà, Tống, Thanh thích đánh là đánh. Còn có ngoại giao, tình báo, kinh tế, văn hoá... theo kèm là các yếu tố phải xét đến. Ví dụ ngoại giao đổ vỡ dẫn đến kinh tế đóng cửa, văn hoá không giao lưu và tình báo ngoại giao bị trục xuất. Lúc đó mới gọi là căng như dây đàn và chỉ cần 1 đứa dại dột nào cầm quả pháo hoa bắn lên trời cũng sẽ nhận được hàng tấn pháo hàng trăm ly rót vào đầu.
Tớ thấy báo chí ta đang khá nửa vời. Lúc sự kiện mới bắt đầu, tất cả đều hừng hực với thái độ theo kiểu cụm từ Chủ nghĩa dân tộc. Nhưng khi 2 bên đều căng như nhau thì có vẻ báo chí Việt ta mang tính nhân văn ra để viết đúng theo tinh thần Nguyễn Trãi. Ta đang kêu gọi tách vấn đề nhân dân Trung Quốc ra khỏi khái niệm Trung Quốc đơn thuần. Nghĩa là việc xưa nay đụng độ nhau chỉ là do giới cầm quyền hiếu chiến của Trung Quốc chứ không phải nhân dân Trung Quốc, họ vẫn là những người yêu hoà bình này nọ và cũng "ngu dân" như ta.... vân vân.
Nếu xét như thế thật cũng sai lầm.
Bản chất trị dân là luôn lấy dân làm gốc. Lãnh đạo cũng từ dân mà ra. Nhất là với chế độ bên Trung Quốc lúc nào mà chả nêu cao tinh thần "lấy dân làm gốc". Do đó không thể tách vấn đề dân Trung Quốc ra khỏi khái niệm bao hàm Trung Quốc. Người dân đi lính, người dân đóng thuế để mua vũ khí, người dân hò nhau biểu tình, người dân có thể lật đổ cả một hệ thống, người dân đúng là gốc rễ và nếu tách ra khỏi đất nước đó thì hoặc Việt Nam ta lại tiếp tục ngây thơ về vấn đề dân tộc hoặc ta quá hiểu vấn đề đó và đang tìm mọi cách để xoa dịu tinh thần dân tộc đang lên ở Trung Quốc.
Ta nói báo chí, lãnh đạo Trung Quốc giấu nhân dân họ rằng Hoàng Sa, Trường Sa vốn là chiếm của ta. Xin hỏi lại rằng nhân dân Trung Quốc 1 tỷ 3 có trả lại cho Việt Nam hay không nếu trưng cầu dân ý. Dứt khoát là không. Cứt trâu để lâu hoá bùn. Người nông dân chân chất nhất khi làm lãnh đạo với tư duy chính trị nào đi nữa cũng phải suy nghĩ cho đất nước mình huống chi người Hán hàng ngàn năm luôn nêu cao tư duy bá chủ xuyên suốt lịch sử. Bài học về các dân tộc bị đồng hoá trong lịch sử bởi dân tộc Hán vẫn được lịch sử Việt Nam nhắc đến dù không mãnh liệt chỉ ra mưu mô sâu xa của kẻ thù. Đừng quên rằng trong cuộc thăm dò về thái độ nhà nước nên sử dụng sức mạnh quân sự với vấn đề biển Đông đã có số đông người Trung Quốc yêu cầu nhà nước họ phải áp đặt sức mạnh này. Đây cũng là điều dễ hiểu đã được chứng nhận từ lịch sử hàng ngàn năm qua khi Việt Nam là láng giềng của Trung Quốc.
Bác Hồ đã có công giúp nước ta thoát khỏi cái bản đồ An Nam - Giao Chỉ bé nhỏ trong tư duy người phương Tây ngỡ rằng ta là quận của Trung Quốc. Nhân dân ta 2 thế hệ có công đưa hình ảnh đất nước toả sáng sau 2 cuộc chiến chính nghĩa. Bài học từ những điều đó đều là nhận định đúng giá trị bản chất của kẻ thù. Nếu muốn hoà bình, có rất nhiều cách, và ví dụ chuyện tách vấn đề dân Trung Quốc ra khỏi giới cầm quyền Trung Quốc cũng là một cách nhân văn Việt Nam đang muốn hướng đến. Còn chiến tranh sẽ không tránh khỏi khi giặc đã "đoàn kết" trên dưới một tư duy bá chủ kiểu như thế.
Ở đây ta thấy rõ báo chí ta chê giới lãnh đạo Trung Quốc mà khéo léo tránh nhắc đến chuyện bản chất và xuất thân của những người nằm trong "giới lãnh đạo" này. Tất nhiên tớ không nói ta sợ rằng động chạm đến vấn đề cùng ý thức hệ, ta bôi xấu chúng thì ta sợ ta bôi xấu chính ta. Thật ra, phải phản biện, phải phê phán những kẻ chung ý thức hệ nhưng nuôi một tư tưởng chủ nghĩa dân tộc và chung ý thức hệ nhưng cách hành động sai hoàn toàn. Nói một cách khác là họ xếp vấn đề dân tộc lên trên vấn đề giai cấp.
Trước ta đã không tránh khỏi phải dùng đao búa với hàng xóm và tương lai cũng khó tránh khỏi. Việc quan trọng của ta vẫn là nêu cao ý thức tự tôn, quyết liệt với đám đó.