Messi đến từ hành tinh nào?
Thế kỷ 17, cuộc chiến giữa khoa học và tôn giáo rất khốc liệt. Bất cứ một suy nghĩ nào thiên về duy vật sẽ phải đối mặt với sự công kích của tư duy thiển cận và bảo thủ đến từ những người có quyền lực chi phối xã hội. Năm 1633, Galileo - một nhà thiên văn học người Ý đã phải đối mặt trước toà án của xã hội với cái tội "dị giáo".
Và kết cục của phiên toà là buộc Galileo phải từ bỏ khám phá của mình - một khám phá khoa học xác định rằng trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ đã đạp đổ mọi thuyết giảng của các đức tôn.
Việc thay đổi một nhận định được thừa nhận hiển nhiên khó khăn không khác gì bạn nhờ Nữ Oa giúp quay ngược nước chảy từ biển về hồ. Kể cả khi thời gian đã chứng minh việc bạn đúng thì nên nhớ loài người luôn có mảng cổ tích để kể cho đám trẻ. Chúng ta đang phải đối mặt với một xã hội thừa nhận một vị vua duy nhất đã trị vì thế giới bóng đá xuyên thế kỷ và việc tôn thờ vị vua này lớn đến nỗi người ta đã đưa ra một câu sấm truyền rằng đến khi nào bạn chinh phục nhiều hơn những chiến công vị vua đó đạt được thì may ra bạn mới có quyền được xét đến...làm chức thái tử. Thật không may, vương quốc ông ta sinh ra và trị vì hiện tại vẫn là đế chế hùng mạnh bậc nhất thế giới nên việc tôi muốn bật càng thêm khó khăn. Không sao, ta vẫn cứ bắt đầu.
Tuần này, chúng ta đọc cái tin cậu bé đó ghi ba bàn. Sang một tuần khác, ta lại thấy đám trẻ bán báo rong chạy qua các quán bia và miệng hô to: Messi ghi bàn... Nó cứ đều đặn và nhỏ giọt dần giúp ly nước đầy lên và con thuyền giấy trong bể càng gần tới miệng chân lý. Sang tuần mới, người ta chờ cho cậu bé không ghi được bàn nào hoặc vì một lý do nào đó không thể có mặt trên sân để hoan hỷ rằng chí ít niềm vui của đám dị giáo sẽ bớt đi cho đỡ ngứa tai và cái ngày vị vua già yếu cũng chậm lại, ánh hào quang sẽ chói loà thêm chừng nào hay chừng ấy. Buồn hay vui, chán hay sướng có cả. Tựa hồ chúng ta hiểu việc đếm đến con số triệu sẽ mỏi mồm quá rồi và đành nghỉ ngơi vì cái đích cho công việc thời gian nhàm chán ấy có khi đến hàng tỷ và có khi còn hơn nữa. Nghỉ ngơi và tích góp những chiến công mới thay vì mở hội và khoe khoang những hào quang cũ là hành vi của đám "dị giáo" thật. Chỉ có dị giáo mới đi tìm thứ chân lý mới giữa muôn trùng giáo lý. Thế rồi tuần tới người ta lại thấy báo đưa tin cậu ta vừa phá tiếp kỷ lục nào đó với năm bàn.
Người ngoài hành tinh
"Cậu ta không phải con người", một ông xe ôm phán.
"Cậu ta đến từ hành tinh khác", một ông khác gác vắt chéo chân ngồi tên yên xe hạ tờ báo đang đọc xuống để lộ ra mái khuôn mặt béo tốt lởm chởm râu tiếp lời.
Cái tên người ngoài hành tinh thì thú thực đã được biết đến từ lâu. "Người ngoài hành tinh" đó ai cũng rõ và nằm lòng chuyện cậu ta sẽ làm gì khi đối mặt thủ môn, sẽ xử lý pha bóng thế nào và sẽ giở võ gì ra khi đối mặt với hậu vệ. Một tay tinh đời làu làu rằng sở trường của "người ngoài hành tinh" là đảo chân lừa thủ môn và trên đời này chẳng có gì dễ hơn việc đá bóng vào lưới trống. Thật tuyệt. Một cậu bé đang đóng vai viết lách cho một toà soạn có thể viết hàng trang kể vanh vách rằng "người ngoài hành tinh" này có thể chạy chỗ thông minh xuyên qua đám hậu vệ chậm chạp hay không kịp nhận ra anh ta đã guồng chân và quả bóng lao đi từ đôi chân đó chắc chắn sẽ nhắm đến góc nào ở khung thành để đảm bảo thủ môn phải ngơ ngác. Chung quy là họ quá hiểu "người ngoài hành tinh" tài giỏi đến thế nào và kỹ năng ngoài tầm khoa học của anh ta được viết thành sách bày bán như lộ bí kíp trong kiếm hiệp. Dù gì thì nó cũng là mắt thấy tai nghe.
Khi "người ngoài hành tinh" này nghỉ hưu, người ta loay hoay mất một thời gian không thể tiến xa hơn những gì đã đạt được dưới thời đó. Thế rồi khi cậu bé đó xuất hiện, có vẻ lạ lùng với một căn bệnh lạ loài người ít gặp. Kẻ dị giáo sẵn sàng tung tin đó không phải con người. Nghe thì thật thiếu đạo đức và thừa đức tin nhưng ngẫm lại hoá ra tay đó đã đúng. Ngày nay cậu ta khiến mọi người nghi ngờ xuất thân hoàn tục của mình và lại đặt ra câu hỏi một lần nữa giống khi xưa. Vấn đề là họ đã tiến xa hơn và định vị được nơi "người ngoài hành tinh" kia xuất phát. Còn cậu bé này, người ta hỏi nhau: "Cậu ta đến từ hành tinh nào nhỉ?".
Chắc không phải là trái đất. Vì cậu ta không chịu ảnh hưởng của trọng lực và định luật hấp dẫn. Cậu ta giữ bóng trong chân như bôi keo và chạy nhanh với nó hơn bất kỳ ai khác. Đúng là không phải trái đất thật vì cậu ta dường như miễn nhiễm với mọi thói tật thường thấy. Hay là từ sao Hoả...Nasa sẽ đổ bộ lên đó và tìm kiếm. Hiện tại thì ở đó không có sân bóng để cậu ta có thể hít thở nên ta loại nó ra. Hành tinh nào lạnh nhất nhỉ? À, hình như là sao Diêm Vương. Có lẽ cậu ta đến từ đó vì trên mặt sân như trượt băng cậu ta vẫn chạy đều và dường như không bị ảnh hưởng bởi nó. Mà có lẽ cậu ta sinh ra bởi sao chổi vì cậu ta chạy không biết mệt, đá không biết nghỉ. Nếu có một người lao động nào được các ông chủ thích nhất thì chỉ có thể là cậu ta vì hình như cậu ta chẳng bao giờ phải nghỉ và xin nghỉ. Cậu ta đến từ đâu thì quả thật khoa học sẽ tìm ra. Còn chúng ta chỉ biết rằng cậu ta đến từ một nơi có tên Rosario.
Thế giới đổ xô tìm Kryptonite
Càng ngày, cái ngành thống kê càng bận rộn. Khi xưa chỉ năm ba thứ thì người ta có thể nhớ được. Nhiều hơn thì người ta nghĩ ra quy ước con số để ghi nó lại cho dễ nhớ. Rồi đến lúc các con số quá dài, người ta lại phải quy ước theo một cách khác. Cứ thế, ngành thống kê của những con số quả là ngành đích thực không bao giờ bị mai một giống cái ngành lạ kỳ bên xứ Tàu là thi thoảng vung ra một mớ giấy tờ không kể xiết để ghi nhớ một vài cái tên đảo nọ đảo kia mà họ chưa đặt chân đến. Thiên hạ đồn thổi, các bên tranh cãi kịch liệt rồi cuối cùng tất cả cũng phải vin vào các con số để nói có sách hay mách có số. Họ ghi cái gì nhỉ? Thật phí giấy. Họ ghi những con số mà hôm nay bôi thật to, uốn rõ đẹp theo cái gọi là thư pháp nhưng đến hôm nay lại phải gửi nó vào cho ngành thống kê lưu trữ vì nó đã là thứ vứt đi. Không tin bạn cứ thử cầm con số đó ra khoe mà xem. Người ta sẽ tưởng bạn mới học đếm. Lịch sử chưa bao giờ trôi nhanh và bị quên lãng sớm đến thế. Hãy làm cho nó chậm lại! Và thế là trong những tuần mà ánh hào quang rực rỡ của vị vua uy quyền được dịp toả sáng giữa bầy con chiên đang cúi rạp trong mê dịu là lúc người ta tin rằng họ cầm trong tay Kryptonite.
Trong mê muội và yếu đuối, con người thường gắn mơ ước rực rỡ của chân lý và sức mạnh vào những hình ảnh không tưởng, những vĩ nhân hiếm gặp. Chung quy gọi là siêu nhân. Và tất nhiên siêu nhân luôn phải chiến đấu với thế lực cũng siêu nhân không kém. Trong hoang tưởng, Kryptonite là thứ có thể khiến siêu nhân mất đi năng lực dị thường của mình. Những tuần khi cậu bé không thể làm nên chuyện thì người ta tin rằng cậu đang chạy với Kryptonite được gắn vào giày. Quả là hiếm khi thấy đối phương có thể cản được cậu mà đúng hơn cậu không thể tin được mình đã không thành công. Cậu đầu quân cho một quân đoàn mạnh đến nỗi người ta phải cấp số bằng sở hữu trí tuệ cho hàng đống các phát kiến để cản phá quân đoàn đó nhiều hơn tất thảy số phát kiến có từ trước đó cộng lại. Dĩ nhiên người ta giao khiên và kiếm cho cậu rồi mời cậu đứng đầu. Cậu đã không phụ lòng họ. Hết lần này đến lần khác, hết tuần này rồi tháng khác, cậu cứ lầm lũi dẫn quân đoàn của mình đi chinh phạt. Cả thế giới nghe tin cậu đến đâu thì kẻ thù run sợ đến đó, còn người dân thì ùa ra reo hò và tung hoa như đón đoàn quân giải phóng. Vị vua già sống trong cô đơn và lạnh lẽo vẫn thi thoảng cố gây sự chú ý trước dân chúng bằng những hành động ngộ nghĩnh thay vì đủ sức cầm lại thanh gươm thì thấp thỏm trong lo lắng mình bị lãng quên. Niềm an ủi duy nhất quanh ông là những cận thần trung thành nhất mực tung hô, con chiên tụng kinh hàng ngày và trái đất vẫn còn quay. Niềm hy vọng duy nhất với ông là Kryptonite có cả mỏ để ông mãi mãi là vị vua có siêu năng lực nhất và các đối thủ tiềm tàng của đoàn quân ấy được nhà vua giao cho bảo bối Kryptonite. Bản thân cái mồm ông cũng là Kryptonite. Vì thế ông mới là vua.
Vương quốc nào vị vua đó
Khi một thái tử sắp kế ngôi, việc đầu tiên là phải dạy cho người đó lịch sử để kế thừa và tham vọng để mở rộng. Nhưng ở vương quốc này, vị vua không có ý truyền ngôi cho tới khi ông qua đời. Ông muốn sống trọn đời trong ánh hào quang và hạnh phúc làm sao khi kẻ dưới nhất mực tuân thủ điều đó. Ông ra giá rằng kẻ nào muốn làm vua hãy vượt qua chiến tích của chính ông. Chà. Nếu xét về đất rộng thì chắc Sa hoàng là nhất. Nếu xét về bách chiến bách thắng thì chắc Alexandros đại đế là nhất. Nếu xét về đông dân chắc chả ai bằng con cháu họ Tần. Xét về giàu có thì giờ ai bằng Washington. Vậy ông muốn vượt qua thành tích giàu có, đất rộng, người đông hay thành tích giúp dân số giảm bớt đây.
Thế giới có rất nhiều kỷ lục và không phải chỉ 1 người giữ được hết. Ông vua già không nằm trong số 1 đó. Trong cuộc đời mình ông có rất nhiều chiến tích ông tự hào và liệt kê ra nhiều không kể xiết. Ông nói hãy giàu hơn tôi thì ta sẽ xét tiếp. Tiếp theo ông kêu hãy giỏi hơn tôi thì mới được nói. Giờ đây khi anh hào quang ngày càng lu mờ, ông phải bấu víu vào những cụ khóp tay cầm bút ngồi liệt kê để than rằng hãy sở hữu nhiều đất đai như tôi thì hãy lên ngôi. Than ôi, vàng có thể tìm thêm được, người có thể sinh thêm, chiến thắng có thể dày thêm nhưng đất đai đâu có nở thêm ra.
Nếu đếm ngược lại, dân thống kê đưa ra những câu chuyện đại loại xưa kia vị vua già đã thuần phục thế giới ra sao. Nghe thì chỉ có thích mê. Mấy tay đó giỏi thật. Nhưng cái trò đánh đố của vị vua thì thật là khó xơi. Giá thử ông trẻ lại thì hay biết mấy vì vương quốc lại có hai tướng tài và dễ tranh đoạt thẳng thắn với nhau hơn một cách công bằng. Điều đó là trái tự nhiên nên thôi, tốt nhất là xây dựng một vương quốc cho chính mình. Ông vẫn là vị tướng vĩ đại nhất trong quân đoàn đã xây lên vương quốc và ông không chấp nhận truyền ngôi cho vị tướng trong một quân đoàn mà ông cho rằng nó chỉ loanh quanh đánh giặc cỏ thay vì phải tạo lên những Waterloo. Một thế giới ưa tôn sùng để giữ niềm tin cho chính mình đã giúp ông trị vì mọi thời đại và bản thân ông cũng tôn sùng nó để giữ niềm tin rằng mình còn tồn tại. Đó là một mớ hỗn độn.
Đâu chỉ có trái đất
Khi mọi người đã hết vốn từ, chim hót khản cả cổ, muôn loài mệt mỏi vì đọc thì người ta sợ một tư tưởng mới, một giáo lý mới ra đời. Mù quáng hay xuất thần. Vấn đề vẫn chỉ là thay đổi một thứ để tôn sùng và cốt lõi là tìm ra niềm tin. Thường những việc vĩ đại đều làm âm thầm và bản ngã của vô biên lại được quy cho chúa. Thế nên quá khứ luôn là con số được lưu trữ khổng lồ trong khi hiện tại thì chờ đợi và tương lai là con số không.
Cậu bé đó được chờ đợi trong tương lai và trước mắt thực sự là số không. Nhưng tuổi trẻ đó lại có lợi thế lớn vì cậu chưa đến điểm dừng. Mỗi thời gian trôi qua, người ta lại chứng kiến một giới hạn nào đó bị xoá bỏ. Đúng rồi, cứ đi thẳng về hướng mặt trời thì tự khắc anh sẽ gặp lại chính nơi anh đã bước đi. Chỉ khác là mọi thứ không còn như lúc ta rời bỏ. Với ánh sáng của khoa học, ta biết điều đó là sự thực. Ánh sáng mặt trời cũng không mãi tồn tại như ta nhầm tưởng mà nó chỉ tồn tại trong giây phút ngắn ngủi của một sinh linh. Ta không tin điều đó và ta cũng chẳng muốn tin vì ta đang sống nhờ nó. Đến một ngày khi không có nó, ta sẽ phải đổi khác đi và mặt trời chỉ còn trong truyện cổ tích. Không lẽ phải chờ đến lúc đó tôi mới thừa nhận rằng mặt trời thực sự tồn tại là chiếc bóng dây tóc. Không.
Chí ít trong cuộc đời mình tôi thừa nhận và cổ vũ rằng vị vua kia quá lu mờ để trị vì. Ông không xứng hoặc bằng tất cả sự tôn trọng là ông không có tài năng kinh thiên động địa đến vậy. Công nhận điều đó để tiến bộ ư? Có thể là hèn kém hơn. Lạy chúa, sự bảo thủ trong tăm tối được vị giám mục già mua bằng tình thương. Khi đã động lòng tỉnh dậy và bâng khuâng lưỡng lự, không lẽ phải chờ đến khi bé Giéc-ve kêu lên Hãy trả lại tôi đồng bốn mươi xu thì Giăng-văn-giăng mới chợt nhận ra: mình là kẻ khốn nạn?
Chưa ai sản xuất niềm vui cho mọi người nhiều như cậu bé. Đó là món quà. Bất kỳ ai cũng lo sợ kỷ lục của mình sẽ bị phá. Đó là sự thật. Thôi thì ta hãy để vị vua già rực rỡ bên ánh hào quang ở vương quốc ông ta đã tạo dựng trên trái đất và ta cũng khỏi lo lắng tước đi quyền tự sướng đó bởi vì ta đã tìm ra một vương quốc mới nằm ngoài trái đất rồi. Một "người ngoài hành tinh" đã giúp thế giới lờ mờ đi tìm kiếm và giờ chúng ta mơ hồ tìm ra đồng hương của anh ta. Trò chơi này mang tinh thần cao hơn, xa hơn và xuất sắc hơn. Cậu bé đó phá kỷ lục của chính mình theo thời gian. Thật may mắn là cậu chưa có dấu hiệu dừng lại đồng nghĩa với việc cậu sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Vậy đấy. Mặc kệ những so sánh, mặc kệ từ điển, mặc kệ những kỷ lục. Chí ít thiểu số dị giáo cũng truyền tai nhau rằng dù gì vị vua già vẫn phải thua cậu ta như Galileo năm xưa lèm bèm trước giáo hội trái đất vẫn quay quanh mặt trời. Mà biết đâu họ lại đúng vì có thể ở hành tinh cậu ta sống thì cậu ta chưa phải là vua và trái đất này đâu chỉ có một. Dù sao thì hãy cứ tin cái dị giáo này trước:
Messilena