Cái đầu của Messi hay là giác quan thứ năm
"Tiên sư tay nào nghĩ cái đầu lại liên quan đến giác quan...", gã râu quai nón ngồi chửi đổng giữa quán cafe bên hồ ở Hà Nội.
Chả hiểu mô tê thế nào nên đám bạn xung quanh cũng bắt đầu sử dụng một thứ giác quan kinh điển nhất thường áp dụng: ngồi im thin thít và nghe lão chửi. Hoá ra câu chuyện có cái quái gì đâu. Chỉ là việc Barça tồn tại một bộ tứ quyền lực đại diện. 4 tay này thay nhau đeo băng đội trưởng trên sân. Từ lão đội trưởng tóc xù mì tôm mốt những năm trào lưu Rock bụi bám rễ đến tay ít tóc hơn dựng như rễ tre rồi chuyển xuống dần một tay hói và kết thúc ở tay trọc lốc. "Tiên sư nó, càng nhiều tóc thì quyền càng to". Nghĩ lại cũng đúng ở đội này.
Này nhé, họ nói con người có tứ chi nên chẳng biết xét cái đầu nó vào đâu nên bỏ qua nó không gọi là chi. Mà xếp cái đứa thứ 5 là cái đầu để điều hành tứ chi thì nghe bố đời quá nên chả ai dám nói đứa trẻ ranh là cái đầu. Nhưng xét đến chi lại cuống. Kệ, gọi tạm đứa đó là cái đầu để tôn vinh cho oai thì chết ai. Rồi đến giác quan. Tai để nghe, mắt để nhìn, mũi để ngửi, lưỡi để nếm. Thế nếu nhét cái đứa thứ 5 vào chẳng lẽ coi nó là cảm giác. Đếch được, thế cũng oai quá. Vậy là cuối cùng cãi nhau xem đứa trời ơi đất hỡi đấy phải đặt ở đâu cho hợp.
1 tay nhanh mồm xun xoe vanh vách: nó cần đếch gì phải xếp ở đâu. Nó ngồi miẹ lên trên đầu người ta rồi còn gì.
Tay ngồi đối diện xem chừng muốn hắt cả cốc cafe vào mặt thì lườm theo phong cách...lườm yêu. Rõ là 2 đứa cùng một phe.
1 tay trầm nhất thì triết lý: thời gian sẽ trả lời tất cả và giờ cứ lo thưởng thức vị đắng của cafe đi đã.
Thế là lại cãi nhau và tay râu quai nón được dịp tha hồ chửi.
Ngẫm lại, con người thiếu đi bất kỳ một bộ phận nào cũng đều sống khó khăn. Nhưng rõ ràng thiếu đi cảm giác thì con người trở thành hòn đá, bị thịt. Cuối cùng họ quyết định xếp vào giác quan xúc cảm. Thế còn cái đầu....Lại cãi nhau.
Tiên sư thằng thứ 5.